Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 464: Chap-464




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 464: Đánh anh ta cho tôi!​

Diệp Thiên bị đưa vào Thần Huyền Tông lại dùng huyết mạch để cảm ứng thì phát hiện trạng thái của Đóa Đóa tốt hơn buổi sáng lúc vừa ta Thần Huyền Tông rất nhiều.

Lúc mới ta là thoi thóp, mà bây giờ hơi thở rất ổn định.

Mặc dù anh không biết tại sao nhưng sự lo lắng trong lòng cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Thần Huyền Tông rất lớn, khoảng chừng mấy trăm km vuông, hơn mười nghìn cung điện lầu các và sân, đệ tử thì có ta hai ba trăm nghìn người.

Theo như Diệp Thiên thấy thì đây cũng không phải là tông môn lớn. Nhưng so với các tông môn ở thế gian thì quả thực kinh khủng hơn nhiều, một số cung điện còn cao ngất như mây.

Ở trên quảng trường còn có một lò luyện thuốc cao một trăm mét tỏa ra hơi nóng hầm hập, phía dưới có không ít đệ tử đang châm củi nhóm lửa.

Diệp Thiên nhìn thấy thì không khỏi run rẩy.

Cũng may tạm thời Đóa Đóa vẫn chưa bị đưa đi luyện thuốc, nếu không thì lúc này đã ở bên trong cái lò này rồi.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Ngoài ra thông qua quan sát Diệp Thiên phát hiện khí thế kinh khủng không phải đến từ trong dãy cung điện mà phát ra từ một ngọn núi màu tím ở đằng sau dãy cung điện.

Không khó để tưởng tượng rằng năm Nguyên Anh lão tổ của Thần Huyền Tông tụ tập ở sau núi để tĩnh tu.

Nếu như không có năm Nguyên Anh lão tổ này thì Diệp Thiên vẫn có dũng khí cưỡng ép đưa Đóa Đóa đi. Nhưng có năm lão tổ đóng giữ, Diệp Thiên thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì Thần Huyền Tông có trận pháp kinh khủng bảo vệ nên anh không thể xông ra khỏi trận pháp trong thời gian ngắn, một khi làm kinh động ta năm lão tổ thì dựa vào tu vi hiện tại của anh thật sự không cách nào chống lại được.

“Xem ra mình phải ngưng tụ được Kim Đan tuyệt phẩm thì mới có thể đưa Đóa Đóa về nhà.” Diệp Thiên thầm nghĩ.

Kim Đan tuyệt phẩm là loại có phẩm cấp cao nhất trong Kim Đan, pháp thân cao ba mươi ba trượng có thể nghiền ép, tiêu trừ tất cả những người dưới Nguyên Anh nhờ vào Kim Đan tinh phẩm.

Hơn nữa Diệp Thiên tu luyện đại đạo Tạo Hóa Quyết của đại đạo, một khi vào Kim Đan thần phẩm thì anh có đủ tự tin để khiêu chiến toàn bộ Côn Luân Hư, chỉ có một Thần Huyền Tông thì hiển nhiên sẽ không thành vấn đề.

“Diệp Thiên, nơi này là tẩm cung của tông chủ.”

Bay được một lúc Đường trưởng lão của nội vụ chỉ vào một tòa cung điện cao ngất như mây ở trước mặt nói.

“Thật là cao!” Diệp Thiên tỏ vẻ sợ hãi thán phục, giả vờ như chưa từng trải sự đời, nếu không anh thực sự không để loại cung điện cao trăm trượng này vào trong mắt.

Ở trong thế giới Ngân Hà ở trung tâm vũ trụ, những ngôi nhà mà người bình thường sinh sống đều cao hơn thế này, tẩm cung mà anh ở cao ta trăm vạn trượng, có thể đưa tay hái sao được.

“Ha ha!”

Ngũ trưởng lão cười nói: “Vũ Lăng Thành là tẩm cung cao nhất thuộc tông chủ, tất cả những kiến trúc khác đều không được phép vượt qua độ cao tẩm cung của tông chủ, nếu không sẽ làm liên luỵ đến cửu tộc.”

“Xem ra uy vọng của tông chủ rất cao.” Diệp Thiên ra vẻ ngây thơ.

“Đó là đương nhiên.” Đường trưởng lão của nội vụ ngạo nghễ nói: “Thần Huyền Tông của chúng ta xếp thứ hai trong bốn tiên tông của Côn Luân Hư, phía dưới có ba mươi sáu tòa thành trì, mấy trăm quận thành, mấy chục nghìn huyện thành, vô số hương trấn, dân số vượt qua mười tỷ, mà tông chủ của chúng ta đứng ở vị trí cao nhất trong mười tỷ dân số này và được hàng trăm triệu người kính ngưỡng quỳ lễ, cậu nói xem uy vọng có cao không?”

“Thật là đáng sợ!” Diệp Thiên giơ ngón tay cái lên.

“Ha ha ha!”

Đường trưởng lão của nội vụ ngửa đầu cười to: “Diệp Thiên được đấy, thật biết nói chuyện, cậu chỉ cần biết tông chủ của chúng ta là sự tồn tại đáng sợ xếp thứ hai trong năm mươi tỷ dân số của toàn bộ Côn Luân Hư gần với tông chủ của Thiên Đạo Tông là được.”

Trong lúc nói chuyện hai người đã rơi xuống trước tẩm cung của tông chủ, sau đó Đường trưởng lão của nội vụ cho người đi vào bẩm báo, không lâu sau Đường trưởng lão của nội vụ dẫn Diệp Thiên đi vào, ngay sau đó đã gặp được tông chủ.

“Ngũ trưởng lão, tìm ta có chuyện gì?” Tông chủ ngồi ở trên ngai vàng liếc nhìn một chút sau đó trầm giọng hỏi.

“Khởi bẩm tông chủ, người này tên là Diệp Thiên, linh lực đạt ta năm trăm hai mươi nên thuộc hạ cố ý dẫn cậu ta ta gặp ngài.” Ngũ trưởng lão khom người nói.

“Ồ!” Hai mắt tông chủ tỏa sáng nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt lập tức tràn đầy vẻ ngạc nhiên và vô cùng nóng: “Linh lực đạt ta năm trăm hai mươi, cao vậy sao?”

Phải biết rằng Linh lực của bản thân ông ta chỉ mới có sáu trăm, năm trăm hai mươi chỉ thấp hơn ông ta tám mươi mà thôi, xem như là đã vô cùng cao rồi.

“Vâng tông chủ, Thần Tử người phụ trách trước có Linh lực bốn trăm tám mươi đã chết dưới tay Bắc Minh, Thần Tử phụ trách hiện tại Linh lực chỉ có bốn trăm mười cho nên…” Ngũ trưởng lão nói ta đây thì dừng lại không tiếp tục nói nữa, nếu không sẽ là đi quá giới hạn.

Tông chủ đương nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ông ta nên hỏi: “Diệp Thiên phải không, ta thấy tu vi của ngươi cũng có chút thành tựu, đã đạt ta Huyền Thông Cảnh, cậu đã tu luyện ở đâu vậy?”

“Thưa tông chủ ta đã tu luyện ở viện tu đạo.” Diệp Thiên nói dối, thông qua Tư Đồ Diêm anh biết được mỗi quận thành đều có viện tu đạo giống như trường học ở thế gian.

“Viện tu đạo có thể tu đến Huyền Thông Cảnh, đúng vậy, trẻ nhỏ dễ dạy.” Vẻ mặt tông chủ lộ ra vẻ hài lòng.

Sau đó ông ta nhìn về phía ngũ trưởng lão: “Sắp xếp cho cậu vào trong nội môn trước, sau đó cho cậu ta tài nguyên tu luyện tốt nhất, quan sát đã rồi lại nói.”

“Vâng, tông chủ!” Ngũ trưởng lão mừng như điên, điều này có nghĩa là tông chủ đã động lòng, chỉ là những Thần Tử ăn hại đã rời khỏi vị trí nên tông chủ cũng không muốn quá qua loa mà thôi, nhưng nếu như tông chủ đã động lòng thì chỉ cần Diệp Thiên biểu hiện tốt, tương lai tất sẽ trở thành Thần Tử.

Mà Diệp Thiên lại là do ông ta đưa vào, ông ta cho rằng nếu như ngày nào đó Diệp Thiên trở thành Thần Tử rồi lại hướng về tông chủ thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi ông ta, có thể làm cho địa vị của ông ta ở trong Thần Huyền Tông cao hơn.

Thế là Diệp Thiên được Ngũ trưởng lão đưa vào nội môn.

Mà lúc này trong cung của Thần Tử.

Thần Tử phụ trách hiện tại đang vui đùa với mấy tiên tử ở trong phòng, cảnh xuân vô hạn.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

“Cốc cốc cốc!”

Đột nhiên cửa phòng bị gõ vang lên.

“Ai vậy!” Thần Tử bị quấy rầy nên rất nổi nóng hét lên

Không lâu sau có câu trả lời.

“Ta là Lý Khải đây, Thần Tử đã xảy ra chuyện lớn rồi, ngươi nhanh ra đây đi.”

Thần Tử khó chịu nói: “Xem như trời có sập xuống thì ngươi cũng phải đợi ta xong việc rồi lại nói, ngươi hãy chờ ở bên ngoài đi.”

Nói xong anh ta tiếp tục đánh thẳng vào sào huyệt của địch.

Cho đến hai tiếng sau Thần Tử mới mặc quần áo đi vào đại sảnh.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Thưa Thần Tử buổi kiểm tra hôm nay khảo thí đột nhiên kiểm tra ra một thiên tài lớn có Linh lực đạt ta năm trăm hai mươi, người đó đã được ngũ trưởng lão đưa đi gặp tông chủ rồi.” Lý Khải nói với vẻ mặt nghiêm.

“Cái gì!” Thần Tử bỗng nhiên đứng bật dậy từ chỗ ngồi, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi: “Linh lực đạt ta năm trăm hai mươi, cao hơn ta một trăm mười Linh lực, thật hay giả vậy?”

“Vô cùng chính xác! Rất nhiều huynh đệ đã nhìn thấy.” Lý Khải chắc chắn nói.

Thần Tử cảm thấy không tốt ngồi ở trên chỗ ngồi, không còn sức lực nói: “Trực tiếp bị đưa đi gặp tông chủ, ngũ trưởng lão như vậy là muốn đẩy anh ta lên vị trí Thần Tử sao!”

“Ta cũng nghĩ như vậy cho nên mới ngựa không dừng vó ta tìm ngươi, Thần Tử hãy nhanh nghĩ cách đi nếu không nếu như ngươi bị phế bỏ chức vụ Thần Tử thì cuộc đời này của ngươi sẽ bị phá hủy. Các anh em đi theo ngươi sẽ không còn hy vọng gì về tương lai!” Lý Khải hoảng loạn nói.

“Ta suy nghĩ đã, để ta suy nghĩ thật kỹ đã!”

Thần Tử chắp tay đi qua đi lại, một lúc lâu sau hai mắt anh ta sáng lên nói: “Ngươi lập tức tìm mấy người đi tìm anh ta để gây sự, buộc anh ta ra tay đánh người sau đó đánh chết anh ta, chỉ cần anh ta chết nếu như tông chủ trách ta xuống thì ta sẽ gánh thay các người.”

“Chuyện này…” Lý Khải do dự.

“Nhanh lên! Nếu như không đi thì ta sẽ chơi chết ngươi!” Thần Tử đạp một cú về phía Lý Khải.

“Vâng vâng vâng!” Lý Khải từ dưới đất bò dậy, bỏ đi giống như chạy trốn.

......

Lại nói Diệp Thiên lúc này đã được sắp xếp vào một viện xá bên trong nội môn giống như ký túc xá một phòng có mấy người ở thế gian.

Anh cảm thấy không quan trọng, cho dù là chuồng heo thì anh cũng có thể tiếp nhận, anh ta đây để gặp Đóa Đóa, chờ sau khi gặp Đóa Đóa anh sẽ hỏi xem khi nào thì Đóa Đóa bị đưa đi luyện thuốc.

Nếu như chỉ trong thời gian ngắn thì anh sẽ liều chết đưa Đóa Đóa đi.

Nếu như lâu dài thì anh sẽ để Đóa Đóa ngoan ngoãn ở lại đây trước, sau đó chuồn đi tìm kiếm tài nguyên để ngưng kết Kim Đan, đợi sau khi ngưng kết Kim Đan thành công, bảo đảm đưa Đóa Đóa về nhà an toàn.

Lúc này anh đứng ở bên ngoài ký túc xá nhìn về nơi Đóa Đóa ở.

Lúc đến anh quan sát thấy nơi mà Đóa Đóa bị giam hơi xa, ban ngày nhiều người không tiện đi ta nên đợi buổi ta có ít người ít dựa vào tu vi của anh còn có thể đi vào gặp Đóa Đóa một cách thần không biết quỷ không hay.

Đúng lúc này có một tiếng cười vang lên.

“Ha ha, Diệp Thiên đạo hữu, không ngờ anh cũng ở đây.”

Diệp Thiên nhìn theo hướng phát ra tiếng cười, chỉ thấy nghi trượng dẫn ba bốn mươi người đi tới. Sau đó thấy Tư Đồ Diêm vẫy tay đồng thời nháy mắt với anh, ra hiệu anh bảo nghi trượng cho anh và anh ta ở cùng nhau.

Diệp Thiên nhìn thấu tâm tư của Tư Đồ Diêm nên đi ta chào chấp sự rồi nói: “Chấp sự đại nhân, ta và anh ta là đồng hương nên có thể để ta và anh ta ở chung một phòng được không?”

“Là cậu sao.” Chấp sự nhận ra Diệp Thiên nên rất sảng khoái nói: “Cậu là thiên tài nên đương nhiên ta có thể thỏa mãn cậu chuyện này.”

Nói xong ông ta nhìn về phía Tư Đồ Diêm: “Ngươi ở cùng với cậu ta rồi cố gắng học tập cậu ta, tuy cậu đã được vào nội môn nhưng lại quá ăn hại, nếu như không cố gắng thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đuổi ra ngoại môn.”

“Vâng thưa chấp sự đại nhân!”

Không lâu sau giường chiếu của Tư Đồ Diêm cũng đã được chuẩn bị xong, bởi vì không quen những người khác nên hai người ngồi trò chuyện với nhau.

Không lâu sau có một nhóm người đi tới.

Người cầm đầu kia chính là Lý Khải.

“Ôi, thật là lạ mặt, mới ta sao?” Lý Khải ra vẻ không biết nhưng lại hỏi với vẻ rất chảnh, dáng vẻ giống như một tên du côn.

Diệp Thiên nhìn thấy thì cảm thấy rất khó chịu nên không thèm để ý, Tư Đồ Diêm lại cười hì hì nói: “Chào các anh em, chúng ta là học sinh mới được tuyển.”

“Thảo nào ta cảm thấy lạ như vậy.” ý Khải cười rồi lại hỏi tiếp: “Ngươi đến từ đâu?”

“Thưa sư huynh, hai chúng ta đến từ quận Thiên Hà.” Tư Đồ Diêm rất khách sáo trả lời.

Kết quả anh ta vừa mới dứt lời thì Lý Khải bèn nổi khùng.

“Mẹ kiếp, quận Thiên Hà mà cũng dám vào Thần Huyền Tông, không biết rằng quận Thiên Hà của các người có Thiên Hà Kiếm Tiên đã từng giết không ít người của Thần Huyền Tông chúng ta sao?”

Dứt lời anh ta không đợi Tư Đồ Diêm giải thích đã trực tiếp vung tay lên nói: “Các anh em đánh anh ta cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.