Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 449: Chap-449




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 449: Tôi còn dám giết thêm một tên nữa kìa!​

“Ha ha ha!”

Tần Lâm Văn bỏ chạy, nhất thời chọc cho rất nhiều tu sĩ đến quấy rối cười ha ha.

“Nực cười quá! Tuyết Thần Tông đúng là làm trò cười thiên hạ!”

Tu sĩ trẻ tuổi kia đối diện với mọi người đắc ý hét lên: “Có nhìn thấy hay chưa, các người có nhìn thấy hay không, một cái nghi trượng Thần Phong Tông của chúng ta là đã có thể nhẹ nhàng đả thương đến đại trưởng lão của Tuyết Thần Tông, đúng là tông môn rác rưởi, làm chó cho Thần Phong Tông chúng ta cũng không xứng, các người còn muốn gia nhập sao?”

“Việc này...” Rất nhiều người do dự, bọn họ trên thực tế là vì Đại sư Diệp mà đến, nhưng Tuyết Thần Tông yếu như vậy, gia nhập Tuyết Thần Tông còn có tiền đồ nữa sao?

“Đương nhiên là phải gia nhập!” Lúc này một tiếng dịu dàng vang lên, chỉ thấy một cô gái duyên dáng yêu kiều đi tới, nói: “Tuyết Thần Tông vừa mới thành lập, thực lực tuy rằng yếu một chút, nhưng tôi tin tưởng dưới sự dẫn dắt của tông chủ Diệp Bắc Minh, Tuyết Thần Tông nhất định sẽ trở thành tông môn mạnh nhất trên thế giới!”

“Nói rất hay!”

Có không ít người ủng hộ tuyên bố của cô gái kia.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

“Mẹ kiếp, đây không phải là Cố Tịch Nhan sao? Cô gái này lén lúc rời khỏi Thần Tiêu Tông chúng ta cũng thôi đi, còn dám nói Tuyết Thần Tông sẽ trở thành tông môn mạnh nhất thế giới, đây không phải là rõ ràng xem thường Thần Tiêu Tông chúng ta rồi hay sao?” Có một đệ tử Thần Tiêu Tông khó chịu nói.

“Đi thôi!” Nhị sư huynh của họ sắc mặt lạnh lùng, đi về phía cô gái kia.

Chẳng bao lâu họ đến bên cạnh cô gái.

“Cố Tịch Nhan, cô thật lớn mật, thông qua khảo hạch của Thần Tiêu Tông chúng ta, lại dám chạy trốn đến tham gia khảo hạch chó má Tuyết Thần Tông này, cô có biết cô đây là hành vi phản bội hay không?” Có một đệ tử Thần Tiêu Tông chỉ vào Cố Tịch Nhan quát.

Sắc mặt Cố Tịch Nhan đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn nói: “Tôi chỉ là thông qua khảo hạch của các người, còn chưa chính thức trở thành đệ tử Thần Tiêu Tông các người, tôi có quyền lựa chọn rời đi.”

“Cô có quyền cái rắm ấy!” Nhị sư huynh lạnh lùng nói, nắm lấy cánh tay Cố Tịch Nhan, ra lệnh nói: “Theo tôi trở về, nhận được sự khoan dung của giới luật đường, nếu không bằng hành vi bỏ trốn này của cô, là muốn nhận trọng trình của hình đường.”

Nói xong, hắn ta đi tới túm lấy Cố Tịch Nhan.

Cô gái này hắn ta coi thường, còn chưa từng chơi qua, há có thể để cho cô ta chạy?

“Buông tôi ra! Anh thả tôi ra!” Cố Tịch Nhan liều mạng giãy dụa, nhưng dưới bàn tay của vị nhị sư huynh này, cô ta căn bản không có năng lực giãy dụa.

Cuối cùng không còn cách nào nữa, cô ta đột nhiên nghĩ ra gì đó, cắn vào tay của Nhị sư huynh.

“Ah!”

Nhị sư huynh không nghĩ tới Cố Tịch Nhan sẽ dùng tới chiêu này, bị cắn đau hắn ta nhịn không được kêu to, theo bản năng liền buông Cố Tịch Nhan ra.

Nhưng! Còn chưa đợi Cố Tịch Nhan kịp chạy, Nhị sư huynh liền hung hăng tát một cái.

Bốp!

Cố Tịch Nhan bị tát một tát thật nặng, cả người nặng nề ngã xuống đất, trong đầu trong nháy mắt trống rỗng, tất cả đều là những ngôi sao.

“Con điếm này, dám cắn tôi, muốn cho cô tí mặt mũi cô lại không cần như vậy, vậy thì tôi chỉ có thể hủy hoại cô!”

Dứt lời, Nhị sư huynh tức giận giẫm lên trên người Cố Tịch Nhan, Cố Tịch Nhan ôm lấy đầu, la hét mà khóc.

Mọi người đều đi qua để giúp đỡ.

“Súc sinh! Dừng lại! Dừng lại!”

Bốn vị trưởng lão còn lại tức giận hô to, thời khắc này bọn họ mới biết được, mình yếu đuối như vậy, ở trước mặt tu sĩ của Côn Luân Hư, căn bản không có năng lực chống lại bọn họ.

“Hét cái gì mà hét, còn hét nữa thì ngay cả các ông tôi cũng đánh!” Đệ tử Thần Phong Tông nhăn mặt quát.

Răng rắc!!!

Khiến cho bốn vị trưởng lão hận đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm nắm chặt, nhưng đánh không lại bọn họ, một chút biện pháp cũng không có.

“Đã nhìn rõ hay chưa, đây là Tuyết Thần Tông các người muốn gia nhập? Quả thực chính là một bọn rác rưởi, tôi chỉ muốn hỏi các người, có muốn gia nhập tông môn rác rưởi như vậy hay không?” Đệ tử Thần Phong Tông vẻ mặt trêu chọc trào phúng thở dài.

“Haizz!”

Một tiếng thở dài.

“Xem ra lựa chọn của chúng ta đều sai rồi, Tuyết Thần Tông thật sự rất yếu.”

Rất nhiều người đều thở dài ra tiếng như vậy.

“Ha ha ha!”

Nghe được những tiếng thở dài này, tu sĩ Côn Luân Hư đến quấy rối đắc ý cười to, bọn họ biết Tuyết Thần Tông xem như là thân bại danh liệt.

“Đi đi, đi đi, tất cả đều đi đi! Nhiều tông môn như Côn Luân Hư đến như vậy để cho các người chọn mà các ngươi không chọn, đi tìm tông môn rác rưởi này, nhanh chóng trở về suy nghĩ kỹ lại, vài ngày sau Thần Phong Tông chúng tôi còn có tuyển thêm một nhóm đệ tử, đến lúc đó các người có thể đi tham gia kiểm tra.” Đệ tử Thần Phong Tông nói.

“Bỏ đi, chúng ta nên đi về thôi.”

Không ít người đã thất vọng với Tuyết Thần Tông, chuẩn bị rời đi.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Đúng lúc này, một thanh âm tựa như chín ngày truyền đến.

“Là ai ăn gan hùm mật gấu gan to như vậy, dám chạy đếm Tuyết Thần Tông tôi làm loạn vậy, Diệp Bắc Minh tôi từ khi nào lại không có thực lực, lại không biết giết người rồi?”

Lời này nói ra, rất nhiều người chuẩn bị rời đi lập tức dừng bước, nhao nhao nhìn về phía cửa lớn, chỉ thấy sắc mặt Diệp Thiên lạnh lùng đi ra, phía sau là đại trưởng lão bị thương.

Vài giây sau, toàn bộ trận đấu sôi sục.

“Là Đại sư Diệp! Đại sư Diệp ra rồi!”

“Trời ơi! Đại sư Diệp trẻ thật, đẹp trai thế, rốt cục cũng nhìn thấy bản tôn của hắn, mui quá vui quá, quá kích động luôn rồi!”

“Các người nói xem Đại sư Diệp dám động đến những đệ tử tông môn đến quấy rối này không?”

“...”

Trong tiếng bàn luận của cửa thiên cái địa, Diệp Thiên đứng trên cửa lớn, ánh mắt lạnh lùng quét lên trên người một đám tu sĩ phía trước, trầm giọng hỏi: “Là tên nhãi ranh nào không biết sống chết, động thủ đánh Đại trưởng lão Tuyết Thần Tông tôi?”

“Ha ha ha!”

Một đám tu sĩ không chỉ không sợ hãi, ngược lại cười to.

“Là tôi đánh đấy thì sao, đại trưởng lão Tuyết Thần Tông các người rác rưởi như vậy, một tông chủ như cậu có thể mạnh đến đâu? Đừng nói đánh đại trưởng lão các ngươi, tôi chính là muốn san bằng luôn Tuyết Thần Tông các người, cậu có thể nhẫn nhịn tôi chắc?” Vị chấp sự Thần Phong Tông kia cười lạnh nói.

Bọn họ không giống người bình thường, không có điện thoại di động, hơn nữa chỉ lo tu luyện, đối với ba chữ Diệp Bắc Minh căn bản chưa từng nghe nói qua, về phần Diệp Bắc Minh mạnh đến mức nào thì bọn họ càng không biết.

Đây chính là điểm mà tu sĩ Côn Luân Hư cập nhật tin tức không giống như người bình thường.

“Tôi phải đưa anh xuống địa ngục.” Diệp Thiên híp mắt lại, một ánh sáng xanh lấy tốc độ mắt thường cực kỳ khó bắt được, từ trong giới không gian của hắn bắn ra ngoài.

“Ha ha!”

Chấp sự ngẩng đầu cười to.

Lại không ngờ tiếng cười vừa vang lên, hắn ta liền cảm thấy cổ đau nhức, theo bản năng dùng tay sờ một cái, kết quả vừa chạm vào, nguyên cái đầu hắn ta lăn xuống đất.

“Mẹ kiếp!”

Đệ tử Thần Phong Tông ở đây toàn bộ sợ ngây người, không dám tin nhìn thi thể chấp sự kia, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc.

Bọn họ căn bản không biết vị chấp sự này chết vì ám khí gì, thậm chí cũng không biết bị ai giết, rõ ràng là đang rất tốt, đột nhiên đầu người rơi xuống đất.

“Là Đại sư Diệp làm sao? Sao tôi không thấy hắn ra tay, thì đã thấy tu sĩ kia chết?” Có người trong đám đông phát ra tiếng kinh hoàng như vậy.

“Đương nhiên là anh rể tôi làm rồi!”

Tần Liên Tâm nhảy ra, chỉ vào đệ tử Thần Phong Tông vừa mới kêu gào mắng: “Mẹ nó, còn nói nữa không ? Sao còn không nói tiếp đi? Không phải vừa rồi nói rất sướng mồm đó à? Sao bây giờ không nói nữa đi? Sợ anh rể ta chém chết anh phải không?”

Đệ tử kia bị nói đến mặt đỏ bừng, tức giận rống lên: "Anh rể của anh giết chấp sự Thần Phong Tông của chúng ta, hắn làm ra chuyện lớn như vậy, Thần Phong Tông chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!”

“Trong mắt anh rể tôi, Thần Phong Tông các người chẳng là cái thá gì!” Tần Liên Tâm quát.

“Thần Phong Tông chúng ta có hai mươi lăm vị Kim Đan, Tuyết Thần Tông các người so với Thần Phong Tông chúng ta, không tính là cái thá gì mới đúng!” Đệ tử kia không phục nói.

“Hai mươi lăm Kim Đan có vài thanh sắt dụng, đến một anh rể tôi liền giết một, đến hai anh rể tôi liền giết một cặp, chọc giận anh rể tôi, đem Kim Đan của Thần Phong Tông các người toàn bộ giết hết, tôi xem mấy người giả bộ mạnh không!” Tần Lâm Văn tiếp tục nói.

“Đồ láo toét kia chỉ biết nói khoát, căn bản không biết Kim Đan thần quân lợi hại đến mức nào!” Đệ tử kia như không biết nói gì nữa, có lý không rõ cảm giác buồn bực.

“Thả cái rắm chó nhà anh, ông đây sao lại không biết, nói thật cho anh biết...”

“Được rồi, ầm ĩ làm đau hết cả đầu rồi.” Diệp Thiên đầu đã quá đau rồi, cắt đứt lời của Tần Liên Tâm, trực tiếp một chưởng bay ra ngoài, đả vị đệ tử Thần Phong Tông kia thành nước sốt thịt.

“Cậu vậy mà ... Còn dám giết người của Thần Phong Tông chúng tôi?” Lại có một đệ tử chỉ vào Diệp Thiên không dám tin mà nói.

“Tôi còn dám giết thêm một tên nữa kìa!” Diệp Thiên tức giận trừng mắt, lại đánh ra một chưởng, khiến cho vị đệ tử này thành nước sốt thịt.

Hắn không muốn gây rắc rối, chứ không phải hắn sợ!

Toàn hội trường chấn động!

Các tu sĩ đến quấy rối đều bị dọa đến dám giận không dám nói.

“Bắt tất cả tu sĩ đến Tuyết Thần Tông quấy rối, toàn bộ cắt đứt tay chân ném lên đường cái.” Diệp Thiên phân phó nói.

“Vâng, tông chủ!”

Bốn vị trưởng lão nghẹn một bụng tức giận, rốt cục có thể phát tiết một chút, bọn họ đánh không lại chấp sự vừa rồi, còn đánh không lại những đệ tử này?

“Chuyện không hay rồi! Rút lui đi!”

Vị nhị sư huynh Thần Tiêu Tông kia sắc mặt biến đổi, kêu mấy sư đệ đạp phong lập tức chạy trốn.

“Hừ!”

Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đạp gió đuổi theo: “Dù là một người cũng đừng nghĩ chạy trốn, nhất định phải cắt đứt tay chân mấy người!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.