Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 448: Anh rể! Có người đánh đến cửa rồi!
Trải qua bảy ngày dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đến ngày Tuyết Thần Tông thử linh lực.
Bảy ngày, có lúc tưởng chừng ngắn, nhưng cũng có lúc rất dài, đặc biệt là đối với những người có mong muốn được gia nhập Tuyết Thần Tông mà nói, có thể ví ngày dài hơn năm.
Nhưng không, mới sáng sớm, trước cửa Tuyết Thần Tông đã đầy những người là người.
Đếm sơ qua chắc ít nhất cũng vài chục nghìn người, nhiều đến mức doạ người, đã vậy vẫn còn người đang tiếp tục kéo đến.
“Trời ạ! Nhiều người quá rồi đó?”
“Mẹ ơi! Bao nhiêu người, phải kiểm tra đến bao giờ chứ?”
“Nhiều quá nhiều quá rồi! Thực sự là quá nhiều! Không ngờ Tuyết Thần Tông lại được chào đón như vậy!”
“...”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiếng bàn luận nổi lên khắp nơi.
“Thật sự không ngờ, một tông môn do thổ dân mở mà lại được chào đón như vậy, so với lúc Thần Tiêu Tông chúng ta chiêu mộ đệ tử, thì lần này ít nhất cũng phải gấp mười lần.” Một đệ tử của Thần Tiêu Tông cảm thán.
“Hừ, vậy thì đã sao, không thể chứng tỏ tên chó Tuyết Thần Tông đó so với Thần Tiêu Tông chúng ta mạnh, chỉ có thể nói rằng đám phàm nhân này không có não.” Một đệ tử Thần Tiêu Tông khác nói.
“Sau cậu dám nói Tuyết Thần Tông là chó? Nếu bị Đại sư Diệp nghe được, các người sẽ gặp phiền phức đấy.” Có một người đến thử linh lực nói.
“Cút đi!”
Vị đệ tử của Thần Tiêu Tông kia rất không vui, một chân đạp cho người kia ngã ra đất.
“Ê! Sao mày lại đánh người?”
“Đây là ngày Thần Tiêu Tông thử linh lực, không đến lượt mày!”
“Mau xin lỗi người ta đi!”
Nhất thời rất nhiều người vây lấy đám đệ tử của Thần Tiêu Tông, không vui mắng.
“Xin lỗi?” Gã đệ tử kia tự chỉ vào mình, vẻ mặt như buồn cười lắm, nói: “Mở to mắt chó của mày lên xem tao là ai, tôi là đệ tử của Thần Tiêu Tông, muốn tôi đi xin lỗi mộ tên thổ dân, mẹ kiếp mày bị điên à?”
Đám người xung quanh nhất thời ngây người.
Anh hùng không sợ mắt người đời, bọn họ chỉ là phàm nhân, nào dám đấu với tu sĩ, chỉ có thể dần dần tản đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Một đám rác rưởi!”
Gã đệ tử giả vờ nói: “Đạp chết các người so với đạp chết một con kiến còn dễ hơn, cũng dám đối đầu với tôi, không biết lượng sức mình.”
Đám người tức mà không dám nói, chỉ đành để mặc họ ra oai.
Chẳng mấy, trong đám người đột nhiên có người hét lên.
“Cửa mở rồi! Tuyết Thần Tông mở cửa rồi!”
“Những người này sẽ phụ trách thử linh lực của chúng ta sao?”
“Thật mong chờ bắt đầu thử linh lực, không biết tôi có qua được không!”
“……”
Cửa chính Tuyết Thần Tông rộng mở, đại trưởng lão Đan Vương Lý An Bình, nhị trưởng lão Kiếm Tôn Trường Huyền Đạo, tôim trưởng lão nguyên Tông chủ Huyền Đỉnh Tông Dương Việt Minh, tứ trưởng lão nguyên Tông chủ Huyền Kiếm Tông Hạ Hầu Mục, ngũ trưởng lão nguyên chưởng môn Huyền Tiêu Môn Lý Gia Quân.
Năm người nắm tôiy đặt sau lưng, trịnh trọng bước ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, có một đệ tử bê chiếc bàn ra đặt trước mặt năm người, sau đó đặt mười tảng đá như chiếc cân đặt ở năm chiếc bàn, mỗi bàn đặt hai chiếc.
Chờ sau khi sắp xếp xong đâu vào đấy, năm vị trưởng lão chia nhau ngồi lên ghế.
“Ha ha!”
Lúc này, Tần Lâm Văn một thân mặc vest, tay cầm micro đi ra, đứng bên cạnh cửa lớn.
“Alo! Alo!”
Nói hai câu thử micro xong, cậu tôi cười tươi, đánh mắt xuống dưới: “Chào mọi người, tôi là Tần Lâm Văn, là em rể của Diệp Bắc Minh tông chủ Tuyết Thần Tông, rất vinh hạnh được đứng ở đây chủ trì buổi đại hội thử linh lực hôm nay.”
“Năm vị này là năm trưởng lão của Tuyết Thần Tông chúng ta, lần lượt là đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão.”
Nói xong, vỗ tay như sấm rền!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tất cả mọi người hoặc ngưỡng mộ hoặc đố kị nhìn về Tần Lâm Văn.
“Người còn sống dù có cố gắng bao nhiêu cũng không bằng người ta có một ông anh rể tốt!” Có người Giang Hải trong lòng thở dài, cả Giang Hải này ai mà không biết Tần Lâm Văn là một tên ngốc.
Vậy mà hôm nay cậu ta lại có thể đứng ở độ cao như vậy, còn không phải do có anh rể tốt? Nếu là ở gia đình bình thường, loại người này sẽ như con giun dưới đáy xã hội, vĩnh viễn không làm nên trò trống gì.
“Tiếp theo, chính là phần thử linh lực. Đàu tiên mời mọi người xếp thành một hàng, mỗi bàn hai hàng, một hàng nam một hàng nữ, sắp xếp xong chúng ta bắt đầu thử linh lực.” Tần Lâm Văn nói vào micro.
Rất nhanh sau đó, những người ở đó đều bắt đầu lần lượt xếp hàng.
Do số lượng người quá nhiều nên xếp hàng thôi cũng mất nửa tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng xong.
Lúc này, Tần Lâm Văn mới chỉ vào tảng đá nặng trông như chiếc cân điện tử đặt trước bàn mà giới thiệu: “Đây là tảng đá mà anh rể tôi chế tác, chỉ cần đứng trước nó là sẽ hiển thị linh lực bao nhiêu, nếu là nữ có thánh thể hoặc thuộc tính thì sẽ hiển thị ra, để tôi làm mẫu cho mọi người xem.”
Nói xong, Tần Lâm Văn cầm lấy một cục đá.
Bên trên hiển thị một con số: 8.
“Nhìn rõ chưa? Số 8 này là giá trị linh lực của tôi, nghĩa là cũng có thể nói linh lực của tôi chỉ có 8, so với điểm đạt 60 thì còn thiếu 52 điểm linh lực.” Tần Lâm Văn nói.
Ha!
Tất cả mọi người đều bật cười.
“Ôi mẹ ơi! Tuyết Thần Tông là cái chó gì, em vợ của tông chủ lại chỉ có 8 điểm linh lực, thế này đúng là phế vật! Như vậy tông môn các người còn có tiền đồ gì nữa?” Không biết là đệ tử tông môn nào không nhịn được cười lớn.
Câu này trùng hợp lại để Tần Lâm Văn nghe được, nhất thời không vui đứng dậy: “Là ai nói? Mau ra đây cho tôi! Linh lực của tôi tuy có hơi rác rưởi, nhưng tôi không cho phép bất kỳ ai bêu xấu anh rể và Tuyết Thần Tông!”
Cậu tôi rất tức giận, anh rể như vị thần trong lòng cậu tôi, tông môn do anh rể lập ra sao có thể bị người tôi nói là cái chó gì với không có tiền đồ chứ?
Đến cả năm vị trưởng lão sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt như đao quét xuống phía dưới.
“Tôi nói đấy thì sao!” Có người đáp.
“Có giỏi thì đứng ra đây cho tôi!” Tần Lâm Văn hét lên.
“Ra thì ra!”
Rất nhanh, bảy tám người từ trong đám đông đi ra, đứng nơi tảng đá thử linh lực.
“Bọn họ là ai vậy? Sao lá gan lại to như thế, dám ở trước cửa của Tuyết Thần Tông làm loạn ?”
Những người thường ở đây đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Các người là ai? Tần Lâm Văn lúc này không hề vui hỏi.
Một tu sĩ trẻ tuổi đáp: “Chúng ta là đệ tử Thần Phong Tông, hôm nay đến đây để nói cho đám chó Tuyết Thần Tông chúng mày nghe.”
“Vô lễ!”
Năm vị trưởng lão nhất thời đập bàn đứng dậy.
“Gan chó của cậu đúng là to hơn trời, mở miệng ra là chó Tuyết Thần Tông, muốn tìm chết hay sao?” đại trưởng lão Lý An Bình mắng.
“Sao? Không vui à?” Tu sĩ trẻ tuổi tuyệt không hề sợ hãi, cười lạnh nói: “Một tên rác rưởi như ông, đến cả Kim Đan cũng không phải mà cũng dám làm đại trưởng lão, mà trưởng lão của chúng ta đều là Kim Đan, thậm chỉ có chấp sự còn là Kim Đan, tôi nói Tuyết Thần Tông là chó có vấn đề gì sao?”
Lời vừa nói ra, năm vị trường lão sắc mặt đều lạnh đi.
“Mày đây là muốn tìm chết!”
Lý An Bình không nhịn được cơn tức này, từ trên xông đến, một chưởng đánh về phía tên tu sĩ trẻ.
“Ông mới là người đang tìm chết!”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, bên cạnh tu sĩ trẻ có một tu sĩ lớn tuổi đứng bật dậy, đánh một chưởng về hướng Lý An Bình.
“Rầm!”
Hai chưởng phá không gặp nhau, Lý An Bình nhất thời bị đánh bay ngược về sau, nặng nề đập xuống nền đất, gạch nền bị đập thành một mảnh hỗn loạn.
Hiện trường chấn động!
Tất cả mọi người đều kinh sợ!
Những người này dám ở trước cửa Tuyết Thần Tông đánh trọng thương đại trưởng lão của Tuyết Thần Tông?
Bọn họ lẽ nào không sợ Đại sư Diệp báo thù ư?
“Chờ đó! Chúng mày chờ đó cho tao! Tao phải tìm anh rể chặt chết đám người chúng mày!” Tần Lâm Văn bị doạ sợ mất mật, hằn học bỏ lại một câu rồi nhanh chóng bỏ chạy vào trong cửa lớn, vừa chạy và hét vào mic:
“Anh rể! Xảy ra chuyện rồi! Anh mau ra đây! Có người đánh Tuyết Thần Tông chúng ta!”