Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 447: Tức giận
Lúc này buổi tiệc đã kết thúc, những khách tham gia buổi tiệc đều rời đi, chỉ còn lại người nhà Diệp Thiên và đám người đi theo.
Diệp Thiên mới nói: “Hiện tại tình thế đã thay đổi, vậy tôi sẽ thành lập tông môn, coi như để mọi người có chỗ mà luyện tập, đồng thời cũng hi vọng mọi người có thể đạt được năng lực thông thiên tuyệt đối, tránh cho về sau xuất hiện tình trạng ở bên ngoài bị người khác khinh khi.”
“Đồng thời, tôi cũng hi vọng mọi người có thể từ bỏ sự nghiệp, bất kể là Long Vân hay Đề Ngạn cũng từ bỏ, không cần quay về nữa, ở đây tu luyện có thể tránh được việc bị phân tán, hay không kịp hỗ trợ xử lý nếu có việc xảy ra.”
“Đương nhiên, nếu không nỡ từ bỏ sự nghiệp thì có thể tìm người đến tiếp quản, hoặc phái một số tộc nhân tư chất kém đi xử lý, cố gắng để tộc nhân tập trung ở Giang Hải, cũng tiện bảo vệ họ.”
Sở dĩ muốn thành lập tông môn là muốn để tất cả mọi người tập trung lại một chỗ, tránh việc phân tán, dù sao các tiểu tông môn ở Côn Luân Hư cũng thường hay chạy đến nhân giới, mà đa số họ đều là người khá giả một phương, cây to thì không tránh khỏi gió, dễ bị chú ý.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hắn không thể không thừa nhận tu sĩ Côn Luân Hư giỏi hơn tu sĩ phàm thế rất nhiều, với tu vi của hắn bây giờ cũng không đủ để trấn áp hoàn toàn thực lực của tu sĩ của Côn Luân Hư, nên tập trung mọi người vừa là để tránh phiền phức, cũng vừa là để có thời gian cho gia đình và tu luyện riêng, không đúng sao?
Hoắc Cảnh Long đứng lên nói: “Tôi đồng ý với đề nghị của Đại sư Diệp, tiền bạc chúng ta không tiêu hết, không cần thiết phải tiếp tục làm, đống cổ phần đó cứ tìm người đến xử lý, tộc nhân tập trung tu luyện còn có thể ngộ đạo trường sinh là chuyện tốt nhường nào, việc gì phải lãng phí thời gian đi kiếm tiền?”
Đường Tu Nhân cũng đứng ra: “Ông Hoắc nói không sai, tu luyện mới là tốt nhất, tiền bạc đủ dùng là được, kiếm nhiều vậy mà không còn mạng thì có tác dụng gì?”
Vịnh Thế tán thành: “Tôi đồng ý với ông Long và ông Nhân.”
“Tôi cũng đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Đám người Mã Thiên Kiêu và Vũ Thiên Trường cũng lần lượt đáp lời.
“Ông, cha, hai người thì sao?” Thẩm An Kỳ hỏi, cô rất muốn ông và cha có thể ở lại Giang Hải này.
Thẩm Tông Hoa trầm tư, lúc sau cũng gật đầu dứt khoát: “Được, tôi đồng ý ở lại.”
“Vậy tôi cũng ở lại, giờ trở về không còn an toàn nữa.” Thẩm Tông Hạ thấy cha mình ở lại thì cũng đồng ý.
“Thật tốt quá!” Thẩm An Kỳ vui mừng không thôi.
Chuyện này coi như đã xử lý xong xuôi đâu vào đấy.
Mà Diệp Thiên lại nói với đám người Đan Vương: “Mấy người bị tôi với tu sĩ Côn Luân Hư gọi là thổ dân, bởi vì cách tu luyện của mấy người có vấn đề, nói thẳng ra là rác không thể rác hơn, nên tôi cho các người hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, ở Tuyết Thần Tông làm trưởng lão, tôi sẽ truyền thụ phương pháp tu luyện tiên đạo chính tông, ngàn năm vạn năm sau có thể du hành không gian, thậm chí du hành vũ trụ.”
“Thứ hai, muốn trở về kia chia nhau thì cũng được, tôi giúp các người lấy lại tông môn, nhưng nếu lại bị lấy đi năm lần bảy lượt thế này thì tôi cũng không có sức mà giúp.”
“Hai lựa chọn này, các người suy nghĩ kĩ đi.”
“Huyền Tiêu Môn không cần suy nghĩ, chấp nhận giải tán tông hiệu, gia nhập Tuyết Thần Tông, vì Diệp tông chủ mà bán mạng, đi theo Diệp tông chủ tu tiên chính đạo.” Huyền Tiêu Môn nắm chặt nắm đấm tôiy nói.
Trên thực tế họ đã đang tu luyện “Đạo diễn tạo hoá quyết” của Diệp Thiên truyền thụ rồi, chỉ là thời gian quá ngắn, tư chế cũng không phải cực kỳ nổi trội, nên hiệu quả cũng không lớn.
Nhưng so với phương pháp tu luyện vốn có của họ thì cũng có thể nói là tu vi tiến bộ nhanh như bay.
“Huyền Kiếm Tông cũng tình nguyện bỏ đi tông hiệu, đi theo Diệp tông chủ tu luyện chính thống!” Tông chủ Huyền Kiếm Tông cũng tán thành.
Đám người Đan Vương thương lượng khá lâu, cuối cùng đồng ý làm trưởng lão cho Tuyết Thần Tông.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Dù sao thực lực của họ cũng kém, chỉ sợ Diệp Thiên giúp bọn họ giành lại tông môn, dựa vào thực lực của họ cũng không thể bảo vệ mãi được, không bằng để Tuyết Thần Tông làm trưởng lão, yên tâm tu luyện theo chính đạo, cở bỏ chiếc mũ thổ dân, đường đường chính chính làm tu sĩ.
Buổi họp đến đây coi như đã lắng xuống.
Sau đó mấy ngày, Diệp Thiên đều bận truyền thụ cho mọi người “Đạo diễn tạo hoá quyết”, khiến cảnh giới tu vi của mọi người dưới cơ sở vốn có hạ thấp, nhưng thực lực không hề ảnh hưởng, chỉ là không có pháp thân.
Như Đan Vương, nhập môn Kim Đan giai đoạn hậu kỳ, trải qua áp thúc chỉ còn Thông Linh Cảnh, nhưng nếu đấu với Kim Đan không áp thúc thì có thể đánh thắng.
Đồng thời, Diệp Thiên cũng truyền thụ lại cho Tần Liên Tâm và ba đứa nhỏ “Đại đạo tạo hoá quyết”, nhưng cách tuy luyện này không dễ tu, vì thế mà họ vẫn chưa tiến được vào trạng thái tu luyện, còn cần Diệp Thiên luyện chế đan dược cho họ cường hoá mạnh, sau đó mới có thể nhẫn nại chỉ đạo.
……
Những ngày này, rất nhiều người từ các nước liên tiếp kéo đến Giang Hải, ít nhất cũng trên trăm vạn người chuẩn bị tham gia buổi kiểm tra linh lực.
Thậm chí có một số người còn được tông môn Côn Luân Hư nhìn trúng, nhưng lại từ bỏ cơ hội trở thành đệ tử của những tông môn đó, chạy đến Giang Hải muốn trở thành đệ tử của Tuyết Thần Tông.
Đương nhiên, những người này đa số đều là người hâm mộ Diệp Thiên, do Diệp Thiên trước giờ vẫn không thành lập tông môn, họ không có cơ hội trở thành đệ tử của Diệp Thiên, đúng lúc đệ tử của tông môn Côn Luân Hư cũng không nhiều, muốn ở trần gian thành lập đại tông môn thực lực, chiêu mộ thêm đệ tử. Bởi vậy nhiều người muốn trở thành tu sĩ mới đến thử linh lực, có không ít còn qua được bài kiểm tra.
Kết quả đột nhiên có tin Diệp Thiên thành lập tông môn, bọn họ tuy đã được chấp nhận, nhưng còn chưa chính thức là đệ tử, có một số người bèn bỏ chạy.
Việc này khiến cho không ít tông môn từ Côn Luân Hư sinh ra ghen ghét với Tuyết Thần Tông.
“Mẹ kiếp, một tên thổ dân phàm trần thành lập tông môn mà lại nhận được sự hoan nghênh nhiều như vậy, bao nhiêu mỹ nữ mấy ngày trước còn vượt qua bài kiểm tra Thần Tiêu Tông chúng ta, hôm nay thì đều chạy hết rồi, mẹ nó chứ đúng là tức chết.”
Trong Thần Tiêu Tông, có vài đệ tử tụm lại một chỗ, có người không vui phàn nàn.
“Ai nói không phải, vốn tôi còn nhìn trúng một cô, định bụng có cơ hội sẽ đi tìm cô ấy, kết quả không nói không rằng đã chạy mất, suýt chút nữa làm tôi tức chết.” Lại có một đệ tử hừ giọng nói.
“Đúng rồi nhị sư huynh, cố gái xinh đẹp phàm trần anh nhìn trúng tên Cố Tịch Nhan cũng chạy rồi.” Có một đệ tử nói với một để tử khác.
Người được gọi là nhị sư huynh kia gắt lên: “Có mắt mà không biết nhìn, chúng ta Thần Tiêu Tông có hai mươi sáu vị Kim Đan, thực lực hùng hậu, bọn họ vậy mà không chọn đường tốt để đi, lại chạy đến tông môn của tên thổ dân kia, đúng là đám ngực to không có não để người tôi cười!”
“Nhị sư huynh nói đúng lắm, đúng là một đám ngu ngốc!” Một đệ tử béo ủng hộ.
“Đúng rồi nhị sư huynh.” Có người nói tiếp: “Hay là, chờ đến ngày tên kia thử linh lực, chúng ta đến đó làm loạn?”
“Tôi cảm thấy được đấy, để cho chúng rối tung lên, xem chúng thử linh lực chiêu mộ thế nào!” Có đệ tử tán thành.
“Tôi đồng ý!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Một đám đệ từ tỏ ý hừng hực.
“Vậy chờ ngày bọn họ thử linh lực, chúng ta đến đó xem xem.” Nhị sư huynh cuối cùng cũng nói.
Ngoại trừ Thần Tiêu Tông, cũng có không ít đệ tử tông môn tỏ ý không vui, thậm chí còn có tu sĩ bậc trưởng lão cũng bất mãn, đều chờ đợi ngày Tuyết Thần Tông thử tu vi để phá đám.
Bảy ngày rất nhanh trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày thử linh lực.
Sáng sớm hôm đó, Tông chủ Huyết Vân Tông từ Côn Luân Hư dẫn theo ba người về lại nhân gian.
“Diệp Bắc Minh! Ngày tàn của mày tới rồi!”