Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 444: Đánh tới sơn môn!
Tiết Huyền Sách quả thực không thể tin được, nhiệt độ và bên trong lòng bàn tay này lại có thể lên tới mười vạn độ, hơn nữa còn có khí độc, bị thiêu trong đó, cho dù là tu vi của hắn có đạt đến Kim Đan thì e rằng không chết cũng bị lột da.
Tuy nhiên, lại có một thanh niên không sợ chết mà tiến vào?
Đây không phải là tự mình diệt mình sao?
"Ha ha!"
Nghĩ vậy, nhìn cảnh Diệp Thiên đâm đầu vào bên trong ngọn lửa cháy hừng hực, ông ta không nhịn được mà cười phá lên: "Đúng là muốn chết! Mày đúng là không biết trời cao đất dày, tự mình đi tìm cái chết!"
Kết quả là ông ta vừa dứt lời, lập tức cảm nhận được một cơn đau nhức dữ dội truyền đến từ trong lòng bàn tay.
"A?"
Tiết Huyền Sách vô cùng kinh ngạc.
Một giây sau, ông ta chợt nghe thấy Lý Huyền Bảo kinh hãi hét lên:
"Tông chủ Tiết cẩn thận! Diệp Bắc Minh phát động tấn công từ phía sau!"
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nghe vậy, Tiết Huyền Sách lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Diệp Thiên đã xuất hiện ở phía sau lưng ông ta, đang giương cao thanh cự kiếm, toan chém một nhát phủ đầu.
Cũng ở tại thời điểm đó, ông ta mới phát hiện cánh tay của mình vậy mà đã không nâng lên được nữa, hơn nữa máu tươi cũng thi nhau trào ra từ bả vai.
Lúc đó ông ta mới biết cánh tay của mình đã bị chém đứt, mà Diệp Bắc Minh đã nhanh chóng bỏ mặc ông ta lại, chuẩn bị cho đòn đánh bất ngờ tiếp theo.
"Kẻ này thực quá âm hiểm xảo trá!"
Lòng ông ta bắt đầu kinh hãi, thân hình nhoáng một cái đã chạy xa ra hơn trăm mét.
Một kiếm của Diệp Thiên chém hụt vào khoảng không, sắc mặt hắn hằn lên giận dữ, hai mắt sắc như kiếm nhìn chằm chằm vào Lý Huyền Bảo.
"Thật lắm mồm, tôi sẽ chém chết ông trước!"
Dứt lời, hắn quét kiếm thành một đường ngang, chém rách không khí, hào quang từ thanh kiếm vẽ thành một vòng cung như cầu vồng.
"Không ổn!"
Lý Huyền Bảo lập tức kinh hãi, bật nhảy lên cao cả trăm mét, đường kiếm xẹt ngang qua đế giày của ông ta, khiến cho hai cái đế giày bị cắt đứt lìa.
Trùng hợp có vài cái máy bay không người lái bay tới, chuẩn bị phát sóng trực tiếp, kết quả lại bị đường kiếm kia chém trúng, lập tức vỡ tan tành.
"Nguy hiểm quá!"
Lý Huyền Bảo may mắn lắm mới thoát được nhát chém vừa rồi, từ khi trạng thái còn tốt đã bị trúng một kiếm, khiến cho tu vi hao tổn rất nhiều, nếu như không tránh được một cú kia, thì chắc chắn sẽ bị cắt làm đôi mất.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, sắc mặt của hắn lại thay đổi.
Chỉ thấy Diệp Thiên nhấc kiếm lên, tiến đến gần Lý Huyền Bảo, rồi giương cao thanh cự kiếm, nhắm thẳng ông ta mà chém xuống.
"Mẹ ơi!"
Lý Huyền Bảo kinh hãi, cơ thể né tránh rất nhanh.
Một lần nữa, Diệp Thiên lại chém hụt vào không khí, nhưng vẫn đuổi theo không buông.
Rất nhanh, không gian đã bị từng vệt hào quang như dải lụa cắt nát.
"Cứu tôi! Tông chủ Tiết cứu tôi với!"
Sau khi Lý Huyền Bảo tránh được hơn mười nhát, Diệp Thiên chẳng những không buông tha mà ngược lại, mỗi một nhát kiếm chém xuống lại càng mạnh bạo, khiến cho Lý Huyền Bảo sợ hãi tới mức phải hét lên.
"Không ai cứu được ông đâu!"
Diệp Thiên cười lạnh, người và kiếm hợp nhất, hóa thành một thanh cự kiếm sáng chói, tốc độ còn nhanh hơn cả vận tốc âm thanh, xé thành một đường giữa hư không, lao về phía sau lưng Lý Huyền Bảo, đâm thẳng ra phía trước.
"A..."
Lý Huyền Bảo đang chạy như điên giữa không trung thì bỗng nhiên đứng sững lại, bên trong ánh mắt lập tức tràn đầy vẻ hối hận.
"Ông dám đến bữa tiệc sinh nhật của con tôi để mà càn quấy, thì cái chết chính là kết cục tốt nhất cho ông rồi đấy!" Diệp Thiên lạnh lùng nói, cầm lấy viên Kim Đan nhỉnh hơn quả trứng gà trong tay rồi bóp chặt.
Bùm!
Kim Đan vỡ ra.
Trưởng lão Chấp Pháp Đường, Lý Huyền Bảo của Huyết Vân Tông, đã chết!
"Tàn nhẫn! Mẹ kiếp quá mức tàn nhẫn!"
Tiết Huyền Sách vốn định tới giúp đỡ Lý Huyền Bảo, nhưng sau khi nhìn thấy Lý Huyền Bảo bị bóp vỡ Kim Đan mà chết, thân thể ông ta bỗng chốc run lên bần bật, vô thức mà che đan điền lại.
Toàn bộ tu vi của các tu sĩ Kim Đan đều tập trung ở đó, cũng giống như là động cơ của ô tô vậy, một khi Kim Đan bị phá hủy, thì không chết cũng ắt sẽ tàn phế.
Giờ khắc này, ông ta đang run rẩy.
May mà vừa rồi, ông ta chỉ bị đứt một cánh tay, gân tay bị cắt còn hơn là bị đâm xuyên qua đan điền, nếu không Kim Đan của ông ta bị móc ra, sau đó bóp vỡ, thì ông ta chắc chắn sẽ phải chết!
"Không nên ở đây thêm nữa, mau rút lui!"
Tiết Huyền Sách đã bị dọa đến nhũn cả gan, ngay có một chút ý chí chiến đấu cũng không còn, lập tức rút lui, chạy về phía Hoả Vân Tông.
"Chạy đi đâu!"
Diệp Thiên đang đỡ lấy xác của Lý Huyền Bảo trên không trung, gỡ chiếc nhẫn không gian của ông ta xuống thì nhìn thấy Tiết Huyền Sách đang chạy trối chết, tinh thần chiến đấu hừng hực khiến hắn vứt bỏ thi thể của Lý Huyền Bảo sang một bên, hoả tốc đuổi theo.
"Aaaaa!"
Lúc này, không khí bên dưới đã sục sôi.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Đại sư Diệp quá tuyệt vời! Đánh chết được một Kim Đan đến từ Côn Luân Hư! Lợi hại! Quá lợi hại!"
"Ha ha ha, tông chủ của Hoả Vân Tông cũng không tệ, vậy mà lại bị doạ chạy mất, xem ra Hoả Vân Tông đã muốn cuốn gói khỏi Giang Hải rồi!"
"Diệp Thiên Quân mau mau đuổi theo, giết chết tông chủ của Hoả Vân Tông cũng chẳng phải là chuyện không thể, sau khi tông chủ của Hoả Vân Tông chết rồi, lấy lại Huyền Kiếm Tông không phải là chuyện rất dễ dàng sao?"
Đám tùy tùng của Diệp Thiên kích động vô cùng.
Đặc biệt là người của Huyền Kiếm Tông, nguyên một đám người đều không kiên nhẫn được mà rời khỏi nhà họ Tần, bay lên độ cao ngàn thước, nhìn về phía Hoả Vân Tông.
Rất nhanh sau đó, chỉ cần là người có thể bay thì đều sẽ bay lên không trung để theo dõi cuộc chiến.
"Bạch Hổ, Bạch Hổ! Cậu mau biến lớn lên đi, dẫn tớ với mẹ, còn có anh trai đi xem cha đánh kẻ xấu." Đoá Đoá thích nhất là được xem ba đánh kẻ xấu, lúc này mới vui vẻ kêu lên.
"Gàooo..."
Bạch Hổ lập tức biến lớn, nằm rạp trên mặt đất, Tần Liên Tâm cùng với ba đứa trẻ ngồi lên, cùng đi đến ngàn mét trên cao để theo dõi cuộc chiến.
Mà lúc này, Tiết Huyền Sách đã trốn về đến Hoả Vân Tông, đáp xuống trước sảnh của tông môn.
"Mau mau! Toàn bộ Kim Đan tập hợp!"
Rất nhanh sau đó, hai mươi vị Kim Đan từ bốn phương tám hướng đã chạy tới.
"Tông chủ, xảy ra chuyện gì rồi?" Hữu trưởng lão hỏi.
Tiết Huyền Sách đã thở hồng hộc nói: "Diệp Bắc Minh, hắn quá mạnh, thực lực đã cao hơn cả bổn toạ, Huyết Vân Tông trưởng lão Chấp Pháp Đường đã chết trên tay hắn, ngay cả bổn toạ cũng đã bị hắn quỷ không biết thần không hay cắt đứt gân tay."
“Cái gì?”
Hai mươi vị Kim Đan đều hốt hoảng vô cùng, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ sợ hãi.
“Tên Diệp Bắc Minh đó đâu?” Hữu trưởng lão hỏi.
“Hắn đang đuổi theo bổn tọa tới đây, có lẽ rất nhanh sẽ đến, mọi người trang bị kỹ càng pháp bảo thần binh, lập tức đi ra nghênh chiến Diệp Bắc Minh, mặc dù hắn ta so với bổn tọa thì lợi hại hơn nhưng cũng chẳng được bao nhiêu, nếu chúng ta bắt tay lại thì nhất định sẽ giết được hắn!”
“Vâng! Tông chủ!”
Cũng chính tại lúc đó, Diệp Thiên đã đáp xuống phía trước sơn môn của Hỏa Vân Tông.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thứ treo phía trên cao, ngay trước cửa lớn, đó là một cái bảng hiệu viết ba chữ “Hỏa Vân Tông”. Hắn vừa vươn một tay ra ngoài, ngay lập tức tấm biển hiệu đã dính vào tay hắn.
“Mày là người phương nào? dám cả gan phá hủy Hỏa Vân Tông, đúng là muốn chết!”
Mười tên trông giữ cửa lớn lập tức lộ vẻ mặt giận dữ, phóng tới chỗ Diệp Thiên.
“Ồn ào.”
Diệp Thiên không kiên nhẫn mà chém ra một nhát, khiến cho hơn mười tên thủ vệ đều bị giết chết.
Rồi sau đó, hắn khiêng tấm biển hiệu Hỏa Vân Tông nghênh ngang mà tiến vào bên trong.
“Làm càn! Mau bỏ bảng hiệu xuống!”
“Bỏ bảng hiệu xuống!”
“Bỏ bảng hiệu xuống!”
Nguyên một đám đệ tử của Hỏa Vân Tông nhìn thấy có kẻ khiêng bảng hiệu tiến đến thì nhao nhao lên, từ bốn phương tám hướng thi nhau chạy tới, bao vây Diệp Thiên vào giữa, giữ nguyên bộ dạng như thể luôn sẵn sàng ra tay.
“Cút!”
Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, nhấc chân lên rồi dậm xuống một cái thật mạnh.
“Ầm ầm!”
Tựa như một quả bom vừa phát nổ, khiến cho hơn mười đệ tử bị đánh bay ra ngoài, tất cả đều bị chấn động đến mức vỡ nội tạng, mất mạng tại chỗ.
“Mẹ kiếp! Đúng là cao thủ!”
Một đám đệ tử đang chuẩn bị lao tới thì chứng kiến được khung cảnh thảm khốc này, lập tức bị dọa đến hoảng sợ, nhao nhao lui về phía sau.
“Là Diệp Bắc Minh! Hắn là Diệp Bắc Minh!” Lúc này, có người sợ hãi kêu lên.
Cao Đường hoảng sợ vô cùng mà nhìn Diệp Thiên.
“Cái gì! Diệp Bắc Minh?”
Các đệ tử đều sợ đến ngây người.
Đây chính là người đã giết liền một lúc hai vị trưởng lão vô cùng khủng bố của Huyết Vân Tông. Đứng trước sự tồn tại kinh khủng như vậy thì bọn họ cũng chỉ như con sâu cái kiến, vài phút là đã có thể bị nghiền nát.
Đúng lúc này, một tiếng hét to lớn truyền đến.
“Diệp Bắc Minh, mày cũng thật to gan, dám đuổi tới tận Hỏa Vân Tông, còn dám phá hỏng bảng hiệu của bọn ta, mày thật sự nghĩ Hỏa Vân Tông dễ bắt nạt như vậy ư?”
Là Tiết Huyền Sách, dẫn theo hai mươi mốt vị Kim Đan đi tới.
“Đã cướp tiền xây dựng tông môn của chúng ta, bảo các người đi mà các người cũng không chuyển, là các người không để mặt mũi cho Diệp Bắc Minh tôi, đã như vậy, thì tôi chỉ có thể dựa vào nắm đấm mà cướp lại.” Diệp Thiên thản nhiên nói.
Dứt lời, hắn đứng ở trước mặt tất cả mọi người, dẫm lên trên bảng hiệu của Hỏa Vân Tông, hơn nữa còn đứng phía trên, nói dõng dạc: “Cho các người ba giây, nếu còn không đồng ý rời đi, tôi sẽ dẫm nát toàn bộ các người dưới chân.”
“Ba!”
“Điên rồ! Đúng là ngông cuồng!”
“Hai!”
“Thật sự coi Hỏa Vân Tông ta dễ bắt nạt như vậy sao?”
“Một!”
“Mẹ kiếp! Tiến lên! Đánh chết hắn!”