Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 443: Chap-443




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 443: Ông tự ái à?​

Vừa dứt lời, mọi người nhìn lại theo hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy trong hư ảo, một đạo sĩ đạp gió đi tới, sắc mặt ông ta nghiêm nghị, đầu đội mũ Thông Thiên, áo quan tím đẹp đẽ bay phấp phới, khiến cho người ta cảm thấy sự uy nghiêm khó tả.

Sau đó lập tức nhìn thấy vị đạo sĩ đột nhiên vươn tay ra, hóa thành một cái bóng bàn tay cực lớn, nháy mắt đã che trời, đào núi lấp biển, lật đổ thế trời, hướng về phía Diệp Thiên mà đè xuống, khiến cho người ta thấy được khí thế Phật Tổ áp Ngộ Không.

"Trời ơi! Chướng ảnh lớn vậy sao! Thật đáng sợ!"

"Chẳng lẽ người này là tông chủ Hỏa Vân Tông?"

"Tùy tay vươn ra cũng tạo một cái bóng bàn tay lớn đến thế, tu vi người này thâm sâu khó dò, công pháp cao tận trời!"

“…”

Vô số người dân và khách khứa nhà họ Tần sợ đến mặt biến sắc, trong mắt tràn đầy kinh hãi, sợ sệt, chấn kinh và vô số sắc thái sợ hãi khác.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

"Diệp Thiên cẩn thận!"

"Cha cẩn thận!"

Tần Liên Tâm cùng các con hô lên đầu tiên.

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy thứ đen ngòm tính nghiền áp mình, ấy vậy mà hắn có nhìn thấy núi Thái Sơn sụp thì mặt cũng không đổi sắc, ngược lại còn nói: "Người nào không biết sống chết như vậy mà lại thích xen vào việc của người khác thế, vậy đừng trách tôi ngay cả ông cũng giết!"

Dứt lời, Diệp Thiên huy động pháp lực.

Chỉ một thoáng, thanh kiếm trong tay hắn to lên nhiều lần, khí thế như muốn bổ kẻ ngu muội này lại giống như hỏa tiễn bắn lên trời, khí phách khó đỡ.

Đâm đâm!

Mũi kiếm đâm vào lòng bàn tay cái bóng, như măng tre chui lên từ đất, dù cái bóng chống đỡ cũng đâm, mũi kiếm tiếp tục bay vút lên, hướng lên thẳng mây trời.

“Đúng là một kẻ hung ác!” Đạo sĩ kia thấy vậy thì chợt nhíu chặt lông mày.

Sau đó "xoẹt" một tiếng, kiếm lớn trong tay Diệp Thiên thuận thế xuống, xé toạc bóng tay kia, hướng về phía đạo sĩ áo tím mà chém.

"Thật không biết lượng sức mình!"

Khóe mắt đạo sĩ áo tím co rụt lại, khẽ quát một tiếng:

"Phá cho ta!"

Rầm rầm!

Một chút ánh sáng xanh đột nhiên bắn ra, hóa thành gương bát quái, lao vào hướng kiếm lớn chém tới.

Keng!

Một tiếng giòn vang như nghề thợ rèn phát ra ầm ầm.

Giây tiếp theo!

Gương bát quái bị đánh bật về, kiếm lớn cũng trở về hình dạng cũ, chỉ dài một thước.

"Quả nhiên là có chút năng lực." Đạo sĩ có chút cảm xúc nói.

Lúc này Diệp Thiên cũng lên trời, cùng với đạo sĩ áo tím trên một đường thẳng nằm ngang, cách khoảng trăm mét mà đánh giá đạo sĩ áo tím, sau đó lạnh lùng hỏi: "Ông là ai?"

"Tôi là tông chủ Hỏa Vân Tông tên Tiết Huyền Sách, còn anh là ai?" Đạo sĩ áo tím sâu xa mở miệng.

Nghe vậy, Diệp Thiên cười lạnh: "Tôi tưởng là ai, hóa ra là ông, tôi đang định ngày mai tìm ông tính sổ, không nghĩ rằng ông không chịu nổi cô đơn nên xuất hiện, trước hết tôi đây sẽ tính với ông tiền tôi tiêu để xây dựng Huyền Kiếm Tông."

"À." Tiết Huyền Sách không tức giận, ngượng ngùng cười nói: "Nói vậy, anh là Diệp Bắc Minh?"

"Là tôi." Diệp Thiên nói: "Tôi đã nhờ đệ tử của ông chuyển lời cho ông rồi, trước ngày mai cút khỏi Huyền Kiếm Tông, cậu ta có chuyển lời cho ông không?"

"Cậu ta có nói." Tiết Huyền Sách gật đầu.

"Vậy ông có muốn chuyển hay không?" Diệp Thiên gặng hỏi.

"Ha ha ha!" Tiết Huyền Sách ngửa đầu cười lớn: "Anh muốn tôi chuyển thì tôi phải chuyển sao, thế mất mặt tôi lắm."

"Sao nào, ông tự ái à?" Diệp Thiên híp mắt lại.

"Tôi là tông chủ đứng đầu, sao có thể không cần mặt mũi?" Tiết Huyền Sách dụ địch theo mình hỏi.

"Được rồi." Diệp Thiên gật đầu: "Nếu ông đã sĩ diện thì tôi đây sẽ bôi tro trát trấu vào mặt ông, khiến ông biết rằng ông ở trước mặt tôi, tôi cho ông mặt mũi thì ông mới có mặt mũi, tôi đã không cho thì xem ông có mấy mặt mũi."

Lời nói vừa thốt ra, Diệp Thiên thu hồi Long Ngâm Kiếm, nắm tay thành quyền.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Giây tiếp theo, cả người hắn lao đến đấm, xẹt qua giống như sao băng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng gió xé toạc không gian, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy được.

"Thằng nhóc mồm còn hôi sữa này! Mày còn dám làm nhục tao!"

Tiết Huyền Sách thẹn quá hóa giận, vốn định dùng đại chiêu nhưng thấy Diệp Thiên sắp tới gần, dứt khoát nắm chặt tay mạnh mẽ chặn đánh.

Rất nhanh, hai nắm đấm sức mạnh chọc trời đâm vào nhau.

Đoàng!

Toàn bộ mặt đất rung chuyển, một đợt sóng xung kích kinh khủng giống như sóng vồ, tuôn ra bốn phía, vô cùng đồ sộ.

"Tôi tới đây!"

Thân thể Lý Huyền Bảo vừa lành lại, vốn định cùng hợp tác với Tiết Huyền Sách cùng nhau đối phó với Diệp Bắc Minh, ai dè vừa đến đã bị sóng xung kích đánh trúng, cá người bị bay ra ngoài.

Mà ngay cả Tiết Huyền Sách cũng khó chống được quyền cước như nặng trăm ngàn tấn của Diệp Thiên, cơ thể lui mạnh về phía sau mấy chục bước.

"Thật lợi hại!"

Tiết Huyền Sách ngừng lại, thấy Diệp Thiên một bước cũng chưa lui, đứng vững như núi Côn Luân trước mắt mình, khó tránh khỏi bị ấn tượng mạnh.

Ông ta thậm chí còn không hiểu nổi Diệp Thiên trước mắt mình.

Rõ ràng không vừa ý với Kim Đan khi trước nhưng lại có tu vi kinh khủng, quả thực làm ông ta kinh ngạc vô cùng.

"Bây giờ ông còn dám sĩ diện trước mặt tôi nữa không?" Diệp Thiên bước từng bước, lạnh giọng nói.

"Diệp Bắc Minh! Anh đừng có vui mừng vội!" Tiết Huyền Sách nổi giận, lúc này thi triển chiêu thức thân pháp mười hai trượng, thân hình tăng thanh bốn mươi mét trong nháy mắt, như một pho tượng thật lớn giữa không trung.

Ông ta là tu sĩ Kim Đan hạ phẩm có chút thành tựu, chiêu thức pháp thân mười hai trượng này so với Kim Đan phàm phẩm ba trượng thì cao hơn mười thước.

"Trời đất! Chiêu thức này cao quá đi mất!"

Người nhà họ Tần đang xem cuộc chiến từ bên trong cùng với dân xứ Kim Đan đều sợ ngây người.

Pháp thân của bọn họ mới ba trượng so sánh với pháp thân Kim Đan mười hai trượng thì họ thật nhỏ bé.

"Thảo nào chúng ta không phải là đối thủ của tu sĩ Côn Luân Hư, pháp thân của chúng ta chỉ như sự tồn tại của con kiến thôi." Đan Vương thở dài.

“Tông chủ Hỏa Vân Tông, tôi đến giúp ông một tay!"

Lúc này, Lý Huyền Bảo cũng thi triển pháp thân chín trượng, đi tới cạnh Tiết Huyền Sách.

Ông ta tuy bị chém thành hai nửa nhưng Kim Đan vẫn chưa bị hủy, do Tiết Huyền Sách xuất hiện nên Kim Đan của ông ta không bị vỡ nát, sau đó thân thể lành lại.

Tuy nhiên ông ta bị mất không ít kim huyết, cho dù khôi phục được như lúc ban đầu thì tu vi cũng bị tổn thương nghiêm trọng, so với trạng thái ban đầu thì yếu đi rất nhiều.

"Đạo hữu đến từ tông môn nào?" Tiết Huyền Sách hỏi.

"Tôi chính là trưởng lão Chấp Pháp đường của Huyết Vân tông, vốn là người phục vụ tông chủ, cùng với Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm tới đây để lấy đầu cho của Diệp Bắc Minh, báo thù cho hai vị trưởng lão đã mất mạng dưới tay Diệp Bắc Minh của tông môn." Lý Huyền Bảo tỉ mỉ nói.

"Ra là thế!"

Tiết Huyền Sách gật gật đầu rồi nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta hãy hợp tác giết Diệp Bắc Minh."

Tiết Huyền Sách gật gật đầu rồi nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta hãy hợp tác giết Diệp Bắc Minh."

Tuy ông ta và Tiết Huyền Sách đều là Kim Đan có chút thành tựu nhưng Tiết Huyền Sách là Kim Đan hạ phẩm, ông ta là Kim Đan phàm phẩm, kém một tu vi, thực lực cách xa nhau, ít nhất ông ta cũng phải hạ phẩm Kim Đan đại thành sơ kỳ mới có thể ngang với Tiết Huyền Sách.

Hơn nữa Kim Đan phàm phẩm chỉ đủ coi là Kim Đan, còn Kim Đan hạ phẩm lại là Nguyên Anh.

"Hừ."

Lúc này, Diệp Thiên hừ nói: "Tưởng là thi triển pháp thân thì tôi sẽ sợ hãi ông sao?"

Hắn rất ghét cho nên mới không tu luyện thành Kim Đan tuyệt phẩm, nếu không thi triển pháp thân ba mươi ba trượng sẽ khiến cho họ biết pháp thân chín với mười hai trượng chẳng là gì so với hắn cả.

"Sợ hay không, thì đỡ được chưởng của Hòa Vân rồi nói sau."

Dứt lời, cái bóng khổng lồ của Tiết Huyền Sách biến thành móng diều hâu tóm lấy Diệp Thiên, lòng bàn tay tỏa ra lửa đốt về phía Diệp Thiên như núi lửa phun trào, khói dày như mây đen mịt mù, vô cùng đáng sợ.

"Long Ngâm Kiếm! Phá bỏ cho ta!"

Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, người kiếm hợp nhất, bất chấp ngọn lửa hung tàn: cùng nhau đi vào trong lửa.

"Tên này muốn làm gì?"

Tiết Huyền Sách nhíu mày thật mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.