Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 438: Bé cưng hạnh phúc!
Đại sư Diệp, anh làm thế nào mà có thể sống sót trở về từ vụ nổ hạt nhân kinh khủng kia?"
"Đại sư Diệp, trước kia anh đã tiêu diệt một đám tu sĩ thổ dân Trái đất, giờ lại đến một đám tu sĩ Côn Luân Hư, anh vẫn có thể tiêu diệt bọn chúng chứ?"
"Đại sư Diệp, hiện tại tu sĩ của Côn Luân Hư đang đến kêu gọi đệ tử, tôi thấy anh lợi hại như vậy, cũng cần thiết xây nên một môn phái, thu nhận một lớp đệ tử để bồi dưỡng, tôi đã định đưa cháu tôi đến làm đệ tử của anh."
"..."
Sau khi Cao Đường rời đi, cửa hàng châu báu liền trở nên náo nhiệt, mấy bác trai bác gái cũng nhiệt tình, vây quanh Diệp Thiên hỏi cái này cái kia, giống như một đám phóng viên vây quanh ngôi sao, tình cảnh kia thật sự là quá sôi động rồi.
"Liên quan đến vấn đề vụ nổ hạt nhiên, tôi chỉ muốn nói, Diệp Bắc Minh tôi căn bản không sợ bất cứ loại vũ khí công nghệ cao nào; liên quan đến tu sĩ Côn Luân Hư, chỉ cần không động đến tôi, mọi người chung sống hòa bình, nếu như động đến tôi, cho dù là người tông môn nào, tôi vẫn sẽ làm như trước kia, nhất định tiêu diệt; còn về chuyện lập môn phái, tôi cũng từng suy nghĩ đến, sắp tới sẽ phát ra thông tin..."
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Diệp Thiên không ngại phiền từng chút từng chút trả lời vấn đề của mọi người.
"Tôi vẫn luôn tưởng rằng đại sư Diệp là người ở vị trí cao khó mà với tới, sẽ rất lạnh lùng, không ngờ rằng đại sư Diệp bình dị gần gũi như vậy."
"Xem ra đại sư Diệp không hề đáng sợ như lời đồn, cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo của ngôi sao, rất dễ kết thân."
"Tính tình của đại sư Diệp thật sự rất tốt a, thuộc kiểu người nếu không động vào tôi thì tôi sẽ không động đến, người người kính trọng, anh ta còn là kiểu người tôn trọng người khác, thật đúng là nam thần mà!"
Mọi người xung quanh đồng loạt khen ngợi.
"Tôi còn phải về để làm quà sinh nhật cho các con của tôi, không nói thêm nữa nha." Diệp Thiên đóng gói bảo thạch cẩn thận rồi đem chúng vào trong chiếc nhẫn không gian vừa để xuống, vẫy tay mọi người xung quanh.
Rất nhanh, mọi người chủ động nhường ra một đường lớn.
"Hoàng tử nhỏ, công chúa nhỏ, sinh nhật vui vẻ nha."
Đám người xung quanh nhao nhao tươi cười vẫy tay chào tạm biệt ba bé cưng, lại còn chân thành chúc mừng.
"Cảm ơn mọi người."
Ba bé cưng cũng rất lễ phép vẫy tay chào mọi người xung quanh.
Đặc biệt là Đóa Đóa, giọng nói bi bô, nhìn xinh xắn thông minh, khiến tất cả mọi người đều tan chảy.
"Đại sư Diệp, túi dá quý này anh lấy về, để hoàng tử nhỏ và công chúa nhỏ nuôi cá vàng, coi như là quà sinh nhật tôi tặng hoàng tử nhỏ và công chúa nhỏ, mong ngài vui lòng nhận cho." Ông chủ cửa hàng châu báu giơ túi đá quý nhỏ đuổi theo, tươi cười rạng rỡ nói.
Diệp Thiên cũng không khách sáo, liền thu nhẫn không gian về.
"Mau cảm ơn ông chủ." Tần Liên Tâm cười nói với ba bé cưng.
"Cảm ơn ông chủ ạ."
Khiến ông chủ trong lòng nở hoa.
Sau đó một đám người liền theo một nhà năm người đến tận bãi đỗ xe, cho đến khi con xe Rolls – Royce nghênh ngang rời đi, bọn họ mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Rất nhanh, đại sư Diệp gạt bỏ chuyện lãng phí đem bốn mươi nghìn đá linh thạch quý đưa bọn trẻ nuôi cá vàng, cùng chuyện nói với Diệp Thiên kia, lan truyền khắp Internet, khiến cho toàn thế giới đông đảo bình luận.
"Đại sư Diệp không chỉ có thể chiến đấu, mà còn là người cưng chiều bé cưng điên cuồng, bốn mươi nghìn đá linh thạch kia, trị giá tám trăm tỷ, đem đi nuôi cá vàng, tôi chỉ muốn nói, làm bé cưng của đại sư Diệp quá hạnh phúc rồi, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ làm bé cưng của đại sư Diệp."
"Đại sư Diệp khí phách quá, không chọc giận anh ta thì có thể chung sống hòa thuận, chọc giận anh ta nhất định sẽ bị diệt chết, thật thích cá tính này của đại sư Diệp!"
"Mong đợi đại sư Diệp lập môn phái, đợi đến khi đó tôi nhất định sẽ đến tham gia kiểm tra, tranh thủ trở thành đệ tử của đại sư Diệp, vậy tôi có thể làm rạng rỡ tổ tông rồi."
Chiều ngày hôm sau, dưới sự hỗ trợ của Tần Liên Tâm và Thẩm An Kỳ, đã qua một ngày một đêm chuyên tâm chế tạo và rèn luyện, hai chiếc mũ miện cho hoàng tử và công chúa nhất định sẽ làm xong.
Mũ miện của hoàng tử được làm bằng vàng, khảm các loại đá quý đủ màu sắc, hơi giống hình dáng của mũ miện chim ưng của nữ hoàng, nhưng thanh lịch và khí phách thể hiện ra bên ngoài nhiều hơn.
Mũ miện của công chúa được làm bằng bạc, được khảm nạm tổng cộng chín trăm chín mươi chín viên kim cương to nhỏ khác nhau, giống hệt vòng nguyệt quế trong cuộc thi Hoa hậu, nhưng lại đẹp hơn rất nhiều.
"Việc lớn đã thành, để các bé cưng thử xem." Diệp Thiên duỗi lưng một cái, nói.
"Được, được." Tần Liên Tâm liên tục gật đầu cười nói: "Chiếc mũ xinh đẹp thế này làm quà sinh nhật, các bé cưng nhất định sẽ cực kỳ thích!"
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Đó là tình yêu của cha mẹ dành cho các bé cưng, các bé cưng nhất định sẽ thích nha." Thẩm An Kỳ ở một bên tiện nói.
"Cũng có một phần tình yêu của mẹ nhỏ là em." Tần Liên Tâm cười nói với Thẩm An Kỳ.
Thẩm An Kỳ nhếch miệng: "Có người không cho em gọi các bé cưng là mẹ nhỏ, trong mắt của các bé cưng, em chỉ là dì nhỏ mà thôi."
Nói xong, cô không quên trừng mắt oán hận Diệp Thiên.
Tần Liên Tâm che miệng cười một tiếng: "Các bé cưng lớn rồi, hiểu chuyện rồi, sẽ chủ động gọi em là mẹ nhỏ thôi."
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi." Thẩm An Kỳ nhếch miệng lần nữa.
Sau đó ba người đều cầm một cái mũ miện, bước ra khỏi gian phòng nhỏ tìm các bé cưng.
"Cha, mẹ, dì nhỏ, mọi người xem, váy công chúa mà các dì làm tặng Đóa Đóa, lại còn chải tóc cho Đóa Đóa, có đẹp không ạ?"
Thấy cha mẹ đến, Đóa Đóa toàn thân mặc một chiếc váy công chúa khảm đầy những viên kim cương trắng nhỏ, chải mái tóc hơi xoăn liền chạy lại, dáng vẻ đầy mong chờ cha mẹ nhận xét.
"Thật xinh đẹp!"
Diệp Thiên, Tần Liên Tâm, Thẩm An Kỳ đều đồng thanh nói.
"Hì hì."
"Con bé liền cười với đôi mắt tạo thành hình mặt trăng, còn lộ ra hai hàng răng trắng tinh đều đặn.
"Cha, mẹ, dì nhỏ, các dì cũng làm cho con bộ tóc và quần áo mới."
Bảo Bảo và Lạc Lạc khoác trên mình bộ âu phục nhỏ với kiểu tóc cực kỳ ngầu cũng chạy đến.
"Thật đẹp trai!"
Được cha mẹ nhận xét, Bảo Bảo và Lạc Lạc cũng rất vui mừng.
"Nhìn."
Lúc đó, Diệp Thiên lấy chiếc mũ miện công chúa đang giấu phía sau đem ra trước mặt, Tần Liên Tâm và Thẩm An Kỳ cũng đem mũ miện hoàng tử đưa ra phía trước.
"Oa!"
Các bé cưng cảm nhận được vẻ đẹp, liền kêu lên thật xinh đẹp.
Sau đó bọn họ đeo lên cho ba bé cưng, dẫn các bé cưng đến đứng trước gương.
"Thật đẹp quá cha ạ, Đóa Đóa cực kỳ thích, là quà sinh nhật cha tặng Đóa Đóa sao ạ?" Con bé nhìn thấy mình trong gương vui vẻ vô cùng.
Bảo Bảo và Lạc Lạc cũng cực kỳ thích, kêu lên thật xinh đẹp.
Mọi người trong nhà cũng nhất trí khen ngợi, đều tán dương tay nghề tinh xảo của Diệp Thiên.
"Đẹp thì đẹp thật, nhưng có phải quá nặng rồi không?" Tần Lâm Văn hỏi.
Diệp Thiên lườm anh ta một cái: "Các bé cưng đầu đội trời chân đạp đất của anh rể Diệp Bắc Minh của cậu, một cái mũ miện nho nhỏ sao lại thấy nặng chứ."
"Phải đấy, một chút cũng không nặng ạ." Ba bé cưng đều đáp.
Khóe mắt Tần Lâm Văn giật một cái: "Theo em thấy thì nặng đó."
"Cậu lại phong lưu hơn chút rồi, một cây rơm rạ cũng có thể đè bẹp cậu." Tần Liên Tâm trừng mắt nghiêm khắc với Tần Lâm Văn.
Tần Lâm Văn lè lưỡi một cái, ở trước mặt anh rể, anh ta mới không dám chấp nhặt với chị, nếu không nhất định phải phun ra vài câu với cô.
Đến bảy giờ tối, rất nhiều khách mời lần lượt đến nhà họ Tần, trong nước có, nước ngoài có, đều là những người tài giỏi có tài sản hùng hậu.
Đương nhiên, người nào cũng đều đem quà đến.
Nhưng lúc này, trưởng lão Chấp Pháp Đường của Huyết Vân Tông đem theo Huyết Ẩm Kiếm đến muốn lấy đầu chó của Diệp Thiên, cũng lặng lẽ trà trộn đi vào.
"Xem tao đêm nay sẽ biến chuyện vui của mày thành đám tang như thế nào!"