Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 437: Chap-437




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 437: Tôi là người mà ông có trèo cao cũng với không tới!​

"Cái gì? Bốn mươi nghìn linh thạch?"

Ông chủ sợ ngây người, nhìn sang Diệp Thiên đang ném ánh nhìn quỷ quái qua.

Người xem náo nhiệt cũng đều ngây ngẩn cả người.

Vậy mà hắn cũng không mặc cả, còn tăng thêm bốn nghìn đá linh thạch nữa?

Cao Đường càng nhìn Diệp Thiên càng không dám tin, trong lòng tự nhủ: Hắn sao lại có nhiều đá linh thạch như vậy?

Một lúc sau, ông chủ nhìn Diệp Thiên mỉm cười rạng rỡ, kích động nói: "Cậu xác định, đưa tôi thêm bốn nghìn đá linh thạch?"

Đây chính là đưa thêm bốn trăm cân đá linh thạch a, làm sao ông ta có thể không kích động?

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

"Đương nhiên rồi." Diệp Thiên đáp: "Đúng như con gái tôi từng nói, tôi có rất nhiều rất nhiều đá linh thạch, bốn mươi nghìn đá linh thạch đối với tôi mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc."

Trời!

Đám người nghe vậy đều hít một hơi thật sâu, sau đó rỉ tai thì thầm bắt đầu bàn tán.

"Tinh tướng thật? Bốn mươi nghìn đá linh thạch có thể là hai tấn, hắn có thể đem ra nhiều đá linh thạch vậy sao?"

"Tôi đoán hắn chỉ là một tên ba hoa khoác lác, đầu năm nay kẻ có nhiều tiền hay ít tiền đều chỉ có một chút linh thạch, nhưng cũng chẳng nhiều, hơn nữa còn muốn giữ lại để dùng cho cơ thể cường tráng, sao có thể móc ra để mua đồ, quá không thực tế rồi."

"Trừ phi hắn là tu sĩ có khả năng xuất ra nhiều đá linh thạch như vậy, nhưng nhìn bộ dạng này, hình như hắn không phải là tu sĩ a."

"..."

Dường như chẳng có ai tin lời Diệp Thiên là thật.

"Ha ha!"

Lúc này Cao Đường nhịn không được liền cười lớn: "Cậu nói tôi ba hoa khoác lác, tôi thấy thì chính cậu mới là kẻ ba hoa khoác lác! Còn bốn mươi nghìn đá linh thạch đối với cậu mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, bây giờ nếu cậu có thể đưa ra bốn mươi nghìn đá linh thạch, tôi sẽ gọi cậu là tổ tông!"

"Là ông nói đấy nhé?" Diệp Thiên hỏi.

"Đúng, là tôi nói!" Cao Đường vỗ ngực nói.

Nói đùa, bốn mươi nghìn đá linh thạch có thể khoảng hai tấn, một đống lớn vậy, trừ khi có nhẫn không gian của tu sĩ mang bên người mới có thể đem nhiều vậy, người bình thường nào có thể làm được?

Rõ ràng, theo những gì ông ta quan sát, trên tay Diệp Thiên không hề có trữ vật giới.

Hơn nữa, ông ta cũng không hề cảm nhận được khí trận tu sĩ trên người Diệp Thiên.

Cho nên, một người bình thường không thể nào tùy tiện đem ra được bốn mươi nghìn đá linh thạch, đây cũng chính là nguyên nhân mà ông ta dám cùng Diệp Thiên đánh cược.

Nhưng không ngờ Diệp Thiên cười nói: "Vậy ông chuẩn bị gọi tôi là tổ tông đi."

Dứt lời, Diệp Thiên đưa tay luồn vào trong túi áo, móc ra một chiếc nhẫn không gian, sau đó dưới tác dụng của thần niệm, từng viên từng viên linh thạch to nhỏ khác nhau bay ra khỏi nhẫn không gian, ngăn nắp xếp lại trên mặt đất.

Tất cả mọi người đều ngây người!

"Cái này, cái này, cái này..." Cao Đường càng không biết phải làm thế nào, hai tay ra sức dụi mắt, đơn giản không thể tin được tất cả những gì nhìn thấy là thật.

Hắn rõ ràng không phải là tu sĩ, sao lại có nhẫn không gian?

Cho dù là tu sĩ nào đó cho hắn, vậy sao hắn lại có thể dễ dàng lấy được một vật như vậy?

Phải biết là, không phải tu sĩ, sẽ không dùng nổi nhẫn không gian a!

Chỉ là ông ta không biết, là ông ta tu vi quá thấp, không cảm nhận được khí tức tu sĩ của Diệp Thiên, còn về nhẫn không gian bỏ trong túi, là bởi vì mang theo nhẫn không gian, lúc ôm Đóa Đóa, tay nâng lấy mông Đóa Đóa, Đóa Đóa sẽ cảm thấy không thoải mái, vì vậy chưa đến lúc chiến đấu, đa phần lúc ôm Đóa Đóa sẽ bỏ nhẫn không gian vào túi.

"Giàu to rồi, giàu to rồi!"

Nhìn thấy một đống rồi một đống đá linh thạch xuất hiện trên mặt đất, cả người ông chủ tiệm châu báu đều kích động đến run rẩy.

Phải biết rằng nhiều đá linh thạch như vậy, là cực kỳ cực kỳ khó mà làm được.

Mặc dù đá linh thạch có thể sử dụng thay cho tiền tệ, nhưng rất ít người đem đá linh thạch đi mua đồ, coi như là có, cũng chỉ là vài đá linh thạch hoặc vài chục đá linh thạch, mấy chục nghìn đá linh thạch có thể nói là trăm năm mới gặp một lần.

Ít nhất cho đến hiện tại ông ta còn chưa có nghe nói qua, có tu sĩ đem mấy chục nghìn đá linh thạch đi mua đồ.

"Ước lượng một chút, có phải bốn tấn không." Lúc này Diệp Thiên thu hồi nhẫn không gian rồi nói.

Rất nhanh, ông chủ liền kêu người đem cân điện tử ra, một bên cân một bên ghi, cuối cùng tổng số, không hơn không kém mà vừa đúng bốn tấn.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

"Nhanh! Mau đóng gói bảo thạch lại cho ngài đây!" Ông chủ kích động dặn dò, lại còn trực tiếp cho thêm chữ "ngài" vào tên của Diệp Thiên.

"Cháu nói rồi mà, cha cháu có rất nhiều rất nhiều đá linh thạch mà không tin, bây giờ thì tin rồi chứ ạ?" Đóa Đóa đắc ý nói với Cao Đường.

Cao Đường không có gì để nói, còn cảm thấy không còn mặt mũi nào, nghĩ đến việc phải gọi Diệp Thiên là tổ tông, ông ta phút chốc đều không thể tiếp tục chờ được nữa, kéo sư muội định rời đi.

Nhưng còn chưa bước được hai bước, một giọng nói liền vang lên sau lưng.

"Tổ tông còn chưa gọi mà đã muốn đi?"

Cao Đường liền nổi nóng, quay người gầm thét lên với Diệp Thiên: "Bố mày đây là đệ tử Hỏa Vân Tông hùng bá Giang Thanh đấy, đừng có chọc vào tao, cẩn thận rước họa vào thân!"

Diệp Thiên đang muốn mở miệng, ông chủ tiệm châu báu vội vàng khuyên nhủ: "Anh à, vậy là được rồi đấy, chớ trêu chọc đệ tử Hỏa Vân Tông, bọn họ không phải là người chúng ta có thể đụng tới."

"Nghe rõ chưa, tao không phải là người mà chúng mày có thể đụng tới!" Cao Đường ngước đầu, hướng về Diệp Thiên làm động tác giơ ngón tay giữa hướng xuống: "Trong mắt tao, mày chỉ là loại bò sát trên mặt đất mà thôi, chọc giận tao à, cẩn thận tao giẫm chết mày!"

"Ha ha." Diệp Thanh ngượng ngùng cười một tiếng: "Ông thật là biết khoác lác, xem ra không đấm vào mặt ông một cái, ông thật sự không biết trời cao đất dày mà."

"Các con, nói cho ông ta, cha các con là ai."

"Cha của bọn con là Diệp Bắc Minh." Ba đứa nhỏ đồng thanh lên tiếng đáp.

Lời nói kia vừa thốt ra, tựa như có một quả bom nặng cân rơi xuống, tình cảnh ngay lập tức bùng nổ.

"Trời ơi! Thật hay giả vậy? Hắn là đại sư Diệp?"

"Hắn có một người vợ đẹp tuyệt trần, lại còn có ba đứa nhỏ, hình như đúng là đại sư Diệp rồi, nghe nói ngày mai đại sư Diệp muốn tổ chức một buổi lễ mừng sinh nhật tròn ba tuổi của ba đứa nhỏ, nhìn qua ba đứa nhỏ này, không phải là đã hơn ba tuổi rồi sao?"

"Mẹ ơi! Xem ra hắn đúng là đại sư Diệp không còn nghi ngờ gì rồi!"

"Vinh hạnh! Quá vinh hạnh rồi! Không thể ngờ vậy mà lại may mắn nhìn thấy chân dung đại sư Diệp! Đúng là tổn thọ mười năm cũng đáng mà!"

"..."

Mọi người ở đây từ sợ hãi tột cùng đến ngạc nhiên mừng rỡ, lại từ ngạc nhiên mừng rỡ đến kích động.

Vẫn biết bọn họ đã sớm nghe được đại sư Diệp có vết chai phồng rồi, nhưng mỗi lần đều do không có cách nào lại gần, những gì nhìn thấy chỉ là hình dáng mơ hồ của đại sư Diệp, căn bản không biết diện mạo hắn như thế nào.

Hôm nay, bọn họ may mắn được thấy ngoại hình của đại sư Diệp ở khoảng cách gần, sao có thể không vui mừng, không kích động được?

Nhưng sau khi Cao Đường biết được thân phận của Diệp Thiên, chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh, trong nháy mắt mồ hôi lạnh toát ra đầy người, vẻ mặt càng lúc càng cực kỳ kinh hãi, đôi chân run cầm cập.

Lúc trưa ông ta có nghe nói rồi, Huyết Vân Tông có hai vị tu sĩ luyện thành Kim Đan liền bị Diệp Bắc Minh one-kill.

Nhưng hắn ngay cả tu sĩ Tiên Thiên Cảnh cũng không phải, Diệp Bắc Minh là người mà chỉ cần hắt hơi một cái cũng có thể đập ông ta thành từng mảnh, ông ta sao có thể không sợ chứ?

"Ông gọi, hay là không gọi nữa?" Diệp Thiên coi thường thản nhiên nói với Cao Đường.

"Gọi! Tôi gọi!"

Cao Đường bị ánh mắt Diệp Thiên hù dọa, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, cung kính nói ra hai chữ:

"Tổ tông!"

"Vậy ông nên xưng hô như thế nào với vợ tôi đây?" Diệp Thiên lại hỏi.

"Cô ta cũng là tổ tông của tôi!"

"Vậy các con của tôi thì sao?" Diệp Thiên hỏi lại một lần nữa.

"Tổ tông nhỏ! Bọn trẻ đều là tổ tông nhỏ của tôi!"

"Mau cút đi, đừng có làm loạn quan hệ, chúng tôi không phải người mà ông có thể với tới." Diệp Thiên tức giận nói.

"Là Diệp Thiên Quân! Tôi đi ngay! Liền đi ngay!"

Cao Đường liền vội vàng đứng lên, chờ thêm một giây thôi cũng như bị hành hạ.

"Đợi một chút."

Chỉ là ông ta còn chưa kịp cút, Diệp Thiên liền quát to một tiếng.

Nghe vậy, người Cao Đường run lên bần bật, mồ hôi chảy đầy mặt, quay người nói: "Diệp Thiên Quân, ngài còn có điều gì căn dặn?"

"Trở về nói với tông chủ của các ông, nơi tông môn Hỏa Vân Tông các ông hiện tại đang ở, là thế lực của Diệp Bắc Minh ta bỏ tiền ra xây, bảo ông ta lập tức dọn đi, sáng mai lúc tôi đến mà các ông còn chưa chuyển đi, thì đừng có trách tôi không khách khí nhé." Diệp Thiên lạnh lùng nói.

Cao Đường lúc đầu còn sững sờ, nhưng liền vội vàng gật đầu nói: "Vâng vâng vâng, tôi trở về thông báo với tông chủ chúng tôi ngay đây."

Dứt lời, ông ta như tháo chạy mà rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.