Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 429: Chap-429




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 429: Từ dưới đất chui lên​

Nghe nói Diệp Thiên đã chết, Thiên Hà Kiếm Tiên lại ở nhà họ Tần không đi, khi thì giúp đỡ nhà họ Tần đánh lui địch, lúc lại chạy tới Hoa Kỳ san bằng Thần giáo Thái Dương chính là vì làm bước đệm cho những lời này.

Ông ta thật sự quá thích Đóa Đóa, bởi vì Thất khiếu linh lung tâm trên đời này vô cùng hiếm thấy, có thể nói là ngàn năm một thủa!

Phải biết rằng, qua ngàn năm lịch sử, trong ghi chép cũng chỉ có Tỷ Can sở hữu Thất khiếu linh lung tâm.

Nếu Diệp Thiên không chết, chỉ riêng việc Diệp Thiên là thượng tiên thiên hoang thôi, ông ta cũng không đủ tư cách truyền thụ đạo pháp cho Đóa Đóa. Nhưng giờ Diệp Thiên không còn nữa, tu sĩ dưới trần quá rác rưởi, để bọn họ dạy Đóa Đóa chẳng khác nào lãng phí cô bé.

Cho nên ông ta nói muốn mang Đóa Đóa đi.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Ông ta tự nhận là, chỉ cần Đóa Đóa theo mình tu luyện, sau trăm tuổi là có thể trở thành Thần nữ của Thiên Huyền Tông.

Với Đóa Đóa mà nói, đây chính là vinh quang vô cùng, với ông ta mà nói, hoàn toàn là nở mày nở mặt.

Nhưng Tần Liên Tâm còn chưa lên tiếng Đóa Đóa đã giành trước nói: "Cháu không đi đâu cả, cháu phải ở cạnh mẹ. Cha không còn nữa, mẹ đã rất đau khổ rồi, nếu cháu theo ông thì mẹ sẽ càng buồn hơn. Đóa Đóa không muốn mẹ buồn, Đóa Đóa muốn ở cùng mẹ."

Tần Liên Tâm nghe cô bé nói xong thì ôm chặt bé vào lòng, nâng niu như bảo vật, yêu thương vô cùng.

Thật ra lúc Thiên Hà Kiếm Tiên đưa ra đề nghị, dù cô rất không nỡ nhưng vẫn hi vọng Đóa Đóa có thể có không gian phát triển tốt nhất. Dù sao cha con bé không còn nữa, không có ai dạy bé. Nhưng có cao nhân như Thiên Hà Kiếm Tiên dạy Đóa Đóa thì tương lai con gái chắc chắn rất rạng rỡ.

Nhưng Đóa Đóa nói không sai, nếu con bé bị mang đi cô sẽ càng khổ sở hơn.

Bây giờ ba đứa con với cô mà nói đều là chứng minh sự kéo dài sinh mệnh của Diệp Thiên, dù mất đi đứa nào cũng khiến cô đau như muốn chết.

Huống chi Đóa Đóa rất khiến người ta thích, có con bé bên cạnh sẽ giúp cô giảm bớt đau đớn khi nhớ tới Diệp Thiên.

Cô thật không nỡ để con bé rời khỏi cô.

"Kiếm Tiên, có thể chờ Đóa Đóa lớn thêm một chút không? Con bé còn nhỏ quá, tôi là mẹ bé, sao yên tâm để con bé rời đi... còn Diệp Thiên nữa..."

Tần Liên Tâm không trực tiếp từ chối, dù sao Thiên Hà Kiếm Tiên chính là ân nhân nhà bọn họ, cũng là cứu tinh của mấy đứa nhỏ, cô cũng muốn lưu lại chút đường sống, chờ đến khi bản thân có thể thoát khỏi nỗi đau do mất Diệp Thiên. Chờ Đóa Đóa lớn hơn một chút, đến lúc ấy lại cho Đóa Đóa theo Thiên Hà Kiếm Tiên tu luyện vì tương lai của con bé cũng tốt.

Thiên Hà Kiếm Tiên nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đồng ý: "Cô vừa mất chồng, Đóa Đóa lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, để con bé ở cạnh cô có thể giúp cô bớt khổ sở hơn. Vậy hai, ba năm nữa, Đóa Đóa sáu tuổi chính là độ tuổi thích hợp tu luyện nhất, lúc ấy có lẽ cô cũng nguôi ngoai rồi, lúc ấy tôi lại dẫn Đóa Đóa đi tu luyện cũng không muộn."

Hai, ba năm với một tu sĩ tu luyện cả ngàn năm thì chỉ coi như giây lát mà thôi.

Bởi vì tu sĩ vừa bế quan tu luyện là vài chục năm, thậm chí cả trăm năm.

Nhưng hai, ba năm với người phàm là một quãng thời gian rất dài. Tần Liên Tâm cũng cần ngần ấy thời gian cho Đóa Đóa tất cả tình yêu mình có thể cho, vậy nên đồng ý lời của Thiên Hà Kiếm Tiên.

"Vậy ba năm sau Kiếm Tiên trở lại tôi sẽ để Đóa Đóa theo ngài tu luyện. Nhưng tôi có một yêu cầu, tôi hi vọng mỗi năm có thể gặp Đóa Đóa một lần."

Cô không hi vọng vì sự ích kỷ của mình mà chặn đứng tương lai của Đóa đóa.

Dù sao, trong mắt cô thì Thiên Hà Kiếm Tiên rất lợi hại, tài giỏi tương đương với Diệp Thiên. Cô cảm thấy để Thiên Hà Kiếm Tiên dạy Đóa Đóa sẽ rất tốt cho Đóa Đóa.

Người mẹ nào không hi vọng con gái mình lớn lên có thể thành đạt đâu?

"Được thôi." Thiên Hà Kiếm Tiên sảng khoái đồng ý: "Chỉ cần Đóa Đóa trở thành đệ tử của Lý Thiên Canh tôi, đừng nói là một năm gặp mặt một lần, dù là mang cả nhà cô tới Côn Luân Hư du lịch cũng không thành vấn đề."

Đùa chắc, mầm tu luyện tốt như Đóa Đóa có tìm khắp Côn Luân Hư vài vòng cũng không thấy người thứ hai. Còn so đo vài trăm ngàn linh thạch phí du lịch làm cái gì?

"Quyết định như vậy đi." Tần Liên Tâm nói.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

"Được, quyết định như vậy!" Thiên Hà Kiếm Tiên vui sướng nói.

Sau đó, ông ta bổ sung: "Tôi phải về Côn Luân Hư, nhưng vì an toàn của Đóa Đóa, trước khi đi tôi sẽ bày một trận pháp phòng ngự cho nhà họ Tần. Có trận pháp này bảo vệ, ít nhất cái gì chó má Thái Dương Thần là không vào được."

Nghe ông ta nói vậy, cả nhà họ Tần đều rất vui.

Vừa rồi bọn họ còn lo nếu Thiên Hà Kiếm Tiên không ở đây mà Thần giáo Thái Dương lại tìm đến báo thù thì làm thế nào? Nhưng bọn họ cũng không tiện lên tiếng lưu Thiên Hà Kiếm Tiên lại. Lại không ngờ chính ông ta đưa ra biện pháp, sao bọn họ không vui cho được.

Ngay cả Thái Dương Thần đều không đánh vào được thì còn ai có thể tiến vào?

Thiên Hà Kiếm Tiên mất hết ba ngày, dùng tài liệu trong không gian tùy thân bố trí trận pháp cho nhà họ Tần. Trận này ra vào đều cần có người mở, bằng không sẽ không ai vào được.

Như thế có thể đảm bảo sự an toàn cho người nhà họ Tần.

Làm xong trận pháp, Thiên Hà Kiếm Tiên liền rời khỏi nhân gian, quay lại Côn Luân Hư.

Thiên Hà Kiếm Tiên đi lặng lẽ vô cùng nên người bên ngoài cũng không biết ông đã rời đi, cho nên thời gian rất dài sau đó Thần giáo Thái Dương đều không dám ngoi lên, chỉ có thể trốn chui trốn lủi như chuột, sợ vừa thò đầu ra liền gặp tai họa ngập đầu.

Cũng nhở thế, cả thế giới đều khôi phục an bình, nhóm người theo Diệp Thiên nên tu luyện đều tu luyện, nên kiếm tiền vẫn kiếm tiền, nên chơi đùa... không ai dám chọc vào.

Mà Tần Liên Tâm hàng ngày đều dạy ba đứa nhỏ đọc sách viết chữ, không thì ngẩn người nhìn ảnh Diệp Thiên rơi lệ, ngày qua ngày, không cách nào thoát khỏi nỗi đau mất đi anh.

Nhưng vì ba đứa con, cô cần kiên cường đối mật cuộc sống.

Mãi tới ba tháng sau, toàn thế giới lại không yên tĩnh nổi nữa.

Bởi vì linh khí bề mặt địa cầu chợt tăng vọt, thậm chí càng ngày càng nồng đậm sánh ngang với Côn Luân Hư. Mà tin này vừa tới tai mấy môn phái hạng ba ở Côn Luân Hư thì rất nhiều môn phái khó phát triển ở Côn Luân Hư lập tức ồ ạt chạy tới nhân gian.

Như vậy thế gian liền náo nhiệt rồi, đặc biệt là Hải Nam. Huyền Đỉnh Tông, Huyền Minh Tông, Huyền Thanh Tông, Huyền Kiếm Tông thành lập tông phái ở nhân gian đều bị mấy môn phái từ Côn Luân Hư tới chiếm đóng.

Tu sĩ nhân gian trôi giạt khắp nơi, khổ không nói nổi.

Không còn cách nào khác, đánh thì đánh không lại tu sĩ Côn Luân Hư, tu sĩ dân bản xứ chỉ có thể bố trí đệ tử về nhà, còn tầng lớp cao tầng đều dựa vào nhà họ Tần, ít ra nhà họ Tần có trận pháp bảo hộ, ở trong địa phận nhà họ Tần có thể yên tâm tu luyện.

Nhưng không được bao lâu, vài tháng sau, tông chủ Huyền Thanh Tông gặp Phù Vương ở Côn Luân Hư, cùng nhau nịnh bợ một môn phái hạng ba tên là Huyết Vân Tông. Mà dưới sự giật dây của hai người, Huyết Vân Tông cũng quyết định dời xuống nhân gian.

Tin này vừa ra, đám người Tô Nguyên Lương và dư đảng Tiên Minh đều đầu phục Huyết Vân Tông, ngay cả Thái Dương Thần đã tan tác cũng chạy tới ôm đùi Huyết Vân Tông.

Vài ngày sau.

Khâu Vũ Minh Tông chủ Huyền Tông Môn, Phù Vương, Thái Dương Thần dùng nhà họ Tần nhiều tài phú, mà ở thế gian lại không thể không có tài phú làm lý do dẫn hai trưởng lão cảnh giới Kim Đan kỳ của Huyết Vân Tông đánh tới nhà họ Tần.

Mà sau khi bọn họ xuất phát không lâu, núi Mã Nhã vốn bị san bằng chợt phát ra một tiếng nổ mạnh, bụi đất tung trời.

Một bóng người xuất hiện cách mặt đất cả nghìn mét trên bầu trời.

"Nửa năm, rốt cuộc có thể đuổi kịp trước sinh nhật ba tuổi của ba cục cưng luyện hóa năng lượng sinh ra do bạo hạch, Phần Thiên Quyết đột phá liên tục hai cấp, siêu cảnh giới đạt tới Phần Thiên Quyết tứ cấp, gắn liền với thân thể, cũng vì tách hạch ra nên cơ duyên xảo hợp luyện thành đạo thể tam cấp. Không tồi không tồi."

Diệp Thiên lộ vẻ mặt vừa lòng.

Nhưng rất nhanh, hắn đảo mắt một cái.

"Không biết vợ yêu với các con thế nào rồi, phải nhanh về mới được. Bằng không bọn họ cho rằng mình chết rồi sẽ thương tâm lắm."

Vừa nghĩ tới đây, hắn gọi kiếm Long Ngâm ra, ngự kiếm chạy tới phía Đông Thái Bình Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.