Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 422: Chap-422




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 422: Tìm kiếm cổng dịch chuyển​

Đương nhiên Diệp Thiên biết cổng dịch chuyển, tiến vào cổng dịch chuyển có thể khiến người ta dịch chuyển tức thời từ một địa điểm này đến một địa điểm khác.

Khoảng cách này có thể là trăm dặm, cũng có thể là ngàn dặm, hoặc cũng có thể là hai thế giới khác biệt, thậm chí còn có cổng dịch chuyển chỉ trong vòng một giây có thể dịch chuyển người từ tinh cầu này đến một tinh cầu khác.

Đương nhiên, hầu hết thứ này không phải do con người làm ra, mà là do đại đạo thai nghén ra.

Tuy nhiên, tu sĩ có đạo hạnh cao cường cũng có thể thiết lập cổng dịch chuyển. Chỉ có điều, khoảng cách bị giới hạn, vượt quá 100 ngàn dặm, tu sĩ có đạo hạnh cao cường đến mức nào cũng không thiết lập nổi.

Dù sao thời gian dịch chuyển cũng tính bằng giây, có thể trong một giây dịch chuyển hơn 100 ngàn dặm đã cực kỳ trâu rồi.

“Có người trông coi cổng dịch chuyển không?” Diệp Thiên lại hỏi, hắn muốn biết phải chăng ai cũng có thể đi, nếu đúng như vậy thì… Có khi nào Thần giáo Thái Dương sẽ đến Tây Hải tìm người giúp đỡ?

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Dù sao, với tu vi hiện tại của hắn, đối phó với đối thủ cấp bậc cao như Vũ Thần và Hỏa Thần cũng tốn rất nhiều công sức. Nếu lại có thêm kẻ lợi hại hơn, vậy thì rắc rối rồi.

“Có.” Thiên Hà Kiếm Tiên gật đầu nói: “Tiên Môn do đệ nhất đại tông môn Thiên Đạo Tông của Côn Luân Hư giám thị, vé vào cổng là 100 ngàn linh thạch. Có thể bỏ ra số linh thạch này, và có thể đi đến trước Tiên Môn ở độ cao hơn 10 ngàn mét trên không trung là được. Đưa 10 ngàn linh thạch có thể tiến vào Côn Luân Hư, rời khỏi Côn Luân Hư chỉ cần 1000 linh thạch là đủ, bởi vì người Côn Luân Hư hầu hết không hạ phàm.”

“Cổng dịch chuyển đến Bồng Lai do Thiên Khuyết tông, tiên tông thống trị Bồng Lai, trông coi. Cổng dịch chuyển Tây Hải thì do người Giáo Đình trông coi. Người ra vào ở hai cổng dịch chuyển này rất ít, cho nên giá cả rẻ hơn so với Tiên Môn một chút.”

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã tiến vào đại điện của tông chủ.

Diệp Thiên bảo người đi pha trà, sau đó nói với Tần Lâm Văn: “Lên Diễn đàn võ đạo quốc tế xem thử, Thần giáo Thái Dương có phát thư khiêu chiến cho anh không.”

“Được.” Tần Lâm Văn lập tức lấy điện thoại ra xem.

Không bao lâu sau, cậu ta nói: “Anh rể, Thần giáo Thái Dương còn chưa có hành động rõ ràng trước cái chết của Hỏa Thần cùng Vũ Thần.”

Diệp Thiên nâng cầm như có điều suy nghĩ, rồi nói: “Chú ý theo dõi, sáng ngày mai, mặc kệ Thần giáo Thái Dương có kêu réo tên anh hay không thì cũng báo với anh một tiếng.”

“Được, anh rể.” Tần Lâm Văn lui sang một bên.

“Diệp Thiên, có phải anh lo lắng Thần giáo Thái Dương sẽ đến báo thù hay không?” Tần Liên Tâm tiến lên hỏi.

Dù gì, theo như cô thấy, trong trận chiến vừa rồi, Diệp Thiên trông có vẻ đã rất cố sức khi đối phó với Vũ Thần và Hỏa Thần, nếu như Thái Dương Thần tự mình đến, cô sợ rằng Diệp Thiên sẽ không đánh lại.

Nhưng không ngờ Diệp Thiên lại lắc đầu nói: “Theo lý mà nói, hai tên phó giáo của Thần giáo Thái Dương đều bị anh giết chết, chắc chắn bọn họ hận không thể giết anh, tiếp đó mắng chửi anh, muốn anh chống mắt lên chờ xem, nhưng hiện tại bọn họ lại không có hành động gì rõ ràng, anh lo rằng bọn họ có thể đi tìm cao thủ của Giáo Đình đến hỗ trợ.”

“Thậm chí, tông chủ Huyền Thanh Tông cùng với lão tổ của Huyền Minh Tông biến mất hẳn cũng là đi Côn Luân Hư tìm người trợ giúp.”

Lúc trước chưa biết đến Côn Luân Hư, Diệp Thiên cũng không thật sự lo lắng, nhưng khi biết được muốn ra vào Tiên Môn không khó, hắn chợt có suy nghĩ như vậy.

“Cái gì!”

Diệp Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình hoảng sợ.

“Trời ạ! Người của Thần giáo Thái Dương đã rất khủng bố rồi, giáo chủ của bọn họ, Thái Dương Thần, còn chưa ra tay đấy, nếu tìm được người giúp đỡ, vậy thì thật đáng sợ.”

“Nếu tông chủ Huyền Thanh Tông cùng Phù Vương cũng chạy đến Côn Luân tìm người hỗ trợ, ba thế lực cùng vây đánh chúng ta, khi đó, Huyền Kiếm Tông thật sự sẽ bị san thành bình địa.”

“May mà có Thiên Hà Kiếm Tiên ở đây, bằng không thì tôi đã bị dọa mất hồn rồi!”

“…”

Cả đám nhỏ giọng thì thầm, vẻ mặt lộ rõ lo âu.

“Xem ra Thượng Tiên có không ít kẻ thù ở thế gian nha.” Thiên Hà Kiếm Tiên nghe tiếng nghị luận, không khỏi bật cười, nói.

Diệp Thiên cười khổ: “Dù ở bất cứ đâu, lợi ích cũng đều là chí cao vô thượng, có thể bởi vì tôi nắm trong tay quá nhiều quyền lợi, cho nên mới là nguyên nhân khiến cho nhiều người đỏ mắt.”

“Ha ha.” Thiên Hà Kiếm Tiên cười nói: “Dám tranh giành lợi ích với Thượng Tiên, chỉ có thể trách đám người kia bị mù. Đúng là tự mình hại mình mà.”

Diệp Thiên lại lần nữa cười khổ, bản thân hắn dù có lợi hại hơn nữa thì cũng không chịu nổi đàn sói đói kia.

Huống chi hắn chỉ mới tu luyện chưa đến bốn trăm năm, tuy đánh thắng được một vài lão quái vật đã tu luyện ngàn năm, thế nhưng có quá nhiều người cần hắn bảo vệ, quả thật không thể buông tay mà làm.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

“Địa vị của ông tại Côn Luân Hư hẳn là không thấp, có thể khiến cho Tiên Môn tạm thời đóng cửa một thời gian ngắn hay không?”

Diệp Thần muốn vây tông chủ Huyền Thanh Tông cùng Phù Vương tại Côn Luân ba, năm năm gì đó, tiếp đó, rãnh tay đi ứng phó tất cả nguy hiểm mà Thần giáo Thái Dương mang đến, bằng không, nếu ba thế lực thay nhau oanh tạc, có lẽ hắn thực sự không chịu nổi.

Nhưng không ngờ Thiên Hà Kiếm Tiên lại cười khổ: “Thượng Tiên, ngài đánh giá cao tôi rồi, mặc dù tôi cũng có chút địa vị ở Côn Luân Hư, thế nhưng Tiên Môn là do Thiên Đạo Tông cai quản, mà Thiên Đạo Tông cùng Thiên Huyền Tông của tôi lại xung khắc như nước với lửa, sao bọn họ có thể nể mặt tôi mà đóng cửa Tiên Môn?”

Diệp Thần: “…”

Bởi vì trời đã khuya, sau khi tán gẫu đôi câu, Diệp Thiên để thầy trò Thiên Hà Kiếm Tiên ở lại Huyền Kiếm Tông qua đêm. Còn hắn thì mang theo Tần Liên Tâm cùng Đóa Đóa quay trở về nhà họ Tần.

“Diệp Thiên, có phải vì bọn em vô dụng mới khiến anh chịu quá nhiều áp lực như vậy không?”

Trên giường, Tần Liên Tâm mặt đối mặt với Diệp Thiên.

“Vợ à, trong chuyện này, là do anh còn chưa đủ mạnh mẽ, khiến em và con lo lắng, sợ hãi.” Diệp Thần xoa xoa quả đầu dưa hấu của Đóa Đóa đang nằm ở giữa, vẻ mặt áy náy nói với Tần Liên Tâm.

Tần Liên Tâm cảm động, ôm lấy Diệp Thiên, thâm tình nói: “Anh đã trả giá rất rất nhiều vì nhà họ Tần và em…”

Diệp Thần nhoẻn miệng cười một cách thỏa mãn.

Chỉ cần vợ có thể thông cảm cho mình, dù có khổ, có mệt thì đã làm sao?

“Cha, cha dạy Đóa Đóa bản lãnh đi, Đóa Đóa giúp cha đánh kẻ xấu, bảo vệ mẹ cùng các anh.” Cô nhóc chớp mắt, vẻ mặt thành thật nói với cha của mình.

Nghe vậy, Diệp Thiên cùng Tần Liên Tâm đều bật cười vui vẻ.

“Đợi Đóa Đóa tròn ba tuổi, cha sẽ dạy bản lãnh cho Đóa Đóa.” Diệp Thiên yêu thương vuốt ve khuôn mặt béo ụ của cô nhóc.

Nghe vậy, cô nhóc liền xoay cái đầu nhỏ sang nhìn mẹ: “Mẹ, còn bao lâu nữa thì Đóa Đóa tròn ba tuổi?”

“Qua nửa năm nữa là Đóa Đóa được ba tuổi rồi.”

“Nửa năm là bao lâu?”

“Một tháng có 30 ngày, nửa năm chính là 180 ngày.”

“À, Đóa Đóa biết rồi, vậy hôm nay là ngày đầu tiên, chờ thêm 180 ngày nữa, cha phải dạy bản lãnh cho Đóa Đóa, không được lừa Đóa Đóa đâu đấy!” Cô nhóc quay đầu nhìn về phía cha của mình.

“Được, cha hứa với Đóa Đóa, tuyệt đối không lừa Đóa Đóa.”

“Thật tốt quá, đến lúc đó, Đóa Đóa cũng có thể lợi hại giống như cha, nếu ai khi dễ mẹ và các anh, Đóa Đóa sẽ đánh kẻ đó khóc luôn.” Cô nhóc vui mừng phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Diệp Thiên cùng Diệp Liên Tâm đều bị cô nhóc chọc cười, cảm thấy cuộc sống có thêm Đóa Đóa càng trở nên thú vị, mỹ mãn.

Sau đó, một nhà ba người ôm nhau ngủ.

Sáng hôm sau, Diệp Thiên đi vào Huyền Kiếm Tông, Tần Lâm Văn liền chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, nói: “Anh rể, lần này, Thần giáo Thái Dương quá mức bình tĩnh, từ tối hôm qua đến giờ, một tiếng ho cũng không thấy. Cứ như không hề xảy ra chuyện gì, cộng đồng mạng vì chuyện này mà đồn ầm lên, có người nói Thần giáo Thái Dương bị anh dọa sợ, có người lại nói Thần giáo Thái Dương đang tìm cơ hội thích hợp để trả thù anh. Cũng có người nói Thần giáo Thái Dương đi tìm người giúp đỡ rồi, đủ loại tin đồn vô căn cứ, cũng không biết rốt cuộc Thần giáo Thái Dương đang nghĩ gì nữa.”

“Anh biết rồi.”

Diệp Thiên gật đầu, sau đó đi tìm Thiên Hà Kiếm Tiên, nói với ông ta: “Ông không vội quay về Côn Luân Hư đó chứ?”

“Không vội.” Thiên Hà Kiếm Tiên lắc đầu, rồi nói: “Có phải Thượng Tiên cần tôi giúp gì hay không? Nếu có, xin Thượng Tiên cứ căn dặn, Lý Thiên Canh này nhất định sẽ cống hiến hết sức lực.”

Nói đùa, Thiên Hà Kiếm Tiên còn đang muốn nịnh bợ Diệp Thiên đây này. Tuy ông ta không biết một tu sĩ Thiên Hoang như Diệp Thiên vì sao lại chạy xuống thế gian, nhưng ông ta biết nếu nịnh bợ Diệp Thiên thật tốt, đối với ông ta chỉ có lợi mà không có hại, một ngày nào đó, Diệp Thiên cao hứng lại thưởng cho ông ta một món pháp bảo hay thần binh gì đó, vậy chẳng phải ông ta được lợi lớn rồi sao.

“Là có chuyện cần ông hỗ trợ.” Diệp Thiên nói: “Tôi chuẩn bị đi đến núi Maya để tìm cổng dịch chuyển, hỏi thăm thử có người của Thần giáo Thái Dương tiến vào hay không. Nếu như có, tôi phải nghĩ cách vây tên kia ở trong đó vài năm, cho nên người nhà của tôi đành phiền ông hỗ trợ trông nom.”

“Thượng Tiên yên tâm, có Lý Thiên Canh ở đây, ngài cứ an tâm đi, nếu ai dám động thủ với người nhà của ngài, chính là đánh vào mặt Lý Thiên Canh này, kiếm của Lý Thiên Canh không cho phép điều đó!” Thiên Hà Kiếm Tiên vỗ ngực nói.

“Được, sau khi chuyện thành không, chắc chắn sẽ không để ông chịu thiệt đâu.” Diệp Thần nói.

Thiên Hà Kiếm Tiên mừng như điên.

Không lẽ Thượng Tiên lại định ban thưởng cho mình pháp bảo hay thần binh gì đó chứ?

Sau đó, Diệp Thần dỗ dành Đóa Đóa vì cô bé đòi đi theo, thuyết phục cô nhóc ở lại bên cạnh mẹ xong, hắn mới ngự kiếm vượt đại dương, tiến về cổng dịch chuyển trên núi Maya.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.