Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 421: Chap-421




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 421: Bí mật Côn Luân!​

"Ông trời...ơ...i! Vũ Thần lại bị Diệp Bắc Minh chém giết!"

“Tôi còn tưởng hôm nay Diệp Bắc Minh chết chắc rồi, không ngờ một chọi sáu mà vẫn thắng được, xem ra so với Diệp Bắc Minh, Thần giáo Thái Dương vẫn còn kém xa.”

“Thông qua trận chiến này, tôi coi như đã hiểu rõ, Diệp Bắc Minh mới thật sự là thần thoại bất khả chiến bại đúng nghĩa, quá trâu rồi, bội phục! Bội phục!”

“…”

Lúc này đây, có hơn một tỷ người xem trực tiếp, tất cả đều bị chiến lực của Diệp Thần thuyết phục, mới biết được vì sao hắn không sợ Thần giáo Thái Dương, dám san bằng phân giáo của Thần giáo Thái Dương.

Bởi vì hắn có bản lãnh chỉ với sức một người giẫm đạp một giáo phái.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Tất cả người ủng hộ của Diệp Thiên đều vì trận thắng lớn này mà vô cùng phấn khích, sôi nổi lập topic châm chọc đám người ủng hộ Thần giáo Thái Dương trên diễn đàn võ đạo quốc tế.

“Không phải mấy người nói Vũ Thần sẽ báo thù cho Hỏa Thần à, sao lại bị đại sư Diệp chém giết vậy hả?”

“Thần giáo Thái Dương cũng chỉ đến thế, tuy là thực lực rất mạnh, thế nhưng đối mặt với đại sư Diệp càng mạnh hơn, bọn họ cũng chỉ là cặn bã trong cặn bã, không phục thì đến đây mà biện giải.”

“Nhào vô, sao lại không nhào vô, nhào vô thêm cái nữa.”

“…”

Toàn bộ diễn đàn đều bị người ủng hộ của Diệp Thiên tàn sát, khiến tất cả người ủng hộ Thần giáo Thái Dương ngậm miệng, cả đám lẳng lặng thoát khỏi diễn đàn, có người đi tìm say, cũng có người đi tìm Phương Tịnh Tịnh, một số thì cứ thế khóc lên…

Mà lúc này, trong Thần giáo Thái Dương là một bầu không khí im lặng chết chóc.

Thái Dương Thần mệt mỏi ngồi bệt trên ghế sofa, sắc mặt nặng nề đến mức có thể vắt ra nước.

Chiến Thần, Hỏa Thần, Vũ Thần, ba vị đại phó giáo, cùng sáu vị trưởng lão đều chết thảm trong tay Diệp Bắc Minh. Đối với Thần giáo Thái Dương, có thể nói là mất đi một nửa giang sơn, tổn thất quá mức thảm trọng.

Ông ta quả thực không ngờ Diệp Bắc Minh lại mạnh đến mức như vậy, Chiến Thần bị hắn ta giết thì còn có thể hiểu được, nhưng Hỏa Thần cùng Vũ Thần đều là siêu cường giả cấp độ SS, còn có dị thuật khủng bố trong tay, ông ta vẫn cho rằng hai vị phó giáo này ra tay ắt có thể lấy mạng chó của Diệp Bắc Minh, kết quả tất cả đều không về được.

“Là do tôi phán đoán sai lầm, hại chết hai vị phó giáo cùng bốn vị trưởng lão!”

Thái Dương Thần ngửa đầu phát ra một tiếng thở dài. Nét mặt vô cùng bi thương.

“Thái Dương Thần, xin ngài đừng tự trách, bọn họ không chết, chỉ là đi gặp Thiên Chủ vĩ đại hơn mà thôi!” Lôi Thần an ủi.

Thái Dương Thần phát ra một tiếng cười thảm.

“Chỉ mong Thiên Chủ vĩ đại có thể đối xử tử tế với bọn họ.”

Dứt lời, ông ta mệt mỏi nói: “Gọi Thủy Thần cùng các trưởng lão khác rút về, đừng tiếp tục đi chịu chết, Diệp Bắc Minh quả thực đáng sợ, trừ ta ra không có bất kỳ ai là đối thủ của hắn.”

“Vâng, Thái Dương Thần vĩ đại.” Một trưởng lão cúi đầu bái, rồi lui sang một bên, thông báo cho Thủy Thần cùng các vị trưởng lão khác.

“Thái Dương Thần, món nợ này…”

Không đợi Lôi Thần nói hết lời, Thái Dương Thần đã từ sofa đứng bật dậy, nổi trận lôi đình quát: “Món nợ này quyết không thể bỏ qua! Nợ máu phải trả bằng máu!”

Lời này vừa ra, Lôi Thần cùng Phong Thần sợ run lên, lo sợ Thái Dương Thần phái bọn họ đi báo thù, nếu vậy thì rắc rối rồi.

Đặc biệt là Phong Thần, thực lực của ông ta tương đương Vũ Thần, thấy Vũ Thần chết thảm như vậy, ông ta nào dám đi tìm chết.

Có điều bọn họ đã nghĩ quá nhiều, chợt nghe Thái Dương Thần nói: “Lôi Thần, ông mang theo một ngàn tấn linh thạch đi đến Giáo Đình, tìm vài tên siêu cường giả cấp độ SS đến hỗ trợ, có thể tìm được cường giả cấp độ X thì càng tốt, đừng kéo dài quá lâu, trong vòng một tháng nhất định phải đưa người đến, càng nhanh càng tốt!”

“Vâng!”

Lôi Thần phấn khích, vội vàng nói: “Tôi sẽ lo liệu.”

Ông ta rất vui lòng đi làm việc này, chỉ cần không phải đi tìm Diệp Bắc Minh báo thù là được, bởi vì ông ta hoàn toàn không dám chắc mình có thể thắng được Diệp Bắc Minh.

Tương tự, Thái Dương Thần cũng không thật sự nắm chắc, cho nên dù có tức giận, ông ta cũng phải nhịn xuống, suy cho cùng, loại người ở trên cao như ông ta không thể thua được, bởi một khi thua chính là mất hết thể diện.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Lúc này, Diệp Thiên đã trở lại mặt đất.

“Cha!”

Bảo Bảo cùng Lạc Lạc nắm tay Đóa Đóa, tất cả đều tươi cười xán lạn chạy về phía Diệp Thiên.

“Con ngoan, mau đến đây để cha ôm một cái.”

Diệp Thiên giang hai tay, ngồi xổm xuống, ba đứa nhóc nhanh chóng nhào vào ngực hắn, Diệp Thiên cũng không bất công, vòng tay ôm lấy cả ba, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng một cái. Cười đến mức cả khuôn mặt nhăn thành một đóa hoa cúc.

“Đóa Đóa, có phải là con bày trò đưa anh hai với mẹ lên không trung không hả?” Diệp Thần cười hỏi.

Đóa Đóa cong môi, điệu bộ như đã phạm lỗi.

“Cha, không phải ý của Đóa Đóa, là do con bày ra đấy!”

“Cha, là ý của con.”

Bảo Bảo cùng Lạc Lạc sợ ba tức giận, tranh nhau giải vây giúp em gái.

“Chị Liên Tâm, Bảo Bảo cùng Lạc Lạc thật ngoan, nhỏ như vậy đã biết che chở cho em gái rồi.” Thẩm An Kỳ kéo tay Tần Liên Tâm, cười nói.

Tần Liên Tâm mỉm cười hài lòng, cảm thấy vừa vui mừng vừa kiêu ngạo vì bản thân có ba đứa con hiểu chuyện như vậy.

“Cha, là Đóa Đóa sai, thiếu chút nữa Đóa Đóa hại mẹ và anh hai bị lửa thiêu, cha muốn mắng cứ mắng Đóa Đóa đi.” Cô nhóc cúi đầu, tội nghiệp nói.

Thấy vậy, Diệp Thiên đau lòng, vội đặt Bảo Bảo cùng Lạc Lạc xuống, ôm lấy cô nhóc theo kiểu công chúa, dỗ dành: “Cha biết Đóa Đóa quan tâm cha, sao có thể mắng Đóa Đóa được? Tuy nhiên, sau này trước khi quan tâm cha, Đóa Đóa phải quan tâm mình trước, biết không?”

“Dạ biết rồi, cha, hì hì…”

Cô nhóc lập tức cười vui vẻ, cười đến mức mắt to cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Ha ha!”

Thấy vậy, Thiên Hà Kiếm Tiên bật cười ha hả: “Đứa con gái này của Thượng Tiên quả thực khiến người ta yêu thích mà.”

Diệp Thiên cười vang, không khó nhìn ra Thiên Hà Kiếm Tiên là một người yêu thích bé gái, bằng không thì ông ta già đến như vậy rồi, chí ít cũng có một hai ngàn tuổi, sao lại có đồ đệ là bé gái chỉ mới bảy, tám tuổi.

“Đúng rồi, sao ông lại đến đây?” Diệp Thiên ra hiệu mời, đi về phía đại điện của tông chủ Huyền Kiếm Tông, vừa đi vừa lên tiếng hỏi.

Thiên Hà Kiếm Tiên đi theo bên cạnh Diệp Thiên, vuốt vuốt ba sợi râu tiên, cười nói: “Lần này tôi đến thế gian là vâng theo mệnh lệnh của tông chủ, đến dò xét nguyên nhân linh khí tăng vọt. Tra xét mãi vẫn không tìm ra nguyên cớ, đang chuẩn bị quay về, kết quả lại nghe nói đêm nay ở Giang Hải có đại chiến nổ ra, liền nhanh chân đến xem náo nhiệt, sau đó phát hiện Thượng Tiên là một trong những nhân vật chính, thế nên mới không mời mà đến.”

Diệp Thiên gật đầu, cười nói: “Đến rất đúng lúc, bằng không thì vợ của tôi có thể đã bị đứa nhỏ thiêu rồi.”

“Ha ha, là công lao của pháp bảo do Thượng Tiên ban thưởng, bằng không sao tôi có thể nhanh chóng dập tắt đại hỏa.” Thiên Hà Kiếm Tiên cười nói.

Mọi người nghe vậy mới biết hóa ra cái hồ lô lớn kia chính là do Diệp Thiên ban thưởng cho Thiên Hà Kiếm Tiên.

“Đúng rồi, ông vừa nói với tôi rằng người kia là hậu duệ của Giáo Đình, vậy Giáo Đình là cái quỷ gì?” Diệp Thiên hỏi.

Thiên Hà Kiếm Tiên cũng không ngại bản thân nói nhiều, từ từ nói: “Ở tầng ngoài Địa Cầu có một thế giới, tồn tại ở khoảng không gian hư vô mờ mịt, cổ danh là Côn Luân Hư.”

“Côn Luân Hư là một lục địa rộng lớn, từ đông sang tây kéo kéo dài một trăm ngàn dặm, từ bắc xuống nam trải dài một trăm ngàn dặm, trên lục địa này, tông môn mọc lên san sát như rừng, có mấy chục tỷ người sinh sống, văn minh tu luyện của Địa Cầu vốn bắt nguồn từ Côn Luân Hư.”

“Phía Tây Côn Luân Hư có biển rộng mênh mông, tên gọi Minh Hải, bờ biển Minh Hải có bảy mươi hai quần đảo, danh xưng Bồng Lai, phía bờ tây Minh Hải có một đảo lớn, gọi là Tây Hải, trên đảo có hơn một tỷ người sinh sống, bởi vì người thống trị tối cao là Giáo Đình, nên được gọi là người Giáo Đình.”

“Người Giáo Đình không giống với tu sĩ, bọn họ không tu pháp, không tu thần, chỉ tu thể, khiến cho thân thể mạnh mẽ đến cực hạn, dựa vào thân thể đối kháng hết thảy, tuy rất mạnh, nhưng lại có nhược điểm, chính là không nhanh nhẹn bằng tu sĩ, cũng không trường thọ như tu sĩ, cho nên vừa nãy nhìn thấy người kia chiến đấu, tôi mới cảm thấy rất có thể hắn là hậu duệ của người Giáo Đình.”

Nghe xong, trong đầu Diệp Thiên đã có vài hình ảnh về cấu trúc của Côn Luân Hư.

Vì vậy, Diệp Thiên lại hỏi: “Làm thế nào để tiến vào Côn Luân Hư? Làm thế nào để tiến vào Bồng Lai? Làm thế nào để tiến vào Tây Hải?”

Thiên Hà Kiếm Tiên hồi đáp: “Thế gian có ba cổng dịch chuyển, có thể đi đến ba nơi này. Cổng dịch chuyển đến Côn Luân Hư nằm tại ngọn núi chính của Côn Lôn Sơn cao 10 ngàn mét giữa không trung, bởi vì cổng dịch chuyển nằm trên không nên được gọi là Tiên Môn. Cổng dịch chuyển đến Bồng Lai nằm tại đảo Okinawa đảo ở Nhật Bàn, không rõ vị trí cụ thể, tôi chưa từng qua lại chỗ đó. Cổng dịch chuyển đến Tây Hải nằm ở trên núi Maya của đất nước Maya, không rõ vị trí cụ thể.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.