Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 418: Cha cố lên! Đánh chết người xấu!
Diệp Thiên thật sự bị bất ngờ, từ khi hắn chết đi sống lại như bây giờ, bao nhiêu năm qua chưa từng có ai có thể đẩy lùi được hắn như vậy.
Càng đáng sợ hơn chính là, cơ thể hai người này vô cùng mạnh, sức lực khủng khiếp như vậy thừa sức để xé xác một con rồng, nếu không phải có Huyền Thiên Chiến Giáp bảo vệ, một cú đầm này có thể đánh trọng thương nội tạng của anh.
“Thật là nguy hiểm.”
Hắn thầm than trong lòng
Không ngờ người Mây lại đáng sợ như vậy.
Mấu chốt là, bọn họ không sử dụng những chiêu thức giống nhau nên không thể nhìn thấu khả năng của đối phương, thế nhưng một quyền này có thể khiến anh dễ dàng kết luận, thực lực của hai người này có thể so sánh với cả những người bản xứ Kim Đan có năng lực đỉnh cao.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Cũng may là những người này chỉ có cơ thể khỏe mạnh chứ không có có kỹ thuật gì cao siêu lắm, nếu không thì không thể giết nổi bọn họ.” Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng hắn vẫn không sợ hãi.
Bởi vì sức mạnh thật sự của hắn không nằm ở lực nắm đấm mà là ở tiên thuật.
Sức công phá của một thần kiếm ngự lôi cách xa nắm đấm của hắn hàng trăm lần, cho nên hắn vẫn tràn đầy niềm tin có thể diệt trừ hai người này.
Hắn chỉ bất ngờ vì cơ thể mình không thể mạnh như hai người họ mà thôi.
Đương nhiên, hiện giờ hắn vẫn là hai đạo thể, nếu như có thể có ba đạo thể thì hai cú đấm vừa rồi cho dù không thể đánh lại hai người đó thì cũng khiến hai tay họ bị chặt đứt.
Bởi vì đạo thể có thể cường hóa thân thể, sử dụng thân thể để phòng thủ chắc chắn và lợi hại hơn.
“Ha ha ha!”
Hỏa Thần và Vũ Thần thấy vẻ mặt hoa mang của Diệp Thiên, họ cho rằng Diệp Thiên đang sợ hãi, tưởng rằng Diệp Thiên đã thua, có thể giết chết Diệp Thiên trong thời gian ngắn thì không khỏi đắc ý ngửa cổ lên cười ha hả.
Ngoại trừ Hỏa Thần và Vũ Thần, những người xem trực tiếp thấy Diệp Thiên bị đẩy lùi hàng trăm mét còn Vũ Thần và Hỏa Thần thì phòng bị chặt chẽ chỉ lui về năm sáu bước phía sau, họ đều cảm thấy Diệp Thiên thua chắc rồi.
“Xem như tôi đã nhìn ra, hóa ra thực lực của Diệp Bắc Minh cùng lắm thì cũng chỉ như Hỏa Thần, có lẽ còn chẳng bằng Hỏa Thần, nếu không thì cũng không bị đánh bay ra xa như vậy.”
“Diệp Bắc Minh không ổn rồi, không phải anh ta tự nhận mình rất lợi hại sao, sao lại bị đấm một cước đã bay xa như vậy? Một mình anh ta có thể đấu với hai người cơ mà, anh ta không phải đối thủ của Hỏa Thần và Vũ Thần, chỉ dựa vào cú đấm vừa rồi là có thể nhìn ra rồi.”
“Xem ra đêm nay Diệp Bắc Minh không còn đường lui rồi, Hỏa Thần và Vũ Thần hiệp lực, nhất định sẽ đánh cho Diệp Bắc Minh tơi bời thân xác.”
“...”
Những người ủng hộ Thái Dương Thần sôi nổi kích thích những người ủng hộ Diệp Thiên.
“Đại sư Diệp Thiên của mấy người không ổn rồi, bị đánh một quyền đã bay xa như vậy, thực lực còn chẳng bằng bị cú đấm tùy ý của Hỏa Thần và Vũ Thần, vậy mà suốt ngày rêu rao mình thiên hạ vô địch, để xem giờ anh ta làm gì được nữa, chắc chắn sẽ bị Hỏa Thần và Vũ Thần đánh chết!”
Những người ủng hộ Diệp Thiên nhất thời không thể nói lại gì.
“Sao hả, á khẩu rồi đúng không? Đợi đến khi Diệp Bắc Minh bị đánh chết xem sau này các người còn dám lên diễn đàn không!”
Những người ủng hộ Diệp Thiên vẫn im lặng.
Diệp Thiên bị đẩy lùi những hơn trăm mét, thật sự khiến cho người ủng hộ anh câm nín, thậm chí có người còn tắt máy, không muốn xem thần tượng mình bị đánh chết.
Ngay cả Thái Dương Thần khi thấy Diệp Thiên bị đẩy lùi trăm mét cũng khinh thường cười nói: “Đúng là tên rác rưởi, không ngờ chỉ có chút năng lực này, ngay cả một quyền của Hỏa Thần và Vũ Thần cũng không đỡ nổi mà dám đối đầu với Thái Dương Thần, nếu như tôi tự mình ra tay chắc chắn có thể đánh tan tác anh ta bằng một cú đấm!”
Cùng lúc đó, bên trong Huyền Kiếm Tông.
“Xem ra đại sư Diệp Thiên gặp được một đối thủ rất khó thắng.”
“Nếu đại sư Diệp Thiên thật sự không thể đánh bại hai người này thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ mong Diệp Thiên có thể thể hiện sức mạnh đánh lại hai người này thôi, nếu không sau này hai người này đánh bại Diệp Thiên sẽ giết tới phía dưới, như vậy thì chúng ta chết chắc!”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“...”
Những người ủng hộ Diệp Thiên lo lắng sốt ruột bàn tán.
“Mẹ, con muốn đi giúp cha.” Đóa Đóa chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt đáng thương nhìn mẹ, hy vọng mẹ có thể đồng ý cho cô bé ngồi trên lưng hổ tới giúp cha đánh bại người xấu.
Tần Liên Tâm lúc này không còn tức giận nữa mà bị Đóa Đóa làm cho cảm động, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Đóa Đóa, dịu dàng nói: “Mẹ biết Đóa Đóa không muốn nhìn thấy người khác bắt nạt cha, nhưng Đóa Đóa còn nhỏ, không thể đánh lại kẻ xấu được, chờ sau này Đóa Đóa lớn rồi có thể trở nên lợi hạ như cha, mẹ sẽ cho Đóa Đóa tới giúp cha nhé.”
“Nhưng mà lần trước khi cha bị nhiều kẻ xấu vây đánh, khi Đóa Đóa tới giúp cha, cha trở nên rất mạnh mẽ, đánh chết hết kẻ xấu, vì thế Đóa Đóa muốn tới giúp cha, để cha trở nên lợi hại hơn, đánh chết những kẻ xấu này luôn.” Đóa Đóa ngậm ngùi nói.
Thẩm An Kỳ ở bên cạnh nghe thấy Đóa Đóa nói vậy, vội nói với Tần Liên Tâm: “Chị Liên Tâm, có lẽ Đóa có thể kích thích ý chí chiến đấu của Diệp Thiên, để con bé nói vài tiếng ủng hộ cha mình, chắc có thể giúp tình hình trở nên tốt hơn.”
“Có lý đấy.” Tần Liên Tâm gật mạnh đầu.
Sau đó, cô đặt Đóa Đóa lên lưng Bạch Hổ.
Rồi cô đặt cả Bảo Bảo và Lạc Lên, cuối cùng chính mình cũng ngồi lên lưng hổ, ôm chặt ba đứa bé, túm lấy sợi dây hồng trên cổ Bạch Hổ.
Chuẩn bị xong xuôi, cô nói: “Bạch Hổ, bay tới bên cạnh Kiếm Tôn đi.”
“Um!”
Bạch Hổ đáp lại một tiếng rồi bay thẳng lên trời, rất nhanh sau đó đã ở bên cạnh Kiếm Tôn, cách mặt đất mấy chục mét.
“Cô Liên Tâm, sao cô lại dẫn mấy đứa bé tới? Nguy hiểm lắm, mau xuống đi.” Kiếm Tôn vội vàng nói.
“Tôi và các con tới để ủng hộ Diệp Thiên.”
Kiếm Tôn gật gật đầu, cho rằng có vợ con cổ vũ chắc chắn có thể kích thích ý chí chiến đấu của Diệp Thiên.
“Các con, mau cổ vũ cha đánh chết kẻ xấu đi.” Tần Liên Tâm nói.
Sau đó, mấy đứa bé đồng loạt hô lên.
“Cha cố lên! Đánh chết kẻ xấu!”
“Cha cố lên! Đánh chết kẻ xấu!”
“Cha cố lên! Đánh chết kẻ xấu!”
Diệp Thiên nghe vậy thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần, vội kêu lên: “Vợ ơi! Mau cho con xuống đi, ở trên đó nguy hiểm lắm, không có Huyền Thiên Chiến Gáp bảo vệ cơ thể, ngã xuống là xong đời đó.”
“Các con sợ anh không thể đánh lại kẻ xấu nên muốn tới giúp anh, em đưa con tới cổ vũ anh.” Tần Liên Tâm hô lên, nhưng vẫn chưa đi xuống.
Diệp Thiên nghe vậy có chút tức giận: “Bảo Bảo, Lạc Lạc, Đóa Đóa, các con đã cổ vũ cha rất nhiều rồi, mau nghe lời mẹ xuống dưới xem cha đánh kẻ xấu đi!”
“Vâng ạ! Vâng ạ! Vậy cha phải cố lên nha!” Đóa Đóa vui sướng vỗ tay nói.
Diệp Thiên cười nói: “Sức lực của cha đã được tăng thêm nhờ các con rồi, thêm nữa sẽ bị quá tải mất.”
“Hì hì.” Đóa Đóa vui vẻ cười, lúc này mới vỗ một cái vào gáy Bạch Hổ, sảng khoái nói: “Bạch Hổ, nghe cha nói gì chưa, mau đưa tớ với mẹ và anh trai xuống xem cha tiêu diệt kẻ xấu đi.”
“Um!”
Bạch Hổ đáp lại một tiếng rồi lao xuống.
Đúng lúc này, Hỏa Thần hô lên: “Trừ khi các người chết cũng đừng có mơ xuống được, tôi sẽ thiêu chết các người trước.”
Dứt lời, Hỏa Thần há to miệng, trong nháy mắt nhả ra hàng loạt khối lửa hướng về phía Tần Liên Tâm và ba đứa con.
Thấy thế, mọi người ai nấy đều sửng sốt!