Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 411: Chap-411




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 411: Giết chết trong nháy mắt​

"Chán sống rồi!"

Sắc mặt Diệp Thiên đột ngột trở nên lạnh lẽo, dám có ý định bóp chết người phụ nữ của anh ngay trước mặt anh, đây quả thực là một hành vi vũ nhục anh vô cùng, sao anh có thể dễ dàng tha thứ được.

Cho nên, thần niêm của anh thoáng động.

Vèo!

Một tiếng kêu vang xé rách không gian truyền đến.

Mọi người chỉ thấy từ trên tay Diệp Thiên, một vệt sáng màu lam đột nhiên bắn ra, hóa thành một thanh kiếm cực lớn sáng chói, luồng sáng màu phập phồng bất định, chém thẳng xuống cánh tay của Thái Dương Thần nhỏ.

"Thái Dương Thần nhỏ! Cẩn thận đó."

Một trưởng lão trong giáo kinh hoàng kêu lên.

Nào ngờ, thanh âm của lão vừa mới vang lên, thanh kiếm lớn kia đã chém xuống nhanh như chớp, căn bản không cho phép Thái Dương Thần nhỏ phản ứng lại kịp.

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Máu tươi vọt ra, cánh tay kia đứt lìa khỏi thân thể Thái Dương Thần nhỏ.

"A!"

Ngay sau đó, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Thái Dương Thần nhỏ vang lên khắp chốn.

Tiếp theo đó, "Ầm" một tiếng, thanh kiếm lớn kia chém xuống mặt đất, vạch ra một khe sâu trên đó, xuyên thẳng vào trong cung điện, chém đứt đôi tường cung điện. Không ít nhà giàu và quyền quý đã chết thảm dưới nhát kiếm này.

Sau đó, thanh kiếm lớn kia bay vèo về nhẫn không gian.

Một giây tiếp theo, Diệp Thiên vươn một tay ra, thân hình Thẩm An Kỳ lập tức bay về phía Diệp Thiên hệt như một miếng sắt bị nam châm hút lại, bàn tay đang siết trên gáy cô bị Diệp Thiên gỡ xuống, tùy tiện ném ra một cái, nó bèn hóa thành bột phấn tiêu tán trong gió.

"Diệp Thiên!"

Thẩm An Kỳ lúc này đã không còn khống chế nổi mình, cô giang rộng hai tay lao tới ghì chặt lấy anh, ôm luôn cả Đóa Đóa vào, vùi đầu vào ngực Diệp Thiên khóc lên nức nở.

Ai không biết còn tưởng đây là ba người một nhà đã lạc nhau nhiều năm mới gặp lại.

"Giết bọn nó! Giết sạch bọn nó cho tao!"

Thái Dương Thần nhỏ bụm chặt cánh tay cụt, khàn giọng gào lên hệt như một con sư tử đang nổi điên, mặt mũi vặn vẹo trông cực kì đáng sợ.

"Diệp Bắc Minh!"

Cũng ngay sau đó, Chiến Thần nổi giận, hung hăng quăng phần tượng bán thân bằng đồng nặng gần trăm tấn về phía ba người Diệp Thiên.

"Hừ."

Không đợi Diệp Thiên ra tay, Lý Lâm Thuật hừ lạnh một tiếng, điểm nhẹ đầu nhón chân phóng vút ra ngoài, lăng không thi triển một chiêu Toàn Phong Thích, vung về phía tượng đồng đang bay đến.

Ầm!

Tượng đồng bị đá vỡ thành từng mảnh vụn.

Với thực lực Bán Bộ Kim Đan như Lý Lâm Thuật này, đá một cước đủ sức lay núi, việc đá vỡ tượng đồng chừng trăm tấn cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.

"Lũ tu sĩ phương Đông chết tiệt!"

Không đợi Chiến Thần ra tay, một vị trưởng lão của Thần giáo Thái Dương giơ nắm tay thật cao, tư thế giống hệt người sắt Atom cất cánh bay, điên cuồng đánh về phía Lý Lâm Thuật, không khí xung quanh đều đã bị nắm đấm của ông ta xé rách đến độ tia lửa văng khắp nơi, tình hình trông hết sức khủng khiếp.

"Đám thổ dân phương Tây chết tiệt!"

Lý Lâm Thuật cũng không chịu kém cạnh, hai tay đặt trước ngực, tụ ra một quả cầu năng lượng màu lam lớn bằng quả bóng rổ, mạnh mẽ đẩy ra ngoài.

Thấy thế, vị trưởng lão kia cũng không hề sợ hãi kiêng dè, càng không thèm né tránh mà lấy ngay tay trần đón đánh.

Một giây tiếp theo, quả cầu năng lượng màu lam cùng nắm tay của trưởng lão Thần giáo Thái Dương va vào nhau trên không trung, phát sinh một tiếng nổ rung trời, phát ra quầng lửa mãnh mẽ sáng chói hệt như một quả tên lửa bị chặn lại rồi phát nổ. Vị trưởng lão kia không hề dừng lại lấy một giây, xuyên qua ánh lửa bay đến, hoàn toàn không hề có một chút tổn hại nào, trái lại, sắc mặt ông ta càng thêm hung ác, nắm tay cũng siết chặt thêm đôi chút, nổi đầy gân xanh ngoằn ngoèo như những con rắn xanh nhỏ, như thể muốn dùng một quyền này đấm Lý Lâm Thuật vỡ nát.

"Thân thể mạnh thật đấy!"

Khóe mắt Lý Lâm Thuật thoáng giật nhẹ, đáy mắt lóe lên một tia hoảng sợ.

Vị trưởng lão này tuy không có tiên pháp hoa mỹ nhưng thân thể lại vô cùng cường đại, sinh ra một khí thế mạnh mẽ như thể sắp tay không xé núi, làm người ta nhìn vào mà phục.

Tự biết thân thể mình không cường đại bằng đối phương, dĩ nhiên Lý Lâm Thuật sẽ không tự mình đối đầu với một quyền này, ông ta né qua một bên, sử dụng tiên pháp công kích đối phương.

Nhưng, khi đối thủ là vị trưởng lão có thân thể vô cùng mạnh mẽ này, bất kể Lý Lâm Thuật thi triển tiên thuật Phong, Hỏa, Lôi, Điện gì chăng nữa, thì đều bị đối phương vung tay phá giải trong chớp mắt.

"Kinh khủng! Thật quá kinh khủng! Đây thực đúng là một vị siêu nhân biến hình đánh không chết!"

Lý Lâm Thuật run lên, hoàn toàn không dám tưởng tượng thân thể đối phương đã mạnh mẽ đến cỡ nào, suýt thì sợ đến phát khóc, giờ phút này, ý chí chiến đấu trong ông ta đã hoàn toàn tan biết, chỉ ra sức cố gắng né tránh những nắm đấm sắt thép khủng bố kia.

Nếu bị một quyền này đánh trúng, ông ta có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.

"Chẳng trách Thần giáo Thái Dương không thèm để mắt đến tu sĩ Trung Quốc, thì ra bọn họ thực sự có bản lĩnh đó."

"Lợi hại thật! Đúng là Thần giáo Thái Dương vẫn lợi hại hơn."

"Thứ tu sĩ rác rưởi gì thế kia. Dù có thuật pháp đẹp mắt cỡ nào thì đối đầu với nắm đấm của Cửu trưởng lão đều sẽ tan tành như bong bóng thôi."

Bên dưới, một số gã nhà giàu và kẻ quyền quý Đông Nam Á cũng đều nghị luận.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

"Cha, chị gái này là ai đấy ạ, vì sao chị ấy lại ôm cha mà khóc thế?" Lúc này, Đóa Đóa gãi cái đầu nhỏ, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi.

"Cô ấy... là dì của Đóa Đóa nha." Diệp Thiên cười nói, anh cũng không biết nên bảo Đóa Đóa gọi Thẩm An Kỳ là gì cho phải.

Thẩm An Kỳ nghe nói thế mới lùi lại, rời khỏi lòng Diệp Thiên, cải chính lời anh: "Không phải dì, là mẹ nhỏ."

Đóa Đóa càng thêm nghi hoặc, hơi nhíu mày lại, hỏi: "Đóa Đóa có mẹ mà, mẹ nhỏ là cái gì vậy nha cha?"

"Là... Em gái của mẹ Đóa Đóa." Diệp Thiên đáp.

"Nhưng các dì cũng là em gái của mẹ mà, vì sao không gọi các dì là mẹ nhỏ?"

Diệp Thiên: ...

Nhóc con này, thật là quá thông minh, không lừa nổi nó nữa.

"Hay Đóa Đóa cứ gọi là chị đi nha, mẹ nói rồi, những cô gái lớn tuổi hơn Đóa Đóa mà Đóa Đóa không quen thì cứ gọi là chị." Đóa Đóa quay sang cười nói với Thẩm An Kỳ, lộ ra một má lúm đồng tiền nhỏ nhắn.

Thẩm An Kỳ bị vẻ dễ thương của cô bé làm cho choáng váng đầu, bèn vỗ tay mỉm cười nói: "Vậy Đóa Đóa cứ gọi chị là chị nhé, cho chị ôm Đóa Đóa một cái có được không nào?"

"Có được không hả cha?" Đóa Đóa nhìn sang Diệp Thiên, hỏi.

"Đương nhiên là được."

Đóa Đóa gật đầu, lại nhìn về phía Thẩm An Kỳ: "Cha bảo được, Đóa Đóa cho chị ôm đấy."

Thẩm An Kỳ nghe nói vậy, lập tức ôm Đóa Đóa từ tay Diệp Thiên, vẻ mặt cực kì yêu thích, hỏi: "Tên của Đóa Đóa là Đóa Đóa sao?"

"Không phải đâu ạ, Đóa Đóa là tên thân mật ở nhà, cụ ông đặt cho em một cái tên chính, là Diệp Tử Nhu, nhưng tên Đóa Đóa là do mẹ đặt cho em, mọi người đều thích gọi tên riêng mà mẹ đặt cho em đó." Đóa Đóa cất giọng non nớt giải thích.

Thẩm An Kỳ nghe cô bé nói, miệng cười vui vẻ, cảm thấy cô bé này thật quá đáng yêu, quá thông minh, hiện giờ mới được có mấy tuổi mà đã biết nói chuyện đâu ra đấy thế này, lớn lên thì khỏi phải nói.

Sau đó, lòng cô bất chợt bức thiết muốn có một đứa con gái đáng yêu như vậy.

Đúng lúc này, một tiếng hét chói tai truyền đến.

"Cứu tôi với! Diệp Thần Quân mau cứu tôi với."

Diệp Thiên nhìn về phía tiếng kêu cứu, thấy Lý Lâm Thuật bị trưởng lão của Thần giáo Thái Dương tóm được vai rồi, ông ta vừa giãy giụa vừa kêu to đầy sợ hãi, trông giống như một con gà trống bị diều hâu tóm được, đang giãy giụa tuyệt vọng.

Thấy thế, thần niệm của Diệp Thiên thoáng động, thúc đẩy chân quyết Lôi pháp.

Nhưng vị trưởng lão kia vẫn chưa hề hay biết tử thần đang tới gần ông ta, vẫn còn đang cười gằn với Lý Lâm Thuật đang gần trong gang tấc, nói: "Thứ tu sĩ rác rưởi, rơi vào tay bổn trưởng lão rồi, lại còn hi vọng có người cứu được ngươi ư. Xem bổn trưởng lão xé người thành hai nửa đây, ha ha!"

Lời vừa dứt, hai tay ông ta vận thêm lực.

"A!"

Lý Lâm Thuật cảm thấy xương bả vai mình đã bị bóp vỡ mất rồi.

Ngay sau đó, ông ta lại cảm thấy ngực đau nhức, như thể bị xé toạc.

"Đi chết đi!"

Trưởng lão kia hô to một tiếng, định mở rộng hai tay xé nát Lý Lâm Thuật.

Đúng vào lúc này

"Rẹt rẹt!"

Một tiếng nổ vang như nứt trời truyền đến, khiến vị trưởng lão kia chấn động cả thân mình, nháy mắt liền cảm nhận được một nguy cơ chết chóc cực kì khủng bố đang bảo phủ toàn thần.

"Ha ha, Diệp Bắc Minh, mặc kệ thuật pháp của đám tu sĩ các người có hoành tráng cỡ nào, khí thế có tráng lệ cỡ nào, thì trước mặt siêu cường giả của Thần giáo Thái Dương bọn tao cũng chỉ là một bọt nước mà thôi, chẳng có chút tác dụng gì." Chiến Thần ngửa đầu thấy một tia sét xé trời bổ xuống, nhịn không được bèn bật cười ha hả.

"Thật không?" Diệp Thiên cười nhạt.

"Chẳng lẽ không phải ư?" Chiến Thần đắc ý nói, "Mày không thấy được Cửu trưởng lão của bọn tao không hề sợ hãi hay sao?"

Nhưng nào ngờ, hắn ta vừa dứt lời.

"Không ổn rồi!"

Cửu trưởng lão đột nhiên kinh hãi biến sắc, ném Lý Lâm Thuật qua một bên, bỏ chạy.

Kết quả là, chưa chạy được một bước, có một tia sét to bằng cánh tay bổ xuống đầu Cửu trưởng lão, oành một tiếng thật to, một đóa hoa bằng tia lửa điện bùng nổ sáng rực, làm lóe mắt vô số người ở đây.

Ngay sau đó, một thứ mùi cháy khét tràn ngập không gian.

"Cái..."

Nhìn địa phương vừa bị sét đánh, chỉ có một bộ đồ đen đang từ từ cháy nốt, mà Cửu trưởng lão đã biến mất không còn gì, toàn bộ người của Thần giáo Thái Dương đều sững sờ đơ người như tượng, trong mắt tràn đầy những thần sắc phức tạp, kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tin nổi, ...

Diệp Bắc Minh còn chưa thèm động lấy một cái mà đã đánh chết Cửu trưởng lão rồi?

Điều này sao có thể là thật được?

Bọn họ quả thực không thể tin nổi sự thật này.

"May mà trước khi chết lão ta ném mình ra ngoài rồi, không thì mình cũng toi đời." Lý Lâm Thuật run rẩy không ngừng, trong lòng cực kì sợ hãi, vội vàng trốn ra sau lưng Diệp Thiên.

Vài giây ngắn ngủi trôi qua, Chiến Thần nhấc chân ầm ầm bước ra một bước, vạt áo bào đen phồng lên đến vỡ tung thành từng sợi, lộ ra một thân hình cao lớn vạm vỡ với làn da màu đồng trông còn khủng bố hơn cả những vận động viên thể hình, phảng phất như một thân thể được chế tạo bằng đồng, thoạt nhìn cực kì cứng rắn.

"Diệp Bắc Minh, tao vốn định sau khi kết thúc bữa tiệc thì sẽ tới Giang Thành khiêu chiến mày, rồi dẫm nát mày dưới lòng bàn chân tao, làm cho khắp thế giới này đều biết, Thần giáo Thái Dương mới là giáo hội cường đại nhất, vĩ đại nhất thế giới này, thật không ngờ mày dám chủ động tới tận đây, không chỉ dám tàn sát trên trăm đệ tử của Thần giáo Thái Dương chúng tao mà còn dám khinh nhờn Thái Dương Thần vĩ đại của chúng tao, tàn sát cả trưởng lão của giáo, hôm nay tao nhất định phải cho mày biết, Thần giáo Thái Dương là nơi mà mày không thể động vào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.