Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 410: Tôi bóp chết người phụ nữ của anh!
"Ôi mẹ ơi!"
Nhìn thấy pho tượng đồng cao hơn mười thước, nặng hơn trăm tấn bay tới, những người bình thường trước đại sảnh sợ đến mức hốt hoảng mà ôm đầu chạy loạn.
"Thằng khốn! Sao mày dám báng bổ Thái Dương Thần vĩ đại của chúng tao! Thật đáng chết!"
Những người sùng bái Thái Dương Thần có mặt ở đây đều tức giận.
"Mau bắt lấy!"
Thái Dương Thần nhỏ vội vàng kêu lên.
Ngay sau đó, Chiến Thần nhảy dựng lên, nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay vào bức tượng đồng đang bay, ngăn cản lực tác động của bức tượng đồng, sau đó ôm tượng đồng bằng cả hai tay.
"Nguy hiểm quá, nhưng may mắn là nó không bị vỡ."
Trong lòng Chiến Thần cảm thấy may mắn, đang chuẩn bị đặt tượng đồng xuống đất.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên đã đấm một cú về phía bức tượng đồng.
Khi nhìn thấy một bóng đen khổng lồ đánh ra như đạn đại bác, đồng tử của mọi người đột nhiên co rút lại, cả người đều kinh ngạc biến sắc.
"Chiến Thần! Mau tránh ra! Bảo vệ tượng đồng!" Thái Dương Thần nhỏ khàn khàn hét lên, khó có thể tưởng tượng nếu tượng đồng mà bị một cú đấm này đánh trúng thì hậu quả sẽ như thế nào.
Bởi vì Chiến thần bị bức tượng đồng khổng lồ chặn lại nên đã không nhìn thấy bóng dáng nắm đấm nào, nhưng khi nghe thấy tiếng kêu của Thái Dương Thần nhỏ, hắn vẫn ôm tượng đồng mà chạy nhanh như chớp.
Nhưng ngay giây tiếp theo chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Chỉ thấy cái bóng nắm đấm đó đột nhiên thay đổi hướng đi và đập vào bức tượng đồng với tốc độ cực nhanh.
"Mau tránh ra!"
Kết quả là giọng nói của Thái Dương Thần nhỏ chỉ vừa mới thốt lên.
Ầm!
Bóng của nắm đấm mạnh mẽ đánh vào bức tượng đồng, xuyên qua bức tượng, sau đó bóng của nắm đấm tiếp tục đánh vào Chiến Thần làm phát ra một tiếng “đùng” .
Tuy nhiên Chiến Thần không hề bị tổn hại gì vì cú đấm này, chỉ là bóng của nắm đấm còn dày hơn phần eo của tượng đồng, sau khi bức tượng đồng bị đấm liền nhẹ nhàng bị chặt đứt ở ngay phần eo, nửa người dưới cứ thế rơi xuống đất, đập vỡ mấy lớp bậc thềm bằng đá cẩm thạch, còn nửa người trên vẫn được Chiến Thần giữ chặt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sững sờ.
Tín đồ của Thái Dương Thần thấy bức tượng đồng của Thái Dương Thần vĩ đại trong lòng bị phá hủy, từng người một đều tức giận đến đỏ cả mắt.
Cả cung điện im lặng như chết.
Tất cả đều nhìn phần bên dưới của pho tượng đồng rơi xuống đất với ánh mắt chết lặng.
"Wow, ba thật là tuyệt vời, một món đồ lớn như vậy mà cũng đánh gãy được."
Chỉ có Đóa Đóa vô tư vỗ hai bàn tay nhỏ nhắn của cô bé mà cười khúc khích.
Khi Lý Lâm Thuật thấy Đóa Đóa lên tiếng, thì ông ta cũng không sợ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, lập tức tiến lên, giả tạo nói: "Không phải Thần giáo Thái Dương của các người rất giỏi sao? Chẳng phải Chiến Thần cũng rất hung hãn sao? Tại sao các người thậm chí còn không thể bảo vệ được vị thần trong lòng các người thế?"
"Một đám gà cay, ở trước mặt Diệp Thần Quân các người thật giống như bọn gà chó, đến một đòn cũng không chịu nổi!"
"Còn không mau thả người phụ nữ của Diệp Thần Quân ra đi! Còn tiếp tục chần chừ thì cẩn thận Diệp Thần Quân giết chết tất các các người!"
Khi Huyền Minh Tông bị phá hủy thì ông ta không có cơ hội để trút giận, bây giờ có thể cùng Diệp Thiên dẫm lên Thần giáo Thái Dương, nếu ông ta không tranh thủ mà phun ra và lời mỉa mai thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Kết quả là, ngay khi ông ta thốt ra những lời này, những người tin theo Thần giáo Thái Dương đều nhìn ông ta với cái nhìn đầy sát khí.
"Lão già đáng chết, dám bất kính với Thái Dương Thần, tội lỗi đáng chết ngàn lần!"
Cổ Vương thấy cơ hội thể hiện đã đến, ông ta biết trước mặt Diệp Thiên thì mình chỉ là con kiến, nhưng ông ta lại chưa từng nghe qua, cũng chưa từng gặp qua lão già đang nhảy dựng lên này, tuy rằng lão già này có chút uy lực nhưng ông ta vẫn dám khiêu chiến.
Nếu như ông ta có thể đánh thắng Lý Lâm Thuật, còn Diệp Bắc Minh bị Chiến Thần đánh đi thì ông ta sẽ thoát khỏi nghi ngờ hãm hại Thần giáo Thái Dương.
Dù sao thì Thẩm An Kỳ cũng là do ông ta đưa đến đây, mà Diệp Bắc Minh đến đây là vì Thẩm An Kỳ, mọi người không nghi ngờ là ông ta cố tình kích động sự việc thì mới là lạ.
Vậy là ông ta lập tức có một quyết định kỳ quái, khóe miệng cũng nhanh chóng nhếch lên.
Trong giây lát, với Cổ Vương làm trung tâm, từng Cổ Vương khác lần lượt xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã có thêm mười Cổ Vương nữa được tạo ra, cộng với bản thân Cổ Vương liền trở thành mười một Cổ Vương.
"Trời ơi! Cổ Vương đã thực sự luyện thành công cách phân thân rồi!"
Nhiều người kinh ngạc thốt lên.
"Ha ha ha!"
Lúc này, mười một vị Cổ Vương đều ngẩng đầu lên cười lớn.
Nhưng ngay sau đó, mười một Cổ Vương liền hét lên:
"Nạp mạng đi!"
Trong giây tiếp theo, mười một Cổ Vương cùng nhau ra tay, và mười một tia sáng vàng bắn ra từ trong người của họ giống như những viên đạn bắn về phía Lý Lâm Thuật.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Ông trời ơi! Cổ Vương thực sự đã luyện tuyệt chiêu cổ độc tằm vàng của mình thành mười bản sao! Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!"
Nhiều người không khỏi kinh ngạc.
"Hừ!"
Nhưng nhìn thấy mười một tia sáng vàng kim vọt tới, Lý Lâm Thuật khinh thường hừ lạnh: "Chơi cổ thuật với tao, mày còn non lắm."
Nói xong, ông ta biến không khí thành một bức tường khí.
Bùm bùm bùm!
Mười một tia sáng màu vàng kim va vào bức tường khí phát ra âm thanh như đá rơi xuống nước. Sau đó mọi người liền nhìn thấy mười một con trùng màu vàng kim trông giống như bọ cạp nhưng lại có cánh nằm trên bức tường không khí, cố gắng một cách tuyệt vọng để phá vỡ nó.
"Ơ..." Đồng tử của Cổ Vương đột nhiên co rút lại, mới phát hiện lão già mà mình đã xem thường mạnh đến nỗi ngay cả cổ độc tằm vàng cấp 9 cũng không thể xuyên thủng bức tường khí được ông ta phóng ra.
"Không tệ, hóa ra là cổ độc tằm vàng cấp mười."
Vẻ mặt Lý Lâm Thuật đắc ý, quay đầu nhìn Đóa Đóa, cười nói: "Công chúa nhỏ, cháu có muốn ông bắt con bọ này cho cháu chơi không?"
“Nó có cắn người không ạ?” Đóa Đóa rụt rè hỏi.
“Ông có thể khiến nó không cắn công chúa nhỏ, còn có thể khiến nó nghe lời công chúa nhỏ.” Lý Lâm Thuật nói.
"Vậy được thôi, mấy con bọ này đẹp quá, bắt lại để con cùng với Bạch Hổ chơi." Cô bé nói.
“Được rồi!” Lý Lâm Thuật quay đầu cười toe toét.
"Không ổn rồi!"
Khi Cổ Vương nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, nét mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, đang định bụng muốn lấy cổ độc tằm vàng lại.
Nhưng ngay sau đó ông ta kinh hoàng nhận ra rằng ông ta đã bị cắt đứt giao tiếp với thần thức của cổ độc tằm vàng, giờ đây ông ta không thể thu lại cổ độc tằm vàng nữa.
“Mày đã làm gì với cổ độc tằm vàng của tao rồi!” Cổ Vương gầm lên.
Lý Lầm Thuật cười: "Lúc tao chơi cổ thuật thì ông nội của ông nội mày còn chưa chào đời đâu."
Sau cùng, ông ta điều khiển cổ độc tằm vàng bằng thần thức của mình, và đưa mười phân thân trở lại cơ thể gốc của cổ độc tằm vàng, sau đó nhẹ nhàng phá giải bức tường khí.
Trong giây kế tiếp, theo lệnh của Lý Lâm Thuật, cổ độc tằm vàng đã tung cánh và đáp xuống đầu Bạch Hổ trong vòng tay của Đóa Đóa, chớp chớp đôi mắt giống như con cua của mình, và vui vẻ kêu lên với Đóa Đóa, như thể đang lấy lòng Đóa Đóa.
“Ba ơi, con bọ này dễ thương quá.” Đôi mắt của Đóa Đóa biến thành hình vầng trăng lưỡi liềm với một nụ cười.
Nhìn thấy con gái nhỏ có vẻ vui vẻ, Diệp Thiên cười nói: "Nếu Đóa Đóa thích, sau này ba sẽ khiến cho nó nghe lời, con muốn nó cắn ai thì nó sẽ cắn người đó."
“Được ạ được ạ!” Cô bé vui vẻ gật đầu như mổ thóc.
Vì vậy, Diệp Thiên bèn lấy ra một cây kim vàng, đâm vào ngón tay của Đóa Đóa, sau đó nặn một giọt máu lên cổ độc tằm vàng, sau đó dùng thần trí của mình để trói buộc ý thức của Đóa Đóa với ý thức của cổ độc tằm vàng, biến Đóa Đóa trở thành chủ nhân của cổ độc tằm vàng.
“Xong rồi, Đóa Đóa có thể sai nó cắn người rồi.” Diệp Thiên nói.
“Thật sao ạ?” Đóa Đóa hơi ngạc nhiên, rồi chỉ ngón tay út về phía Cổ Vương mà nói: "Con bọ nhỏ, đi cắn ông ta đi."
Cổ độc tằm vàng gật đầu rồi lập tức hóa thành ánh sáng vàng bắn về phía Cổ Vương.
"Ông trời của tôi ơi! Sao cổ thuật của ai cũng đều giỏi hơn tôi vậy!" Cổ Vương run lên vì sợ hãi, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Phải biết rằng cổ độc tằm vàng này đến đời ông là đã truyền lại được năm đời, so với ông ta mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, nhưng sự tu luyện của ông ta vẫn chưa đủ để phát huy hết sức mạnh của cổ độc tằm vàng đến cực hạn.
Nhưng ông ta đột nhiên phát hiện ra lúc này cổ độc tằm vàng thực sự khốc liệt hơn nhiều so với khi ông ta sử dụng nó, và dường như đã đạt đến giới hạn của nó.
"Giết chết!"
Cổ Vương hét lớn, mười phân thân lập tức lao về phía cổ độc tằm vàng.
Nhưng những bản sao này được tạo ra bởi Cổ Vương, và chúng không mạnh bằng cổ độc tằm vàng trong tình trạng đầy đủ. Sau cú bắn qua của cổ độc tằm vàng, cả mười phân thân bị bắn thành tổ ong bắp cày rồi biến thành những sợi năng lượng màu đen, bị cổ độc tằm vàng nuốt chửng.
"Thái Dương Thần nhỏ, cứu tôi..."
Không đợi Cổ Vương nói xong, cổ độc tằm vàng đã bay vào miệng Cổ Vương rồi bay ra sau đầu ông ta, kéo ra một đám sương máu.
Trong giây tiếp theo, Cổ Vương bất ngờ ngã xuống đất.
Chết không nhắm mắt!
Ngay sau đó, một giọng nói xuất thần đột ngột vang lên:
"Diệp Thiên? Sao anh lại ở đây?"
Đó là Thẩm An Kỳ, sau khi Cổ Vương chết, con cổ trùng trong cơ thể cô mất tự chủ bay ra khỏi lông mày, không có sự khống chế ý thức của con cổ trùng nên cô liền lập tức tỉnh lại, kết quả lại nhìn thấy Diệp Thiên, cô ấy không ngạc nhiên mới là lạ.
“Tôi đến đây để cứu cô, cô không sao chứ?” Diệp Thiên cười dịu dàng với cô.
Nghe vậy, Thẩm An Kỳ lập tức che miệng khóc vì sung sướng, nỗi nhớ Diệp Thiên trong ba năm giờ phút này lại hóa thành nước mắt không ngừng tuôn ra.
Nhưng giây tiếp theo, cổ của cô đã bị Thái Dương Thần nhỏ bóp thật chặt.
“Diệp Bắc Minh! Mày dám ở trước mặt tao mà giết người của tao! Vậy thì tao sẽ bóp chết người phụ nữ của mày!"
Lời nói vừa dứt, tay anh ta liền siết mạnh vào.