Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 401: Chap-401




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 401: Từ nay trở đi, họ sẽ kính nể tôi như thần thánh!​

“Lợi hại quá, Diệp Bắc Minh thật lợi hại, không ngờ rằng chỉ dựa vào sức mình hắn mà có thể đánh bại Tiên Minh, khiến cho những người đứng đầu của Tiên Minh bị lật đổ, thật sự là quá lợi hại rồi!”

“Đúng là không ngờ được, thật sự không ngờ đến một Tiên Minh mạnh như vậy lại bị Diệp Bắc Minh làm tan rã, đến cả Huyền Minh Tông tông chủ cũng phải chết trong tay hắn, giới phương Đông lại sắp có sự đảo lộn rồi.”

“Tôi còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh đưa con gái đến làm náo loạn cả đại hội Tiên Minh chính là đi tìm đường chết, thật không ngờ rằng hai cha con hắn lại không xảy ra chuyện gì cả, ngược lại, tất cả những người đứng đầu của Tiên Minh đều bị hắn tiêu diệt sạch, chỉ dựa vào trận này, Diệp Bắc Minh đã có đủ khả năng để khôi phục lại ngôi vương trước đây, leo lên ngai vàng bậc nhất thế giới. ”

Bạn bè trong và ngoài nước, sau khi biết tin Diệp Bắc Minh thắng lớn liền xôn xao, náo nhiệt khen ngợi và ca thán rằng Diệp Bắc Minh năng lực cuồn cuộn ngút trời. Hơn thế, Tần Lâm Văn còn lên diễn đàn võ đạo quốc tế đăng một bài viết, trắng trợn giả vờ bị ức hiếp.

“Trước đây, tôi có đăng một đoạn phim, nói rằng anh rể tôi sẽ đến làm náo loạn đại hội Tiên Minh, những người vào ném đá tôi, nói rằng tôi nói dối, nói anh rể tôi sao có thể chịu được, còn chế giễu anh rể tôi tiểu nhân bỉ ổi, dùng kế dương đông kích tây với Tiên Minh, không xứng làm đối thủ của Tiên Minh, vậy giờ đã sáng mắt ra chưa? Còn dám ném đá tôi nữa không? Còn dám coi thường anh rể tôi không?”

Bài viết sau khi được đăng tải không đến một phút đồng hồ đã có đến hơn một triệu lượt bình luận, toàn bộ đều là “Anh rể cậu thật lợi hại!”, không ai còn dám mắng chửi Tần Lâm Văn nữa.

Thật buồn cười, cậu ta lại chính là em vợ của Diệp Bắc Minh, đem cậu ta ra ném đá khiến cậu ta phát cáu rồi lại bị cậu ta mắng chửi lại, đó chẳng phải là đi vào ngõ cụt sao?

VietWriter cập nhật nhanh nhất.

Thậm chí còn có không ít bạn bè qua mạng cả trong và ngoài nước gửi tin nhắn riêng cho Tần Lâm Văn, bảo cậu ta xúi giục anh rể thành lập bang phái, đám người đó sẽ đi theo làm đệ tử, họ đều nói rằng sẽ cho Tần Lâm Văn chút tiền hoa hồng, thấp nhất là 10 triệu USD, cao nhất thậm chí là 100 triệu USD.

Tần Lâm Văn xem xong những tin nhắn này, tính toán một hồi, nếu anh rể thành lập bang hội, cậu ta giúp những người này đi cửa sau trở thành đệ tử của anh rể thì tiền hoa hồng cũng phải gần 10 tỷ USD.

“Ha ha ha!”

Tần Lâm Văn cười lớn, cảm thấy cuộc sống đã đạt đến đỉnh cao rồi.

“ Cậu, cậu cười gì vậy?” Bảo Bảo gãi gãi đầu, mặt đầy hiếu kỳ hỏi.

Tần Lâm Văn véo má Bảo Bảo, cười nói: “Bảo Bảo, đợi cha cháu về, bảo cha cháu thành lập một bang hội được không?”

“Không được, như vậy thì cha sẽ không còn thời gian đưa cháu và Lạc Lạc, còn cả Đóa Đóa đi chơi nữa.” Bảo Bảo lắc lắc đầu nói.

Tần Lâm Văn: “...”

Sau đó, cậu ta lại đi xúi giục ông và cha mẹ của Diệp Bắc Minh.

Vào lúc này, hội đồng an ninh quốc tế đã đưa ra một tuyên cha quan trọng.

“Xét thấy Diệp Bắc Minh đã liên tiếp đánh bại tám cao thủ cấp tỉnh, phóng ra sấm sét kinh hoàng, khiến hàng triệu hộ gia đình bị mất điện, thực tế thì lực vẫn kém xa so với bất kỳ thảm họa thiên nhiên nào, vì vậy sau khi bàn bạc, hội đồng bảo an quốc tế quyết định phong Diệp Bắc Minh làm cao thủ hủy diệt bậc nhất, mong rằng mọi người đừng động chạm đến, nếu không thì tai họa ập đến không ai có thể cứu được.”

Tuyên bố này rất nhanh khiến cho hơn vài tỷ người dùng mạng trên thế giới bàn tán xôn xao.

“Nửa năm trước, Thần Thái Dương vào lúc đêm khuya đã mượn sức mạnh của ánh sáng mặt trời để tạo ra một vòng quay mặt trời, chiếu sáng cho toàn thành phố, làm nước biển lúc thủy triều rút xuống tức thì, vì vậy đã làm xôn xao cả thế giới, nhờ có sức mạnh đáng sợ của Thần Thái Dương mà có thể thay đổi được hiện tượng tự nhiên, vì thế được hội đồng bảo an quốc tế phong làm cao thủ hủy diệt đứng đầu duy nhất, nhưng không biết rằng năng lực thực chiến của Thần Thái Dương ra sao, liệu có phải là đối thủ của cao thủ hủy diệt mới hay không.”

“Nửa năm trước, cuối cùng thì Thần Thái Dương cũng không phải là cao thủ hủy diệt duy nhất, nếu như cả Thần Thái Dương và Diệp Bắc Minh đấu đá nhau, vậy thì thật là kích thích quá rồi.

“Thần Thái Dương là dựa vào thủ đoạn đẹp vì vậy được phong là hủy diệt bậc nhất, còn Diệp Bắc Minh dựa vào năng lực thực chiến thật sự khiến cho các ông lớn của hội đồng an ninh quốc tế khiếp sợ, vì vậy tôi thấy rằng Diệp Bắc Minh càng có tư cách làm cao thủ hủy diệt hơn, Thần Thái Dương có lẽ không phải là đối thủ của hắn.”

Rất nhanh sau đó, những bình luận bất lợi với Thần Thái Dương đều bị những người đứng đầu của Thần Thái Dương giáo nhìn thấy.

“Hừ, một lũ sâu bọ, các người căn bản là không biết Thần Thái Dương vĩ đại của bọn tôi lợi hại cỡ nào, đừng nói một Diệp Bắc Minh, đến mười hay một trăm Diệp Bắc Minh, Thần Thái Dương vĩ đại của bọn tôi cũng sẽ không thèm để mắt đến.” Các chiến thần tức giận không vừa ý bàn luận.

“Đúng vậy, Thần Thái Dương là con của trời, cai trị mặt trời, có thể khiến ban ngày biến thành ban đêm, cũng có thể khiến ban đêm biến thành ban ngày, cớ gì con bọ phương Đông Diệp Bắc Minh có thể so sánh được.” Hỏa thần hừ một tiếng.

“Chiến thần hỏa thần, tốn hơi với lũ sâu bọ này làm gì, cùng lắm để Thần Thái Dương ra tay lần nữa, sau đó quay phim lại rồi đăng lên mạng dọa chết lũ sâu bọ này.” Phong thần đưa ra ý kiến.

“Tôi đồng ý!”

“Tôi đồng ý!”

“Tôi đồng ý!”

Phó giáo chủ và các trưởng lão xôn xao bày tỏ thái độ.

Thần Thái Dương vẫy vẫy tay, ra hiệu cho tất cả mọi người yên lặng, sau đó lẳng lặng nói: “Làm một kẻ mạnh thật sự là sẽ không bao giờ phải để tâm đến lời nói của một lũ sâu bọ, bởi vì tầm nhìn của chúng chỉ to bằng lỗ kim, để ý đến ý kiến của chúng chính là thể hiện sự hạ thấp bản thân mình.”

“Thần Thái Dương vĩ đại, ngài nói đúng!”

Phó giáo chủ và các vị trưởng lão lễ độ cung kính, không dám nói thêm gì nhiều.

“Được rồi, đều lui xuống cả đi.” Thần Thái Dương xua xua tay, nói: “Ánh sáng mặt trời của chúng ta, cuối cùng cũng sẽ chiếu sáng cả Trái đất, đợi đến chiếu đến phương Đông, Diệp Bắc Minh nếu dám ngăn cản, ta sẽ khiến lũ sâu bọ trên thế giới đều biết rằng sự đáng sợ của ta là như nào.”

Hắn vẻ mặt đầy coi thường, ánh mắt hiện lên sự kiên định.

“Phải! Thần Thái Dương vĩ đại!”

Lúc này, ở quảng trường Trung Nguyên.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.

Bạch Hổ dẫn theo hai ông cháu Tô Bắc Quân đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, đem hai ông cháu như chó chết ném xuống dưới chân Diệp Bắc Minh.

“Bố.”

Đến bên cạnh bố, Đóa Đóa liền cười tươi nhìn Diệp Bắc Minh, để lộ ra hàm răng trắng đều.

“Bé yêu, mau để cha ôm một cái nào.” Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô bé, Diệp Bắc Minh liền không nhịn được muốn ôm vào lòng.

Mà cô bé cũng rất lanh lợi, lập tức dang tay, nhanh chóng được Diệp Bắc Minh từ phía sau ôm lấy.

“Đóa Đóa có phải bị kinh sợ rồi không” Diệp Bắc Minh cười nói.

Cô bé lắc lắc đầu, giọng điệu non nớt: “Có cha ở đây, Đóa Đóa mới không sợ đâu, chính vì cha không có hành động gì, lúc mấy người xấu đó đánh bố, Đóa Đóa liền thấy tức giận, muốn giúp cha đánh cho bọn họ chạy mất.”

Diệp Bắc Minh cười lớn, không nhịn được mà thơm cô bé một cái, đắc ý nói: “Đóa Đóa ngoan quá, không hổ là con gái yêu của cha mà.”

“Hihi.” Cô bé cười vui vẻ, dạ dạ vâng vâng nói: “Cha không bị mấy người họ đánh bị thương chứ?”

“Không có, cha rất lợi hại, họ không thể đánh cha bị thương được.”

“Vậy thì Đóa Đóa yên tâm rồi.”

Cô bé ngoan ngoãn dụi đầu lên vai Diệp Bắc Minh, giống như một con mèo lười biếng, đang tận hưởng vòng tay ấm áp của cha. Trông thấy cảnh này môi của Vân Tịch Diễm nhếch lên, rất hi vọng rằng bản thân cũng có một đứa con gái đáng yêu như vậy.

Mà lúc này, ánh mắt của Diệp Bắc Minh đã hướng sang Tô Bắc Quân, đột nhiên chuyển sang vẻ mặt lạnh tanh.

Tô Bắc Quân bỗng run lên bần bật, cũng không còn để ý đến vết thương, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ: “ đại sư Diệp, tha cho nhà họ Tô chúng tôi đi, từ ngày hôm nay, nhà họ Tô nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, nếu có sai bảo gì, tuyệt đối sẽ không có ý kiến khác.”

“Các người không xứng.”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh tanh: “Nếu không phải vì chủ ý tồi của nhà họ Tô chúng mày, vợ tao cũng sẽ không rơi vào tay Huyền Minh Tông suýt chút nữa bị đánh chết, con gái tao cũng sẽ không trở thành con chim trong lồng, khiến ai cũng coi thường chưa từng được nhìn thấy nhà cao tầng, vậy nên tao sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tô, phải làm cho cả nhà chúng mày phải trả một cái giá đắt!”

Nói xong, Diệp Bắc Minh vung tay, một tia sáng vàng xoẹt qua Tô Quốc Bảo khiến anh ta đứt đôi.

“Bảo Nhi!”

Tô Bắc Quân trố mắt ra, trong lòng vô cùng hối hận.

“Tôi không nên bị thù hận làm cho choáng váng đầu óc, khiến cho nhà họ Tô trở nên xa cách với anh, không nên bị lợi ích che mờ mắt, đi làm kim chủ cho Huyền Minh Tông. Nếu có thể giống như Mã Thiên Kiêu bọn họ, thì sao có thể rơi vào bước đường này được!”

Nói xong, hắn không còn sức lực bất động dưới đất, phút chốc đã già đi cả chục tuổi.

“Lập trường rất quan trọng, mày đã lựa chọn sai lập trường thì phải trả giá bằng máu.”

Nói xong, Diệp Bắc Minh liền rút mạch máu của Tô Bắc Quân, bắt đầu đọc lời nguyền huyết mạch.

Kết quả lại phát hiện, không thể tìm thấy người của nhà họ Tô.

“Chuyện gì vậy?” Hắn cau mày.

“Ha ha!”

Tô Bắc Quân ngẩng lên trời cười lớn: “Tao sớm đã nghĩ đến chuyện người của dòng tộc rơi vào tay mày, bị mày chu di cửu tộc, vì vậy đã tìm Phù Vương làm cho mỗi người một lá bùa, che giấu huyết mạch, cuối cùng cũng có tác dụng, giúp nhà họ Tô tao thoát khỏi thảm họa diệt vong này, thật là….”

“Vậy thì mày mau đi chết đi.”

Diệp Bắc Minh rất tức giận, vung tay khiến cho Tô Bắc Quân đầu lìa khỏi cổ.

“Sớm muộn gì tao cũng sẽ tiêu diệt cả nhà mày!”

Lời nói xong, Diệp Bắc Minh ôm Đóa Đóa đến tổng đàn Huyền Minh Tông, Vân Tịch Diễm cưỡi Bạch Hổ theo sát phía sau.

Đến Huyền Minh Tông, phát hiện không có một ai, căn bản là không thấy tung tích của Tô Nguyên An.

“Từng người một chạy nhanh thật.” Diệp Bắc Minh không ngừng phàn nàn.

“Vậy liệu họ sẽ báo thù đại sư Diệp chứ ?” Vân Tịch Diễm lo lắng nói.

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Từ nay trở đi, họ sẽ kính nể ta như thần thánh, trước khi tìm ra được một chỗ dựa lớn mạnh sẽ không dám lại đến quấy rầy ta nữa.”

Vân Tịch Diễm gật gật đầu.

Vì vậy, Diệp Bắc Minh chuẩn bị liên tục suốt đêm trở về Giang Thành.

Kết quả là còn chưa kịp xuất phát thì bên tai đã nghe thấy một âm thanh vang lên.

“Mạn phép hỏi đạo hữu phía trước, vừa rồi là ai đã ở tại đây độ kiếp?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.