Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 390: Một đám chó tụ tập, tôi có gì phải sợ
“Cái gì? Tông chủ và Đan Vương của Huyền Đỉnh Tông bảo vệ người nhà giúp Diệp Bắc Minh sao?”
Tông chủ của Huyền Võ Tông nghe thấy lời nhị trưởng lão nhà ông ta nói, thiếu chút nữa kinh hãi lồi mắt ra, cả người sợ hãi tới cực điểm, trong mắt đều là kinh ngạc, kinh hãi, không thể tin được.
Nhưng ông ta mới bật thốt lên, đảm Phù Vương cũng vô cùng kinh hãi. “Thật hay giả, Huyền Đỉnh Tông có quan hệ mật thiết với Diệp Bắc Minh rồi hả?” Chưởng môn của Huyền Linh Môn run lẩy bẩy, vô cùng kinh hãi hỏi.
Tông chủ của Huyền Võ Tông gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. “Xong rồi xong rồi! Chúng ta lại tổn thất mãnh tướng!” Tông chủ của Huyền Nguyên Tông lắc đầu, cả người cảm thấy mất mát.
Bởi vì đi tàn sát nhà họ Diệp và nhà họ Tần, dù ít dù nhiều đều có trưởng lão hoặc chấp sự của tông môn, cùng với các đệ tử tinh anh.
Vừa rồi ở nhà họ Tần tổn thất một lượng lớn, nếu đến nhà họ Diệp lại bị giết, sẽ tổn thất một lượng lớn nữa, đổi với môn phải mà nói đều là tổn thất rất lớn.
Quả nhiên, lúc này trong điện thoại truyền ra âm thanh bị đánh nát, cùng với tiếng kêu kinh hãi. “Nhị trưởng lão, mau cho mọi người dùng độn phù chạy đi!” Tông chủ của Huyền Võ Tông vội vàng kêu lên.
Rất nhanh truyền ra tiếng khóc không ra nước mắt của nhị trưởng lão: “Đan Vương, tông chủ Dương Việt Minh, mười trưởng lão, trong mười hai người ba người là Kim Đan Thần Quân, độn phù lấy ra còn chưa kịp ra lệnh đã bị đánh nát, trốn thế nào đây?”
Tông chủ của Huyền Võ Tông: “
Đúng lúc này, Phù Vương cướp di động, nói với di động: “Mở loa ngoài ra.”
Đối phương lập tức đáp lại, rồi vội vàng mở loa ngoài ra. “Lý An Bình! Tôi khuyên ông đừng đùa với lửa có ngày chết cháy! Nếu không để tôi bắt được ông, ông sẽ đẹp mặt!” Phù Vương kêu gào với Đan Vương qua di động. "Ha ha ha!"
Đan Vương cười điên cuồng nói: “Ngô Duy Tiến, trước khi Huyền Đỉnh Tông tôi không liên thủ với Diệp Bắc Minh, ông cũng không thể làm gì tôi, bây giờ Huyền Đỉnh Tông liên thủ với Diệp Bắc Minh cùng với Huyền Kiếm Tông và Huyền Tiêu Môn, còn sợ ông hay sao?” "Ông..." Khỏe mắt Phù Vương giật giật, tức giận nói: “Có bản lĩnh đừng trốn đi, hai bên tập hợp nhân mã đánh một trận, tôi không tin không giết được các ông!”
Đan Vương lại cười to: “Một Diệp Bắc Minh đã đùa giỡn các ông thành chó, triệu tập nhân mã, không phải sẽ khiến các ông bị đánh nát sao?” “Con mẹ nó thổi lắm! Có bản lĩnh hẹn thời gian thử xem, xem ai đánh nát đầu ai!” Phù Vương phẫn nộ quát, Huyền Minh Tông cộng thêm tám môn phái lớn, lại tìm thần giáo Thái Dương mượn một hai phó giáo chủ, ông ta không tin không thể giết chết Huyền Đỉnh Tông và Diệp Bắc Minh. “Qua đêm nay, nếu ông còn dám mạnh miệng như vậy, tôi đảm bảo sẽ bảo Diệp Bắc Minh triệu tập nhân mã đánh với ông một trận” Đan Vương cười nói: "Không nói nhiều với ông nữa, đánh hết đám người của ông rồi nói, các ông nghe xong tiếng nổ mạnh, cứ tiếp tục mở đại hội Tiên Minh của các ông đi.”
Đan Vương vừa dứt lời, trong điện thoại liên tục truyền ra tiếng nổ mạnh. “Lý An Bình! Ông dám tàn sát nhiều người của Tiên Minh như vậy! Ông nhất định sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này! Cho dù ông trốn vào hang ổ tôi cũng sẽ đánh đi ra! Tiễn Huyền Đỉnh Tông các ông cùng xuống địa ngục!” Phù Vương nghe thấy tiếng nổ mạnh, phẫn nộ gầm thét. "Ha ha ha!"
Tiếng cười của Đan Vương không ngừng truyền ra, khiến Phù Vương cảm thấy tức tới mức nổ phổi.
Mà lúc này, Diệp Thiên đã ôm Đóa Đóa trở về quảng trường Trung Nguyên. “Haizz, không mạnh mẽ, Diệp Bắc Minh đúng là không có sức lực, đốt tông môn của người ta rồi bỏ chạy, muốn xem đại chiến mà cũng không được xem “Tôi còn tưởng lần này có đại chiến để xem, không nghĩ tới là vui mừng vô ích một lát, Diệp Bắc Minh làm tôi cảm thấy vô cùng thất vọng rồi!” “Xem ra Diệp Bắc Minh biết mình không thể đối kháng với Tiên Minh, chỉ có thể đánh du kích với Tiên Minh, khiến Tiên Minh nhìn thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Trên đường đi tới hội trường, Diệp Thiên nhìn lướt qua đám người đều cầm di động xem trực tiếp, bởi vì không nhìn thấy đại chiến vô cùng đặc sắc, cả đám than thở, vẻ mặt thất vọng. “Cha, bọn họ không biết cha đang ở đây, chơi thật vui Cô nhóc dán sát vào tai Diệp Thiên cười hì hì nói.
Diệp Thiên cười ha ha: “Bây giờ cha dẫn Đóa Đóa đi chơi càng vui hơn.” “Được a được a!” Cô nhóc vui vẻ vỗ tay.
Rất nhanh, Diệp Thiên lấy thiệp mời ra, đi vào trong hội trường. “Mẹ nó, Diệp Bắc Minh là tên sợ chết, đốt Huyền Minh Tông rồi bỏ chạy, may mà anh ta chạy nhanh, nếu khôr thì đảm Phù Vương đã đánh nát anh ta rồi!”
Diệp Thiên vừa vào trong hội trường, liền thấy một người thanh niên đứng dưới đài, hai tay chống nạnh khoác lác. “Anh Tô nói rất đúng! Diệp Bắc Minh là tên sợ chết!” Hầu Sơn Vũ bạn trai của Diệp Linh phụ họa. “Diệp Bắc Minh là tên sợ chết!”
Đám nam nữ vây quanh Tô Quốc Bảo kêu lên.
Chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp thì phụng phịu, giống như từ chối cho ý kiến đối với những lời Tô Quốc Bảo nói. “Vân Tịch Diễm, sao cô ấy lại ở đây?” Ánh mắt Diệp Thiên nhìn về phía người phụ nữ, lập tức nhưởng mày.
Bất chợt hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vịnh Thế. “Đại sư Diệp, cậu có gì phân phó?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói cung kính của Vịnh Thế.
Diệp Thiên hỏi: “Tịch Diễm cháu gái ông đâu?”
Vịnh Thế cúi đầu, giận dữ nói: "Bị Trịnh Văn Trung con cháu chính thống của nhà họ Trịnh ở Tân Châu chiếm lấy sản nghiệp nhà họ Vân tôi bắt đi, tôi biết cậu vì làm tan rã Tiên Minh mà bận rộn nhiều việc, cho nên không nói với cậu, vốn định đợi cậu xong việc lại nói chuyện này, không nghĩ tới cậu hỏi con bé rồi.” "Bây giờ cô ấy đang ở hiện trường đại hội Tiên Minh, tôi thấy cô ấy rồi.” Diệp Thiên nói. “Thật sao?” Vịnh Thế mừng rỡ.
Diệp Thiên nói: “Tôi muốn biết vì sao cô ấy lại đi cùng người nhà họ Tô, bây giờ biết rõ, ông yên tâm, tôi sẽ dẫn cô ấy về”
Sau khi dứt lời, Diệp Thiên cúp điện thoại.
Điện thoại vừa tắt máy, liền truyền tới tiếng Tô Quốc Bảo u oán: “Tên chó Diệp Bắc Minh này, sợ hãi Tiên Minh thì tìm chỗ trốn đi, tốt nhất là vĩnh viễn đừng chui ra, đốt tổng đàn của Huyền Minh Tông, còn đốt thành nghiêm trọng như vậy, hại nhà họ Tô tôi tốn ít nhất hai trăm ngàn tỷ tu sửa, tôi thật sự muốn giết chết anh ta, tức chết tôi rồi!” “Anh Tô đừng nóng giận, không phải hơn hai trăm ngàn tỷ thôi sao, số tiền này không cần nhà họ Tô các anh bỏ, em sẽ bảo cha em lấy hai nghìn tỷ trợ giúp, ở đây có nhiều người có tiền, mỗi người lấy ra một ít là đủ rồi?” Trương Tinh Húc cười nịnh nọt nói. “Ha ha!” Tô Quốc Bảo nghe thấy thế thì vui vẻ, vỗ bả vai Trương Tinh Húc nói: “Chỉ dựa vào tấm lòng này, tôi nhất định sẽ khiến cậu trở thành đệ tử của Tiên Minh!” “Cảm ơn anh Tô! Cảm ơn anh Tô!” Trương Tinh Húc vui vẻ muốn chết. Đám cậu chủ khác nghe thấy thế đều động lòng, nhao nhao vây quanh Tô Quốc Bảo, hét lên: “Anh Tô! Em cũng bỏ hai nghìn tỷ!” “Em cũng bỏ hai nghìn tỷ!" “Em cũng bỏ hai nghìn tỷ!” Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủ*ng hộ team nha!!!
Chưa được hai phút, ít nhất có hơn trăm cậu chủ bày tỏ muốn bỏ hai nghìn tỷ, tiền tu sửa lập tức có rồi.
Nói đùa, có thể được mời tham dự đại hội Tiên Minh đều có tài sản trên trăm nghìn tỷ, đừng nói là hai nghìn tỷ, cho dù là hai mươi nghìn tỷ, đập nồi bán sắt cũng phải tới tu sửa Huyền Minh Tông. Một khi có vãn bối trong tộc trở thành đệ tử của Tiên Minh, sẽ vinh quang cỡ nào, ngày nào đó Diệp Bắc Minh bị diệt, bọn họ có thể hoành hành thế giới, không cần ra tay cũng có uy danh. “Ha ha ha! Được! Rất tốt, những người bỏ hai nghìn tỷ tôi đều giúp các cậu trở thành đệ tử của Tiên Minh!” Tô Quốc Bảo cười to, chỉ cảm thấy mình quá thông minh, mở miệng nói chuyện tiền tu sửa Huyền Minh Tông ra, nói không chừng còn dư mua F22 lái. “Hừ.
Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Rõ ràng là Vân Tịch Diễm, cô ta cười mỉa nói: “Các người không sợ bỏ vốn tu sửa Huyền Minh Tông, đại sư Diệp tới nhà tìm các người à? Hay là các người muốn sống cuộc sống ngày nào cũng hoảng sợ?” “Chuyện này... Nghe thấy lời Vân Tịch Diễm nói, tất cả những cậu chủ kêu bỏ tiền lập tức như quả cà bị váng.
Diệp Bắc Minh không chết, quả thật luôn là một tai họa ngầm, nhỡ đâu tìm tới cửa, bọn họ căn bản không thể phản kháng. “Anh Tô, hay là đợi Diệp Bắc Minh bị diệt, bọn em lại đưa tiền tu sửa
Không biết cậu chủ nào nói một câu, đám cậu chủ vừa rồi còn nói muốn bỏ vốn, cả đám đều gật đầu nói đúng, sau đó lùi ra xa.
Đột nhiên xảy ra biến cổ, khiến vẻ mặt Tô Quốc Bảo khó coi, giống như mất đi hơn hai trăm nghìn tỷ, vẻ mặt anh ta vô cùng phẫn nộ.
Thấy thế Trịnh Văn Trung giận tím mặt, chỉ Vân Tịch Diễm mắng: “Mẹ nó bảo ông đây dẫn cô tới đại hội Tiên Minh, tối nay cô sẽ theo ông đây, nhưng ông đây dẫn cô tới, con mẹ nó, cô nói linh tinh gì thế? Muốn chết có phải không?”
Vân Tịch Diễm là anh ta dẫn tới, trêu chọc Tô Quốc Bảo, anh ta cũng sẽ bị liên lụy. “Xì! Giết tôi đi!” Vân Tịch Diễm quát Trịnh Văn Trung: “Tôi vốn tưởng rằng đại sư Diệp sẽ giết tới đại hội Tiên Minh, cho nên mới lừa anh dẫn tôi tới, tôi bảo đại sư Diệp làm thịt hết các người. Đáng tiếc cho dù đại sư Diệp là mãnh hổ, cũng sợ cả đàn chó, nếu đại sư Diệp không đến, tôi cũng không cách nào gọi anh ấy cứu mình, còn không bằng chết đi, tránh cho tên khốn nhà anh chiếm hời!” “Tiện nhân! Con tiện nhân này! Dám mắng tạo là hổ lốn! Tao phải bóp chết mày!” Trịnh Văn Trung chỉ cảm thấy phổi tức điên rồi, lúc này vươn tay về phía cổ Vân Tịch Diễm.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền từ chín tầng trời tới. “Muốn giết cô ấy, phải hỏi xem tôi đồng ý hay không đã!"