Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 388: Đạo cao một thước ma cao một trượng
“Cái gì? Diệp Bắc Minh đến đây sao?”
Lúc giọng Diệp Thiên vang lên trong Huyền Minh Tông, tất cả trên dưới Huyền Minh Tông hiện lên vẻ kinh hãi, tất cả đệ tử của Huyền Minh Tông đều điên cuồng thay đổi sắc mặt. “Thật hay giả thế?” “Không phải là Diệp Bắc Minh muốn đại náo đại hội Tiên Minh sao, sao lại chạy tới tông môn chúng ta?” “Lần này phiền phức rồi, nếu là thật, lão tổ, tông chủ, toàn bộ trưởng lão đều đã ra ngoài, nếu Diệp Bắc Minh dẫn người tiến vào, chúng ta sẽ xong đời rồi!”
Nhất thời trên dưới toàn bộ tông rơi vào trong khủng hoảng.
Bởi vì bọn họ đều đã nghe cậu út của Diệp Bắc Minh nói, tối nay Diệp Bắc Minh sẽ đại náo đại hội Tiên Minh, nhưng chưa từng nghĩ rằng, vậy mà Diệp Bắc Minh sẽ chạy tới Huyền Minh Tông.
Còn vào lúc này!
Râm!
Diệp Thiên rơi xuống trước đại điện của tông chủ.
Cả Huyền Minh Tông vì chuyện này mà rung động! Ngay sau đó, tiếng kêu kinh hãi vang lên. “Ôi mẹ ơi! Thật sự là Diệp Bắc Minh đến đây!” “Cô gái nhỏ, con mèo nhỏ, trời ạ! Thật sự là Diệp Bắc Minh bị giam lỏng trong tông môn chúng ta lúc trước!” “Chết chắc rồi! Chết chắc rồi! Thật sự là Diệp Bắc Minh xông vào!”
Hộ vệ trước đại điện của tông chủ nhìn thấy Diệp Thiên từ trên trời giáng xuống, tất cả đều bị kinh sợ luống cuống chân tay, run lẩy bẩy.
Diệp Thiên bị nhốt ở Huyền Minh Tông ba năm, đệ tử của Huyền Minh Tông gần như đều từng gặp hắn, cho nên liếc mắt một cái là nhận ra hắn là Diệp Bắc Minh không thể nghi ngờ. “Ha ha, chúng ta lại gặp mặt” Diệp Thiên vẫy tay với mấy thủ vệ ở trước đại điện của tông chủ.
Khi còn ở trong hang ổ của Huyền Minh Tông, hắn được gọi tới đại điện của tông chủ mấy lần, cho nên cũng nhận ra mười mấy thủ vệ, còn là hàng ngũ chính ở hang ổ.
Kết quả hắn vừa mới vẫy tay, mười mấy thủ vệ này sợ tới mức hồn bay phách tán, bảy phách thăng thiên, tất cả đều chạy trối chết, vừa chạy vừa kêu to. “Diệp Bắc Minh đến đây! Các anh em ở nội vụ đường! Nhanh gọi điện thoại báo cho kim chủ!” “Các anh em đạo hạnh cao! Nhanh dùng truyền âm thông báo cho tông chủ hoặc trưởng lão!” “Các anh em! Mau rời khỏi tông môn! Nếu không thì mọi người sẽ đều phải chết!”
Hiện giờ ở trong Huyền Minh Tông, không có một tu sĩ Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong trở lên, tất cả đều bị tông chủ kéo ra ngoài mai phục rồi.
Không nói đến chuyện Diệp Bắc Minh diệt Huyền
Thanh Tông là thật hay không, nhưng Diệp Bắc Minh hành hung tam trưởng lão và tứ trưởng lão Tiên Thiên Cảnh đỉnh phong là thật.
Ba năm trước Diệp Bắc Minh có thể ngược tam trưởng lão và tứ trưởng lão thành chó, cho dù tu vi của hắn dừng lại không tiến lên trước, giết đám tu sĩ dưới Tiên Thiên Cảnh như bọn họ cũng dễ như giết gà giết chó.
Cho nên bọn họ mới biểu hiện sợ hãi như vậy. “Bạch Hổ, nhanh giúp cha ngăn đám người xấu này, đừng để bọn họ chạy.” Cô nhóc giãy dụa trong lòng Diệp Thiên, giống như muốn đuổi theo đám người xấu này. "Gu!"
Bạch Hổ lập tức từ mèo hóa thành hổ, phát ra tiếng gào rống, lúc này chạy như điên xuông về phía đám thủ vệ đang chạy trốn. “Đóa Đóa yên tâm, cha sẽ không để đám người xấu này bỏ trốn đâu.” Diệp Thiên nói xong, lập tức khởi động thần niệm, kết thành một đại trận, chỉ trong nháy mắt bao phủ cả Huyền Minh Tông.
Rất nhanh, trong Huyền Minh Tông tràn ngập tiếng la khóc. "Xong rồi xong rồi! Điện thoại không gọi đi được! Lần này chết chắc rồi!” “Ai có thể nói cho tôi biết sao lại thế này. Vì sao tôi truyền âm cho sư phụ tôi không được, đừng như vậy mà?” “Ông trời của tôi! Hình như chúng ta bị nhốt trong một đại trận, ngay cả tông môn đều không ra được, mọi người mau nhìn xem có thể phá được đại trận hay không? Nếu không phá ra được, tất cả chúng ta đều bị Diệp Bắc Minh nhốt ở bên trong giết chó rồi!”
Vì thời gian có hạn, Diệp Thiên chẳng muốn đi tàn sát đệ tử của Huyền Minh Tông, bởi vì pháp trận quá to, lại là nhất niệm kết thành, cho nên tính phòng ngự không cao, chỉ cần đệ tử của Huyền Minh Tông hợp lực, trong vòng một phút có thể phá vỡ pháp trận, đi mật báo cho cấp cao của Huyền Minh Tông.
Cho nên trước mắt hắn cướp sạch linh thạch, linh thảo, linh dược rồi nói, có rảnh lại giết bọn họ cũng không muộn.
Vì thế hắn phóng thần thức ra, nhanh chóng cảm ứng được thứ hắn cần trong đại điện của tông chủ, bèn ôm Đóa Đóa thuấn di vào trong đại điện của tông chủ.
Không lâu sau, Diệp Thiên vào trong một kho hàng dưới đất, phóng tầm mắt nhìn đều là linh thạch và rương gỗ chồng chất như núi. “Oa! Quá nhiều linh thạch!” Đóa Đóa kinh ngạc che miệng.
Khi ở Huyền Minh Tông, Diệp Thiên dùng linh thạch tu luyện, cô nhóc này từng từng thấy, cho nên liếc mắt một cái là nhận ra những tảng đá lóe lên ảnh vàng là linh thạch. “Đúng vậy, thật nhiều linh thạch, chúng ta lấy hết nó đi có được không?” Nhìn một đống lại một đống linh thạch, ít nhất phải trên năm nghìn tấn, cho dù là Diệp Thiên cũng không bình tĩnh được, trên mặt lộ vẻ mừng như điên. “Được ạ, một viên cũng không để lại cho tên trứng thối kia.” Cô nhóc cười khanh khách nói. “Cha nghe lời Đóa Đóa.” Diệp Thiên nhếch miệng cười, đặt cô nhóc lên mặt đất, sau đó lấy nhẫn không gian trong nhẫn không gian ra, điên cuồng cho từng rương linh dược vào.
So với linh thạch, linh dược càng có giá trị hơn, không chỉ có thể luyện đan, linh dược thể tích tương đồng ẩn chứa linh khí nhiều hơn linh thạch, sau đó là linh thảo, cuối cùng mới là linh thạch. Năm phút sau, mấy ngàn rương linh thảo linh dược được lấy xong, linh thạch cho vào gần một phần năm, nhẫn không gian đều dùng hết rồi. “Cha, có phải không còn chỗ trống trong nhẫn không gian rồi không?” Cô nhóc chạy từ trong một căn mật thất ra, thấy Diệp Thiên dừng lấy linh thạch, chớp đôi mắt to hỏi. “Đúng vậy Đóa Đóa, quá nhiều linh thạch, nhẫn không gian không chứa nổi rồi.” Diệp Thiên giang tay nói.
Cô nhóc cười hì hì nói: “Cha đi theo con, bên trong có rất nhiều nhẫn không gian. “Thật sao?” Diệp Thiên mừng rỡ, lập tức chạy về phía Đóa Đóa, đi theo Đóa Đóa tiến vào mật thất.
Chỉ thấy trên mặt đất mật thất đặt mười mấy cái rương lớn nhỏ không đều, rương được mở ra, chắc là Đóa Đóa làm, cho nên Diệp Thiên thấy rõ từng thứ đặt trong rương lần lượt là nhẫn không gian huyền thiết, nhẫn không gian huyền đồng, Nguyên Linh Đan, độn phù.
Nhẫn không gian huyền thiết có một rương lớn, ít nhất một nghìn cái, nhẫn không gian huyền đồng thì chỉ có một rương nhỏ, gần hai ba trăm cái, Nguyên Linh Đan ba rương, mười rương độn phù trốn mười dặm. “Con gái bảo bối của cha, con giúp cha ân lớn rồi.” Diệp Thiên vui sướng hôn lên mặt cô nhóc một cái, cầm lấy một cái nhẫn không gian huyền đồng, cất hết những rương này vào. Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyenАРР.c*ом
Hắn vui vẻ chính là đạt được nhiều nhẫn không gian như vậy, sau này có nhiều nhẫn không gian chứa đồ, còn Nguyên Linh Đan và độn phù thì có phẩm chất quá thấp hắn lấy vô dụng, nhưng có thể cho đệ tử của Huyền Kiếm Tông sử dụng.
Rất nhanh, Diệp Thiên và Đóa Đóa ra khỏi mật thất, lại điên cuồng di chuyển linh thạch.
Chưa tới mười phút, cả tầng hầm ngầm bị Diệp Thiên càn quét sạch sẽ. “Cha, tên trứng thối kia trở về có tức chết hay không?” Cô nhóc thấy tầng hầm ngầm trống không, ngửa đầu nhìn Diệp Thiên, đôi mắt to cong thành hình trăng rằm. “Chắc là sẽ làm tức chết bọn họ.” Diệp Thiên ôm lấy cô nhóc, nhếch miệng cười với cô bé. “Ừm, để đám người xấu đó biết, cha tức giận sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cô nhóc gật đầu nói. "Đóa Đóa nói rất đúng!” Diệp Thiên cười ha ha, ôm cô nhóc rời khỏi tầng hầm ngầm.
Ra bên ngoài, Diệp Thiên nhìn thấy pháp trận bị phá ra cái lỗ to, đệ tử của Huyền Minh Tông điên cuồng chạy trốn ra ngoài, Bạch Hổ ở bên chỗ hổng cố gắng ngăn cản, chiến đấu với đám tu sĩ tinh anh và một số chấp sự, không chút nào rơi vào thế hạ phong, trái lại cắn xé đầy đất. “Cha, Bạch Hổ thật lợi hại, cắn chết thật nhiều người xấu!” Cô nhóc nhìn Bạch Hổ khen ngợi. “Cha dẫn Đóa Đóa đi giúp Bạch Hổ.” Diệp Thiên nói xong, gọi Long Ngâm Kiếm, ngự kiếm quyết chỉ qua đó.
Nhất thời Long Ngâm Kiểm hóa thành tia sáng màu vàng kim, bắn về phía đám đệ tử này, nhanh chóng lướt qua đám đệ tử, sau đó chỉ thấy sương máu ngập trời, từng đệ tử ngã xuống. “Oa! Cha lợi hại hơn rồi!” Cô nhóc kích động không ngừng vỗ tay. Diệp Thiên cười ha ha nói: “Bây giờ cha sẽ đốt nhà người xấu này.”
Sau khi dứt lời, hắn phóng lên một tấm hỏa phù, sau đó có một con rồng lửa ngang trời xuất hiện, xông về phía đại điện của tông chủ.
Sau đó, Diệp Thiên lại liên tục lấy vài tấm hỏa phù, lần lượt đốt các đại điện và khu khác.
Chỉ trong nháy mắt, cả Huyền Minh Tông đều là biển lửa, ánh lửa ngút trời.
Mà lúc này, đã tới gần tám giờ, quảng trường Trung Nguyên tràn ngập tiếng hoan hô. “Đến rồi đến rồi! Các lão đại đi vào hội trường!” “Cuối cùng cũng có thể thấy được phong thái của tông chủ Huyền Minh Tông ở khoảng cách gần rồi!” “Đại hội Tiên Minh sắp bắt đầu, không biết Diệp Bắc Minh có tới không, có lẽ cậu ta không dám tới đây đâu!”
Hai trăm nghìn khán giả có mặt tại đây, cùng với một tỷ cư dân mạng đang theo dõi buổi truyền hình trực tiếp, đều đổ dồn ánh mắt nhìn hai mươi mấy tu sĩ mặc trang phục hoa lệ đang chậm rãi đi dọc theo thảm đỏ tiến vào hội trường, nhìn mà tất cả mọi người kích động, tràn ngập nhiệt huyết.
Nhưng mà đúng lúc này, lỗ tại của đại trưởng lão Huyền Minh Tông giật giật vài cái, sau đó dừng bước, vẻ mặt điên cuồng thay đổi, sau đó kinh hãi kêu lên: “Tông chủ! Không hay rồi! Đệ tử truyền âm cho tôi, nói Diệp Bắc Minh giết xông vào tông môn!”