Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 381: Chap-381




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 381: Đừng chuồn mất đấy​

“Thần hào sao?”

Đội trưởng đội bảo vệ chấn động, lúc này vô cùng sửng sốt.

Rất nhiều người cũng lộ vẻ mặt nghi ngờ.

"Không phải là thẻ đen sao, làm như người nào cũng không có ấy” Trương Tinh Húc khinh thường lấy ví tiền ra, mở ví tiền làm ra vẻ nói: “Trong ví của tôi có mười thẻ tín dụng, tất cả đều là thẻ màu đen, thẻ tín dụng cộng lại cũng gần một trăm sáu mươi tỷ, anh có không?”

“Tên nhóc, không biết không đáng sợ, đáng sợ là cậu coi sự không hiểu biết đó làm vốn liếng để khoe khoang” Lúc này có người đàn ông trung niên đi tới bên cạnh Diệp Thiên, cười mỉa nhìn Trương Tình Húc nói.

“Ông có ý gì?” Trương Tinh Húc khó chịu nhìn người đàn ông trung niên.

"Có ý gì sao?” Người đàn ông trung niên cười ngượng ngùng, chỉ thẻ đen của Diệp Thiên nói: “Đây là thẻ đen của ngân hàng Citibank được tổng bộ ngân hàng Citibank ở Hoa Kỳ đặc biệt phê chuẩn, chỉ có tài sản trên mười tỷ đô, còn phải có địa vị hiển hách mới có tư cách có được, được phép thấu chi một trăm triệu đô, trong nước phủ hào có thẻ đen này không vượt quá mười người.”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người kinh hãi khi nghe lời người đàn ông trung niên nói.

Tuy mười tỷ đô la nhiều, nhưng trong nước có rất nhiều thần hào tài sản trên mười tỷ đô, không có một trăm thì cũng phải có bảy tám chục. Nhưng người có được thẻ đen này không quá mười người, vậy nói nên người có được thẻ đen này trâu bò cỡ nào.

Ít nhất cũng phải trâu bò như tập đoàn Aba và tập đoàn Tencent? Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter

“Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”

Trương Tinh Húc nghe người đàn ông trung niên nói, lúc này liều mạng lắc đầu: "Con gái anh ta ngay cả nhà cao trăm mét cũng chưa từng thấy, sao anh ta có thể có trên mười tỷ đô la?”

“Đúng vậy, hai cha con anh ta nói tiếng phổ thông lưu loát như thế, tuyệt đối là người trong nước, hiện giờ trong nước chỗ nào chẳng có tòa nhà trăm mét, sao có thể chưa từng thấy?” Trương Nhược Vũ cũng đứng ra phản bác.

Lúc này Hứa Minh Ngọc mở miệng nói: “Tôi vừa dùng di động tra ra, thé đen ngân hàng Hoa Kỳ trên tay anh ta thật sự vô cùng trâu bò, trong nước chỉ có tám người có, tượng trưng cho thân phận, địa vị, tài phú."

Những lời này vừa vang lên, mọi người bàn tán xôn xao.

“Thật hay giả thế, hai cha con này trâu bò như vậy sao?”

“Trong nước có hơn một tỷ người, chỉ có tám người có được, như vậy rất trâu bò rồi!”

“Trời ạ! Thật sự không nghĩ tới anh ta còn là lão đại!”

Nghe mọi người bàn tán, Trương Tinh Húc chỉ cảm thấy sắp điên rồi, nếu đây là sự thật, vậy chẳng phải mình thành để nhũi trước mặt người ta sao?

Quan trọng nhất chính là, mình còn phải gọi hắn là cha.

“Tôi không tin! Thẻ này của anh ta nhất định là giả! Nếu anh ta trâu bò như vậy! Sẽ ngồi taxi tới khách sạn, con gái ngay cả tòa nhà trăm mét cũng chưa từng thấy sao?” Trương Tinh Húc không tin kêu lên.

Mọi người nghe thấy thế, giống như cảm thấy có chút đạo lý.

Nhân vật trâu bò như vậy, cho dù khiêm tốn tới mấy, cũng sẽ không khiêm tốn tới mức đi xe taxi.

“Tên ngốc.” Diệp Thiên không nhịn được mắng: "Loại người ngu ngốc như anh tôi thấy nhiều rồi, có người nào không phải bị tôi vả mặt sưng lên, có phải là thật hay không, tôi dẫn con gái tôi đi vào tiêu tiền là biết, đừng quên đến lúc đó gọi tôi là cha nhé.”

Sau khi dứt lời, Diệp Thiên ôm Đóa Đóa đi vào khách sạn, đội trưởng đội bảo vệ không dám ngăn cản, nếu thực sự là lão đại, vậy anh ta ngăn cản, bát cơm sẽ thực sự mất.

“Cha, nếu người đó gọi cha là cha, vậy người ta sẽ thành anh trai của Đóa Đóa, Đóa Đóa không cần anh trai đáng ghét như vậy đâu.” Cô nhóc không vui nói.

Khiến rất nhiều người cười ha ha.

“Mẹ nó! Nếu thẻ là giả, xem tôi trừng trị hai cha con các người thế nào!” Trương Tinh Húc không tin, đi nhanh theo.

Rất nhanh, tất cả mọi người đi theo Diệp Thiên vào khách sạn xem náo nhiệt.

Không lâu sau, Diệp Thiên ôm cô nhóc đi tới nhà ăn ở tầng cao nhất khách sạn là tầng hai mươi tám.

“Chào anh, buổi trưa tốt lành.” Lập tức có em gái cầm menu tới, hỏi: “Xin hỏi anh muốn gọi những món gì?”

“Cho tôi một bàn đồ ăn hai tỷ, không cần rượu.” Diệp Thiên nói.

“Một bàn hai tỷ?” Tay nhân viên run lên, thiếu chút nữa máy gọi món rơi xuống đất.

Diệp Thiên gật đầu: “Có không?”

“Tôi phải xin chỉ thị của quản lý đã.” Nhân viên gọi món nói xong, dùng bộ đàm nói chuyện.

Rất nhanh, một cô gái xinh đẹp mặc đồ công sở đi tới. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter

“Thưa anh, anh muốn gọi một bàn đồ ăn hai tỷ sao?” Nữ quản lý lễ phép hỏi.

“Đúng vậy, tôi muốn cho con gái tôi có lộc ăn no.” Diệp Thiên gật đầu, cười cưng chiều với cô nhóc.

“Cha thật tốt.” Cô nhóc rất vui vẻ hôn lên mặt Diệp Thiên, không ngừng cười khanh khách.

“Anh đúng là người cha tốt, bé cưng cũng hiểu chuyện lắm.” Nữ quản lý mỉm cười: “Tôi sẽ chuẩn bị cho anh, mời anh trả tiền trước.”

“Thẻ là đô la có quẹt được không?” Diệp Thiên hỏi.

Thẻ màu đen này là của ngân hàng Hoa Kỳ, là năm đó hắn đến Hàn Quốc chữa bệnh cho con gái Choi Hyun-in, Choi Hyun-in đưa cho, ba tỷ đôi bên trong hắn đưa cho Giang Sơn, sau này Choi Hyun-in giành tập đoàn LK tới tay, lại chuyển năm tỷ đô vào trong thẻ cho Diệp Thiên làm tiền thuê, anh vẫn chưa từng sử dụng.

“Có thể quét, mời tiên sinh đi theo tôi.” Nữ quản lý dùng tay ra dấu mời, dẫn Diệp Thiên đi về phía quầy bar.

Thấy bộ dạng Diệp Thiên bình tĩnh, trong lòng Trương Tinh Húc kinh hãi, dự cảm xấu đột nhiên sinh ra, có kích động muốn chuồn đi.

“Tên nhóc, biết sợ chưa?” Người đàn ông trung niên kia cười nói với Trương Tinh Húc: “Đừng có chuồn mất đấy..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.