Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 380: Chap-380




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 380: Anh ta đâu phải để nhũi, anh ta chính là thần hào​

**********

“Ôi mẹ ơi!”

Trương Tinh Húc sợ ngây người, không biết con mèo trắng nhảy lên lưng chó ngao Tây Tạng lúc nào, bốn móng vuốt nắm lấy hai vai chó ngao Tây Tạng, miệng cắn vào cổ chó ngao Tây Tạng, cho dù chó ngao Tây Tạng vùng vẫy thế nào, vung thế nào, lăn thế nào, cũng không thể ngăn con mèo trắng nhỏ cắn vào động mạch chủ của nó.

“Dừng tay! Mày mau dừng tay!” Trương Tinh Húc không biết làm thế nào sợ hãi kêu to, muốn đi qua kéo Bạch Hổ khỏi lưng chó ngao Tây Tạng, nhưng chó ngao Tây Tạng vùng vẫy quá mạnh mẽ, anh ta căn bản không thể tiến lên giúp đỡ được.

Hứa Minh Ngọc, Trương Nhược Vũ, còn có mấy người đi cùng Trương Tinh Húc, đều kinh hãi che miệng lại, trong mắt đều là kinh ngạc, ngạc nhiên, kinh hãi, rung động, không dám tin.

“Trời ạ! Mọi người xem! Con mèo nhỏ cắn chó ngao Tây Tạng! Quá kích thích!”

Đúng lúc này, có người kinh hãi kêu lên, lập tức có rất nhiều người chuẩn bị tiến vào khách sạn nghe thấy thế vây quanh tới, thậm chí còn có người chạy từ trong khách sạn ra quan sát.

“Mẹ kiếp! Sao con mèo này hung hãn như vậy!”

“Đây là loại mèo gì thế, vậy mà cắn được chó ngao Tây Tạng?” Người vây xem không khỏi mở rộng tầm mắt, bị kinh hãi sửng sốt.

“Cha, cha xem, tên xấu xa này dám mắng cha ngu ngốc, bây giờ chính anh ta mới biến thành ngu ngốc rồi, ha ha ha..” Cô bé chỉ Trương Tinh Húc vẻ mặt

đang mơ hồ, không ngừng cười khanh khách.

Diệp Thiên hôn lên gương mặt mũm mĩm của cô bé một cái, cười nói: “Đóa Đóa thật lợi hại, đều có thể giúp cha trút giận, đúng là con gái tốt của cha.

Từ nãy tới giờ Diệp Thiên không ra tay cũng không nói gì, chính là muốn cho Đóa Đóa rèn luyện, giáo dục từ bé đối mặt với kẻ xấu nhất định phải mạnh mẽ, nếu không lớn lên sẽ dễ dàng bị bắt nạt. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày

“Hì hì.”

Cô nhóc được Diệp Thiên khen ngợi rất vui vẻ, cười híp mắt thành đường thẳng.

Đáng yêu tới mức khiến không ít người nhìn chằm chằm. “Gâu gâu..."

Mà lúc này, chó ngao Tây Tạng rên rỉ vài tiếng, ngã rầm xuống đất không dậy nổi. Bạch Hổ thì vươn người tránh thoát, nhảy tới bên cạnh bể phun nước bên cạnh khách sạn, dùng nước rửa máu ở khóe miệng và móng vuốt, khiến rất nhiều người nhìn đều cảm thấy con mèo này thật thông minh, cảm thấy nó thành tinh.

“Chó ngao Tây Tạng của tôi!”

Lúc này Trương Tinh Húc mới hét thảm một tiếng, tiến lên nhìn, thì phát hiện chó ngao Tây Tạng đã bị cắn đứt động mạch chủ, đôi mắt đã trợn tròn, cuối cùng không còn động tĩnh rồi.

“Ôi mẹ ơi, con mèo trắng kia sẽ không thật sự là Bạch Hổ đấy chứ? Cũng quá lợi hại rồi, vậy mà cắn chết chó ngao Tây Tạng của anh Trương. Con mẹ nó quá dọa người!” Một người thanh niên đi cùng Trương Tinh Húc kinh ngạc kêu lên.

Mà lúc này, Bạch Hổ rửa móng vuốt và miệng xong, nghênh ngang đi tới, giống như đang khoe khoang với mọi người, đừng nhìn ông đây là mèo, thực ra ông đây vô cùng trâu bò.

Sau đó bốn móng vuốt khẽ đạp, nhảy lên người chó ngao Tây Tạng giẫm một lát, lau sạch sẽ móng vuốt đã ướt, nó mới nhảy vào trong lòng Đóa Đóa. “Con mèo thật ngoan ngoãn!”

Người vây xem không ngừng khen ngợi, chỉ cảm thấy con mèo này quá đáng yêu.

Trương Tinh Húc thì tức điên lên, phủi bụi đứng dậy, chỉ vào Diệp Thiên gầm thét: "Con chó ngao này của tôi mua mất mười bảy tỷ rưỡi, con mẹ nó bồi thường tiền cho ông đây!”

“Đúng! Bồi thường tiền đi!”

Trương Nhược Vũ là bạn gái của Trương Tinh Húc, biết Trương Tinh Húc rất thích con chó ngao này, bèn hét lên với Diệp Thiên: “Ở đâu ra tên dễ nhũi nông thôn, tóm được con hổ trắng thì vào thành phố giương oai, lấy mười bảy tỷ rưỡi ra đây, nếu không thì bọn tôi bảo cảnh sát bắt hai cha con, sau đó tố cáo hai người nuôi động vật được bảo vệ!"

“Người đàn bà xấu xa này, còn dám lớn tiếng nói chuyện với cha tôi, tôi bảo Bạch Hổ cắn cô!” Đóa Đóa vô cùng tức giận chỉ Trương Nhược Vũ nói.

“Meo!”

Bạch Hổ cũng nhe răng trợn mắt với Trương Nhược Vũ, giống như cảnh cáo Trương Nhược Vũ, chủ nhân nhỏ của tôi vừa lên tiếng, tôi sẽ cắn chết cô.

Nghĩ tới con mèo nhỏ này có thể cắn chết được chó ngao Tây Tạng, Trương Nhược Vũ sợ tới mức khẽ run rẩy, lập tức trốn phía sau Trương Tinh Húc.

Trương Tinh Húc cũng giận mà không dám nói gì, e sợ bị Bạch Hổ cắn xé.

“Cục cưng ngoan thật, còn nhỏ như vậy đã biết bảo vệ cha, lớn lên nhất định rất hiếu thuận với cha”

“Quan trọng là đứa bé này còn xinh đẹp, mũm mĩm đáng yêu, tôi cũng muốn có một đứa con gái đáng yêu xinh đẹp như thế.”

“Haizz, nếu đứa bé này là con tôi thì tốt quá”

Một đám nam nữ vây xem vẫn luôn nhìn Diệp Thiên với ánh mắt hâm mộ ghen tị, chỉ cảm thấy hắn quá hạnh phúc, có một đứa con gái nhu thuận hiểu chuyện còn xinh đẹp.

“Đi, dẫn con gái bảo bối của cha đến khách sạn ăn bữa tiệc lớn.” Diệp Thiên đắc ý nói xong, bèn ôm cô nhóc đi vào khách sạn.

“Được ạ được ạ.” Cô nhóc vui vẻ vỗ tay, cười khanh khách nằm trên vai Diệp Thiên, bộ dạng giống như vô cùng tò mò.

“Sao lại thế này? Sao lại thế này?” Đúng lúc này, một đảm bảo vệ vây quanh lại.

Trương Tinh Húc thấy thế lập tức bước nhanh ra, chỉ cha con Diệp Thiên nói: “Hai cha con này không biết từ chỗ nào tới, nuôi một con hổ trắng, cắn chết chó ngao Tây Tạng của tôi, còn nói muốn đến khách sạn ăn cơm. Các anh nhanh tịch thu Bạch Hổ của anh ta, tránh để nó cắn khách các anh không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Anh ta cho rằng đó không phải mèo trắng, chắc chắn là thần thú Bạch Hổ, nếu không thì sao có con mèo lợi hại như vậy. Đầu năm nay thần tiên còn xuất hiện, sắp mở đại hội Tiên Minh, có thần thú Bạch Hổ tồn tại cũng chẳng lạ gì.

Cho nên anh ta nghĩ, nếu Bạch Hổ bị các nhân viên bảo vệ tịch thu, anh ta lại lén dùng tiền mua lại từ tay nhân viên bảo vệ, nuôi một con thần thú oai phong hơn nuôi con chó ngao nhiều.

“Cái gì? Mang hổ vào khách sạn sao?”

Các nhân viên bảo vệ đều kinh hãi,

lập tức nhìn về phía cha con Diệp Thiên. “Anh nhìn thấy giống hổ không?” Diệp Thiên nắm Bạch Hổ trên tay, chỉ to cỡ lòng bàn tay hắn.

Các nhân viên bảo vệ nhìn một lát, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống hổ, rõ ràng là một con mèo mà.

Đúng lúc này, Trương Tinh Húc chạy tới bên cạnh đội trưởng đội bảo vệ, không biết nói thầm cái gì, đội trưởng đội bảo vệ lập tức đi tới trước mặt Diệp Thiên, nghiêm túc nói: “Muốn đi vào ăn cơm có thể, nhưng con hổ trắng này của anh quá nguy hiểm, chúng tôi sẽ tạm bảo quản. Đại hội Tiên Minh sắp diễn ra, trong khách sạn toàn là phú hào mấy nghìn tỷ, nếu cắn một người bị thương sẽ không đền nổi đâu.”

Trương Tinh Húc nghe thấy thế, lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý. Truy cập truyenapp.com để đọc truyện hay mỗi ngày

“Cha, Đóa Đóa không muốn giao Bạch Hổ.” Cô nhóc chu miệng nói, ôm chặt Bạch Hổ vào trong lòng.

“Vậy cha không giao Bạch Hổ của Đóa Đóa ra.” Diệp Thiên cười cưng chiều với cô bé.

“Dạ.” Cô nhóc gật đầu liên tục. “Anh ta cho anh hai trăm triệu, bảo anh tịch thu Bạch Hổ đúng không?” Diệp Thiên nhìn đội trưởng đội bảo vệ: “Vậy tôi đi vào tiêu phí hai tỷ, tôi xem ông chủ của các anh có tịch thu Bạch Hổ hay không”

Những lời này vừa vang lên, đội trưởng đội bảo vệ và Trương Tinh Húc đều sửng sốt, không nghĩ tới hai bọn họ nói thầm như vậy mà Diệp Thiên vẫn nghe thấy.

"Ha ha."

Nhưng rất nhanh Trương Tinh Húc cười phá lên: “Mẹ nó khéo chưa từng thấy hai tỷ bao giờ ấy chứ? Còn dám mở miệng nói tiêu hai tỷ, nếu anh tiêu được một bữa cơm hai tỷ, tôi sẽ gọi anh là cha.”

Dễ nhũi ngay cả nhà cao tầng đều chưa từng thấy, anh ta tin tưởng sẽ không lấy ra được hai tỷ, hơn nữa trong nước cấm nuôi hổ làm sủng vật. Trương Tinh Húc này lớn như vậy, cũng chưa nghe nói có nhà giàu trong nước nuôi hổ làm sủng vật, cho nên anh ta kết luận hai cha con này chắc chắn tới từ nông thôn, cho nên mới nhặt Bạch Hổ nuôi. Bởi vì bộ dạng giống mèo, cho nên không bị ai tố cáo.

“Vậy anh đợi gọi tôi là cha đi.”

Diệp Thiên liếc mắt nhìn Trương Tinh Húc một cái, lấy tấm thẻ màu đen ra, nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Nếu anh có thể nhận ra thẻ này, vậy thì lập tức cung kính mời tôi vào, nếu không nhận ra, vậy thì gọi quản lý của các anh ra, nếu dám giương oai với tôi, mất đi bát cơm thì đừng trách tôi.”

Không đợi đội trưởng đội bảo vệ trả lời, lập tức có người kinh hãi kêu lên. “Trời ạ! Anh ta đâu phải là để nhũi, là thần hào đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.