Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 375: Tôi muốn giết cả nhà họ Tôi
Lúc này trên con đường vành đai bốn, trong một quán đồ nướng trên con đường nào đó đang rất hotl
Từ nửa năm trước quán đồ nướng này mở đến bây giờ, mỗi tối mở quán đều ở trạng thái chật ních người, việc làm ăn cũng vô cùng bận rộn.
Nguyên nhân không phải là đồ ăn nhà này ngon, mà là quán đồ nướng do hai cô gái xinh đẹp mở.
Cái gì thịnh hành nhất trong những năm nay? Không thể nghi ngờ là gái xinh, cho dù là làm streamer hay là công chúa, hoặc là mở tiệm làm ăn, gái xinh đều dễ kiếm tiền.
Vũ Thiên Linh và Đường Nhã Dao nướng xiên thịt nướng, đều có thể hấp dẫn rất nhiều khách hàng đôi mắt sáng rực.
“Đường mỹ nhân, lại cho tôi mười cái chân gà, một xiên thịt dê, một con cá nướng, bốn chai bia.” Có khách hàng kêu lên.
“Đến đây đến đây!”
Đường Nhã Dao cầm quyển sổ nhỏ tới, ghi lại đồ khách cần.
“Đường mỹ nhân, cho tôi mười cái lạp xưởng, năm con hàu, mười xiên thịt bò...”
“Đường mỹ nhân, lại thêm mười chai bia!”
Đường Nhã Dao còn chưa ghi lại, khách ở bàn khác lại gọi rồi.
Không có biện pháp, kinh doanh thật sự quá tốt.
“Quán đồ nướng này của các cô làm ăn tốt như vậy, sao không tuyển nhân viên giúp đỡ? Cô xem tôi đã đợi nửa tiếng, vậy mà đồ ăn còn chưa bưng lên.” Có thanh niên khó chịu nói.
“Ngại quá thưa anh, tôi sẽ giục giúp anh” Đường Nhã Dao cười làm lành.
“Vậy thì nhanh lên, chậm chết đi được!” Người thanh niên có vẻ không kiên nhẫn, nếu không phải bà chủ là hai cô gái xinh đẹp, anh ta đã sớm đập bàn chửi bậy rồi.
“Người anh em, các cậu mới tới à?” Lúc này một người đàn ông đầu trọc ngồi bàn khác nói với người thanh niên: “Cậu nhìn mặt ngoài buôn bán rất tốt, nhưng trên thực tế Đường mỹ nhân và Vũ mỹ nhân có áp lực rất lớn, ba ngày hai bữa sẽ có người tới đập quán. Từ sau khi nhân viên bị đánh tàn phế, thì không còn ai làm việc cho hai cô gái xinh đẹp này nữa.”
“Người nào lớn gan như vậy, ba ngày hai bữa tới đập quán, không sợ bị bắt sao?” Người thanh niên kia vỗ bàn tức giận bất bình nói.
Người đàn ông đầu trọc lắc đầu cười: “Đầu năm nay dám hoành hành ngang ngược ở Long Vân như vậy, ngoại trừ mấy vị kia còn có thể là ai.”
“Anh là nói Tô Tuấn Hào, Hầu Sơn Lâm, Trịnh Đức Huy sao?” Người thanh niên hỏi.
Người đàn ông đầu trọc gật đầu nói: “Ngoại trừ ba người đó còn có thể là ai chứ? Bắt sẽ chết, còn có tông môn đứng sau chống lưng, đều không ai dám động vào bọn họ.”
“Không biết vì sao, ba vị đó rất thích cản trở hai cô gái xinh đẹp kia. Hôm nay người này tới, ngày mai người kia tới, còn đuổi khách đùa giỡn hai cô gái xinh đẹp, rất nhiều người không nhìn nổi, nhưng không có biện pháp làm gì bọn họ. Cho nên tất cả mọi người rất đau lòng hai cô gái xinh đẹp kia, cũng rất quan tâm việc kinh doanh của bọn họ. Mỗi khi trời tối tôi đều tới đây ăn mấy xiên, quan tâm việc kinh doanh của hai cô gái xinh đẹp, nếu không thì hai cô gái xinh đẹp sống rất khó khăn”
"Nghe anh nói như vậy, quả thật hai cô gái này đúng là khó khăn.” Người thanh niên cảm khái.
Người đàn ông đầu trọc cười nói:
“Cho nên đừng giục bọn họ, có thời gian thì ngồi xuống chậm rãi ăn, không có thời gian thì dành thời gian tới ăn, cậu càng thúc giục hai cô gái càng khó khăn.”
“Vậy tôi không giục nữa.” Người thanh niên cười ha ha, bắt chuyện với Đường Nhã Dao: “Đường mỹ nhân, tôi tên là Giang Lập Thành, tổng quản đại nội Giang Sơn là ông nội của tôi, có cần giúp gì không, tôi giúp cô.”
"Oa!"
Người thanh niên vừa nói xong, lập tức khiến mọi người đến ăn xiên nướng kinh hãi.
“Hóa ra là cháu nội của tổng quản đại nội, đúng là có lai lịch!”
“Cháu nội của tổng quản đại nội đến đây, đúng là rất có mặt mũi.”
“Tôi nghe nói đám Tô Tuấn Hào kiêu ngạo tới mấy, nhìn thấy tổng quản đại nội cũng phải kính ông ấy ba phần, có cháu nội của tổng quản đại nội ở đây ăn đồ nướng, chỉ sợ tối nay ba vị kia sẽ không dám giương oai nữa?”
"..."
Khách hàng trong quán đồ nướng bàn tán xôn xao.
“Ông trời của tôi! Hóa ra cậu là cháu nội của Giang tổng quản, thất kính, thất kính rồi cậu chủ Giang” Người đàn ông đầu trọc vội vàng đứng dậy khom lưng ôm quyền.
“Không sao.” Giang Lập Thành xua tay nói: “Ông nội của tôi từng nói, không thể ỷ thế hiếp người, cho nên cho dù anh thất kính tôi cũng không tức giận, huống chi anh không làm gì thất kính.”
Những lời này vừa vang lên, lập tức nhận được khen ngợi của mọi người ở đây, vẫn luôn khen Giang Lập Thành có giáo dưỡng, có tố chất, có nội hàm, còn có phong độ của thân sĩ.
Khiến Giang Lập Thành nghe vô cùng sảng khoái, vô cùng thoải mái, vô cùng có mặt mũi.
“Hóa ra là anh Giang, sao dám làm phiền anh giúp đỡ. Lúc này Đường Nhã Dao mỉm cười, nói với Vũ Thiên Linh: “Thiên Linh, khách bàn số mười sáu là cháu nội của Giang tổng quản, giúp anh ấy nướng đồ trước đi.”
Vũ Thiên Linh vừa nghe thấy thế lập tức nâng mắt lên nhìn, mỉm cười trả lời: “Được, tôi sẽ nướng đồ cho anh Giang trước.”
Bốn gia tộc lớn bị công phá, khi lưu lạc đầu đường, là Giang tổng quản dẫn theo người của đại nội đến cứu tế bọn họ, sắp xếp bọn họ ở trong ký túc xá bỏ hoang của doanh nghiệp nhà nước, hơn trăm người bọn họ mới có chỗ ở. Cũng là Giang tổng quản lấy tiền lương mấy năm qua cho bọn họ, bọn họ mới không chết.
Cho nên bọn họ rất cảm kích Giang tổng quản, cháu nội của Giang tổng quản ân nhân lớn tất nhiên là phải đối đãi đặc biệt rồi.
“Không cần không cần, tôi không vội.” Giang Lập Thành đứng dậy, nói với ba thanh niên cùng tới ăn đồ nướng: “Mấy anh em, ngồi cũng đã ngồi rồi, giúp bưng bia cho khách của hai cô gái xinh đẹp đi.”
“Dạ anh Giang.
Ba thanh niên cũng đứng dậy.
Giúp đỡ hai cô gái xinh đẹp như vậy, bọn họ vô cùng thích thú. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói truyền vào tai bọn họ.
“Người nào lá gan lớn như vậy, vậy mà dám giúp hai bọn họ làm việc, chê mạng mình quá dài à?”
Mọi người nghe thấy vậy lập tức tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ven đường đỗ bảy tám chiếc xe sang, một người thanh niên được đám người vây quanh đi tới.
Xung quanh lập tức rộ lên!
“Là Tô Tuấn Hào, anh ta lại tới quấy rối rồi!”
“Haizz, ba ngày hai bữa tới quậy, cũng không để quán đồ nướng của người ta được kinh doanh tử tế”
“Không biết anh Giang có thể trấn được đám Tô Tuấn Hào hay không.” Đám khách vừa nói vừa đứng dậy, lùi sang một bên cách rất xa, tránh bị Tô Tuấn Hào điên cuồng mắng chửi.
“Tô Tuấn Hào! Rốt cuộc các anh định quấy rối tới khi nào?” Đường Nhã Dao phát điên nói, tức tới mức bộ ngực run rẩy, đôi chân thon dài giẫm trên đất, có dấu hiệu bùng nổ.
Từ khi bốn gia tộc lớn bị công phá, trên trăm người không tìm được công việc, toàn bộ dựa vào hai bọn họ bán đồ nướng nuôi sống.
Mới đầu làm ăn rất tốt, mỗi tối sẽ kiếm được mấy triệu, tối nào làm ăn được có thể kiếm được gần hai mươi triệu.
Mãi đến khi Tô Tuấn Hào, Hầu Sơn Lâm, Trịnh Đức Huy được sắp xếp tới Long Vân, phụ trách quản lý sản nghiệp cướp được của bốn gia tộc lớn, ba bọn họ thường xuyên tới quán đồ nướng quấy rối, muốn hai bọn cô phải nghe theo bọn họ.
Đương nhiên là hai bọn họ không đồng ý, sau đó mỗi tối đám Tô Tuấn Hào sẽ thay phiên tới quấy rối, vừa đuổi khách vừa đánh nhân viên, làm hại không có người nào dám làm công cho bọn họ, tộc nhân của sợ bị đánh nên không dám tới giúp.
May mà khách thương hai bọn họ, đám Tô Tuấn Hào vừa tới, đám khách sẽ rời đi. Đợi đám Tô Tuấn Hào rời đi, đảm khách lại tiếp tục tới ăn xiên nướng, thật sự không tới mức không kiếm được tiền.
Nhưng không có ai giúp đỡ, chuyện gì cũng phải do hai bọn họ làm, khiến mỗi ngày bọn họ dọn quán đều mệt thành chó, nhưng vì người nhà có miếng cơm ăn, hai bọn họ vẫn kiên trì.
“Qua tối nay, chúng tôi sẽ không náo loạn nữa.” Tô Tuấn Hào đi tới trước mặt Đường Nhã Dao cười nói.
“Thật sao?” Đường Nhã Dao nghi ngờ nói.
“Đương nhiên là thật.” Tô Tuấn Hào cười xấu xa: “Nhưng mà hai người đừng bán đồ nướng nữa, đi cùng tôi tới Thương Hải hưởng phúc đi.”
Sau khi nói xong, anh ta vẫy tay: “Mời hai vị mỹ nhân lên xe đi.”
“Dạ! Cậu chủ!”
Lập tức có hai người tiến lên nắm lấy hai tay Đường Nhã Dao, lại có hai người xông về phía Vũ Thiên Linh đang nướng đồ.
“Các anh muốn làm gì? Buông ra!” Đường Nhã Dao vừa vùng vẫy vừa kêu lên, nhưng mọi chuyện đều là phí công. Ở trong tay võ sĩ cao cấp cô giống như một con gà, căn bản không có năng lực phản kháng.
Đúng lúc này, Giang Lập Thành đứng dậy: “Anh Tô, tôi biết chỗ dựa của các anh rất cứng rắn, nhưng tôi là cháu nội của tổng quản đại nội Giang Sơn, hi vọng anh nể mặt tôi, đừng làm khó dễ hai mỹ nhân này.”
Nghe thấy thế, ánh mắt Tô Tuấn Hào lập tức nhìn về phía Giang Lập Thành.
“Cháu nội của Giang tổng quản sao?” Tô Tuấn Hào nhíu mày.
“Đúng vậy.” Giang Lập Thành gật đâu.
“Muốn tôi nể mặt anh sao?” Tô Tuấn Hào cười mà như không cười. “Đúng vậy.” Giang Lập Thành gật đâu.
"Ha ha!"
Tô Tuấn Hào lập tức cười điên cuồng: “Con mẹ nó mày có mặt mũi trước mặt ông đây sao? Cút sang một bên cho ông đây, lại làm ra vẻ, ông đây thịt mày!”
Sau khi dứt lời, Tô Tuấn Hào đạp Giang Lập Thành một cái, đá Giang Lập Thành ra xa ba mét, đập mạnh lên bàn, ngã xuống đất.
Mọi người ở đây sợ ngây người! Bây giờ Tô Tuấn Hào đã điên cuồng tới mức không sợ Giang tổng quản rồi sao?”
“Trói Đường Nhã Dao và Vũ Thiên Linh vào cốp sau cho tôi, con mẹ nó người nào dám ngăn cản, ông đây giết toàn bộ!” Tô Tuấn Hào càn rỡ nói.
Mọi người ở đây bị dọa rụt đầu lại, giận mà không dám nói gì.
Ngay lúc Vũ Thiên Linh và Đường Nhã Dao vô cùng tuyệt vọng, một giọng nói đột nhiên truyền tới.
“Đúng là oai quá nhỉ, anh không sợ đại sư Diệp tới Long Vân, làm thịt anh sao?”
Đột nhiên vang lên giọng nói khiến mọi người sửng sốt, sau đó bất chợt quay đầu lại tìm kiếm, chỉ thấy một người thanh niên cho hai tay vào trong túi, chậm rãi đi tới.
Khi thấy người thanh niên này, Đường Nhã Dao và Vũ Thiên Linh kinh hãi che miệng, trong đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, vui mừng như điên và vui thích.
Hai bọn họ vốn đã tuyệt vọng, chỉ trong nháy mắt tràn ngập hi vọng. Hai bọn họ biết, không ai có thể bắt hai bọn họ đi nữa.
“Mẹ nó anh là ai?”
Lúc này Tô Tuấn Hào lấy lại tinh thần, vừa tức giận vừa khó chịu nói với Diệp Thiên: “Lấy tên tuổi của Diệp Bắc Minh ra hù dọa ông đây, mẹ nó có bệnh có phải không?”
“Tôi hỏi anh có sợ không?” Diệp Thiên cười hỏi.
Tô Tuấn Hào: “...”
Anh ta không sợ là giả, vừa rồi khi nghe thấy ba chữ đại sư Diệp, hồn của anh ta thiếu chút nữa bị dọa cho bay mất, cho rằng Diệp Bắc Minh đến đây, quay đầu thì phát hiện hình như không có tới.
“Xem ra Tô Tuấn Hào sợ hãi, đều không dám nói tiếp nữa rồi.”
“Anh ta có thể không sợ được sao, nghe nói đại sư Diệp đã trở lại, tối hôm qua còn giết sạch người của Hồng Thịnh ở Giang Thành, còn dựa vào lực lượng một người diệt Huyền Thanh Tông, khiến Huyền Minh Tông sợ tới mức ba ngày sau mời dự đại hội Tiên Minh. Hậu trường của Tô Tuấn Hào là Huyền Minh Tông, ngay cả Huyền Minh Tông đều sợ đại sư Diệp, sao anh ta có thể không sợ?”
“Đại sư Diệp là con cháu của nhà họ Diệp ở Long Vân chúng ta, nhà họ Tô chiếm lấy tài sản của nhà họ Diệp, chắc chắn đại sư Diệp sẽ không tha cho nhà họ Tô. Tôi đoán đại sư Diệp sẽ tới Long Vân nhanh thôi, nếu Tô Tuấn Hào còn ở Long Vân tác oai tác quái, kết cục của anh ta chắc chắn sẽ rất thảm.”
Mọi người ở xung quanh nhao nhao bàn tán.
“Con mẹ nó đều câm hết cho ông đây!”
Tô Tuấn Hào nghe thấy thế giận sôi lên, giống như bị rạch vết sẹo ra, gầm thét với đám người xung quanh: “Con mẹ nó còn dám nói linh tinh, ông đây làm thịt hết các người!”
Nhất thời yên tĩnh, tiếng bàn tán im bặt lại.
“Tôi hỏi anh, có sợ không?” Diệp Thiên dừng bước trước mặt Tô Tuấn Hào, lại mở miệng hỏi.
“Chết tiệt người nào sợ? Ông đây đường đường là con cháu nhà họ Tôi ở Trung Nguyên, có chỗ dựa vững chắc nhất là Huyền Minh Tông, ông đây còn sợ người nào?”
Tô Tuấn Hào khoác lác: “Tôi nói cho anh biết, đại hội Tiên Minh sắp mời dự họp, do nhà tôi phụ trách xử lý, đến lúc đó có rất nhiều tông môn đều tới tham dự, đợi đại liên minh thành lập, có lẽ Diệp Bắc Minh sẽ sợ tới mức trốn vào trong bụng mẹ, ông đây còn cần sợ anh ta sao?”
“Vậy sao?” Diệp Thiên cười: “Anh đã không sợ, vì sao vội vã suốt đêm rời khỏi thành phố?”
“Tôi... Tôi trở về tham gia đại hội Tiên Minh không được sao?” Tô Tuấn Hào mặt đỏ tại hồng nói, thực tế chính là sợ Diệp Bắc Minh vào thủ đô.
“Khoác lác, anh cứ tiếp tục khoác lác đi.” Đường Nhã Dao ở một bên cười nói: “Biểu cảm của anh không lừa được người khác đâu, anh thật sự sợ đại sư Diệp. Hơn nữa tôi còn có thể nói cho anh biết, anh đã bỏ qua thời gian tốt nhất, không còn cơ hội rời khỏi Long Vân rồi!”
“Đúng vậy! Tối nay anh sẽ phải chết! Ông trời cũng không cứu được anh đâu!” Vũ Thiên Linh cũng hung dữ nói.
“Câm miệng! Hai người câm miệng cho ông đây!” Tô Tuấn Hào giống như bị đâm trúng điểm yếu, giận không kiềm chế được gầm thét.
Ngay sau đó đôi mắt anh ta đỏ đậm, tức giận nhìn Diệp Thiên hung dữ nói: “Anh nói ai không nói, cứ thích nói tên Diệp Bắc Minh kia, ông đây bóp chết anh!”
Sau khi dứt lời, Tô Tuấn Hào vươn tay bóp lấy cổ Diệp Thiên.
Thấy thế, người xem vô cùng sợ hãi.
“Anh bạn! Mau tránh đi!” Giang Lập Thành không nhịn được kinh hãi kêu lên.
Tô Tuấn Hào là con cháu nhà họ Tô thế gia võ đạo, từ nhỏ đã tập võ, thân thủ bất phàm, ngay cả cháu trai tổng quản như anh ta cũng bị Tô Tuấn Hào một cước đá bay, người bình thường ở trước mặt Tô Tuấn Hào càng như gà đất chó sành, căn bản không chịu nổi một kích.
Ngay lúc mọi người lo lắng cho tình cảnh của Diệp Thiên, Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc, còn không nhìn xem mình có mấy cân mấy lượng
Sau khi dứt lời, anh giơ tay tát một cái, tốc độ nhanh như tia chớp khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Một giây sau!
Bốp!
Âm thanh như sấm sét nổ tung vang lên.
Tô Tuấn Hào chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, ngã rầm xuống đất, phun ra một ngụm máu, trong máu còn có mấy cái răng.
"Anh Tô!”
Đám thuộc hạ của Tô Tuấn Hào đều sợ ngây người.
“Trời ạ! Thực sự không nhìn ra, anh ta còn là cao thủ!”
Giang Lập Thành cùng với người vây xem đều sợ ngây người.
Rất nhanh, được thuộc hạ đỡ dậy, Tô Tuấn Hào ôm má đứng thẳng người.
“Mẹ nó dám tát tao sao?”
Anh ta nhìn Diệp Thiên với vẻ không dám tin, gầm thét nói: “Ông đây dẫn theo mấy chục cao thủ, mày dám chạy tới anh hùng cứu mỹ nhân, tát tao trước mặt bao nhiêu người như vậy?”
“Mày gặp phải chuyện lớn rồi! Mẹ nó gặp phải chuyện lớn rồi!”
“Quỳ xuống! Ông đây cho mày chết thoải mái một chút, nếu không điều tra ra nhà mày, ông đây giết cả nhà mày!”
Anh ta vừa mới nói xong, lập tức có hai ba mươi người vây quanh Diệp Thiên.
Á!
Mọi người thấy thế đều hít vào một hơi khí lạnh, vẫn luôn cho rằng Diệp Thiên thật sự gặp phải chuyện lớn, cho dù Diệp Thiên có thể đánh nhau, nhưng đánh thắng được nhiều thuộc hạ của Tô Tuấn Hào như vậy sao?
Diệp Thiên cười khinh thường: “Chỉ dựa vào đám thuộc hạ gà đất chó sành này của anh, căn bản không đủ nhìn.” Mạnh miệng thật đấy!
Nghe thấy lời Diệp Thiên nói, tất cả mọi người đều không nghĩ như vậy. "Ha ha ha!"
Tô Tuấn Hào lại càng giận quá hóa cười: “Mẹ nó quá khoác lác rồi, mày căn bản không biết thuộc hạ của tao khủng bố cỡ nào, một người bất kỳ đều có thể đánh mày thành bột phấn mày có tin không?”
“Không tin” Diệp Thiên lắc đầu.
“Vậy ông đây chứng minh cho mày xem!” Vẻ mặt Tô Tuấn Hào khó coi, quát: “Ông Dương, nghiền chết tên nhóc này cho tôi!”
“Dạ, cậu chủ.”
Một ông già bước ra, híp mắt nhìn Diệp Thiên: “Cậu không nên khiêu khích quyền uy của cậu chủ nhà tôi.”
Sau khi nói xong, ông ta chậm rãi giơ tay, thôi động chân khí trong cơ thể. “Đi chết đi!”
Một tiếng hét to vang lên, ông