Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 364: Chap-364




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 364: Làm chó hay là đi tìm đường chết​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiên đi rồi, người trong hội trường đờ đẫn mất hơn mười phút, mới dần thoát khỏi bóng ma bị Diệp Thiên liên tục làm kinh hãi, hoảng sợ, rung động, sợ hãi.

Chỉ có hai cha con Trương Thủy Đồng vẫn chậm chạp không thể đi ra khỏi khói mù khủng bố.

Trương Thụy Bắc trực tiếp trúng gió, ngã xuống đất không ngừng giật giật sùi bọt mép. Trương Thủy Đồng thì vẫn đang đờ đẫn, giống như mất hồn.

Lúc này cô ta mới biết được Diệp Thiên khủng bố cỡ nào.

Hắn nói không sai, ở trước mặt hắn mình chỉ là một con kiến. Lưu Thiếu Khải và Lâm Dịch Sơn cũng như con kiến trước mặt hắn.

Nghĩ tới sau khi đi theo Lâm Dịch Sơn, cô ta vẫn luôn cảm thấy may mắn vì lúc trước ép Diệp Thiên ly hôn, cho rằng mình quá thông minh, quá tinh mắt, quá biết nhìn người. Bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười, thật đáng buồn, đáng tiếc như vậy.

“Mình thật sự bỏ lỡ một tôn đại thần!”

Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, đã có một loại xúc động muốn tự sát.

“Hừ, người phụ nữ mắt mù, tôn đại thần như đại sư Diệp mà cô không cần, vứt bỏ cậu ấy đi tìm con kiến làm người đàn ông, có phải bây giờ hối hận muốn chết hay không?”

“Có thể không hối hận được sao? Nếu lúc trước cô ta không ly hôn với đại sư Diệp, bây giờ sẽ nở mày nở mặt cỡ nào. Kết quả cô ta vứt bỏ đại sư Diệp, trái lại bây giờ không khác gì chó nhà có tang, quan trọng nhất là sau này sẽ không có người đàn ông nào dám cần cô ta nữa, có ai không sợ bị đại sư Diệp giấm chết.”

“Nếu trên đời có thuốc hối hận, tôi đảm bảo cô ta sẽ ăn tới chết, tôi đoán bây giờ cô ta hối hận tới mức ruột đều xanh lại rồi.”

Khi đám ông chủ nhà giàu ở Giang Thành đi ngang qua Trương Thủy Đồng, đều châm chọc khiêu khích cô ta, vui sướng khi người ta gặp họa nói thêm mấy câu.

“Lúc trước các người nói cô ta không mù chút nào, vứt bỏ đại sư Diệp là chuyện chính xác, bây giờ lại nói cô ta mắt mù, vứt bỏ đại sư Diệp là sai lầm. Các người đúng là như đám chó!” Lãnh Hổ không nhịn được tức giận nói.

Nhưng đám người này không cảm thấy thẹn chút nào, trái lại cười nịnh nọt chạy tới trước mặt Lãnh Hổ.

"Anh Hổ, ông Kim hạ táng ở đâu thế, tôi phải đi cúng bái ông ấy, đưa tiễn ông ấy. Còn phải mang cho người nhà họ Kim lễ lớn nữa, mong anh Hổ nói cho tôi biết.” Có phủ thương mặt dày hỏi.

“Đúng vậy anh Hồ, mong nói cho chúng tôi biết ông Kim hạ táng ở đâu, chúng tôi sẽ tiễn ông ấy một đoạn đường”

“Trước đây khi ông Kim còn sống đã quan tâm tôi không ít, bây giờ ông ấy đi rồi, nửa năm qua trái tim tôi như bị dao cứa, quá đau lòng.”

“Nếu ông Kim không chết, thì tốt biết bao nhiêu! Rất nhớ ông ấy.”

Vẻ mặt đám phú thương đau khổ, thậm chí còn có người lau nước mắt chảy ra.

Kết quả khiến Lãnh Hổ nghe mà tức sùi bọt mép, đôi mắt đỏ đậm, gân xanh nổi lên, có kích thích muốn giết chết bọn họ.

“Nhà họ Kim gặp nạn, bà cụ và hai cậu chủ lưu lạc đầu đường, dựa vào ăn xin mà sống, khi đó các người nói như thế nào? Làm như thế nào?”

“Các người nói nhà họ Kim chiếm Giang Thành hai mươi năm, nghiệp chướng quá nhiều nên bị báo ứng rồi!”

“Các người vì lấy lòng Lâm Dịch Sơn, nghiêm cấm người của công ty bố thí cho bà cụ và hai cậu chủ, còn tuyên bố tất cả công ty đều không được phép nhận người có liên quan tới nhà họ Kim!”

"Bây giờ đại sư Diệp trở về, giết hết đám người của Hồng Thịnh ở vùng này, các người biết được sự lợi hại của đại sư Diệp, mới mượn nhà họ Kim lấy lòng đại sư Diệp, nịnh bợ đại sư Diệp, các người thật sự khiến tôi cảm thấy quá ghê tởm!”

“Cút! Con mẹ nó đều cút hết cho ông đây! Nếu không thì ông đây làm thịt các người!”

Cả đám bị Lãnh Hổ làm á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn cợt nhả cúi đầu khom lưng với anh ta, sau đó rời đi.

“Hừ, đại sư Diệp nói không sai, đám người này đúng là cỏ đầu tường, gió chiều nào thì thổi về chiều đó, vốn không muốn để ý tới đám người này, nhưng vẫn bị đám người này làm cho ghê tởm rồi.”

Nhìn đám người rời đi, Lãnh Hổ tức giận bất bình hừ lạnh nói.

Nửa tiếng sau, một tin tức bùng nổ tất cả internet.

“Diệp Bắc Minh chưa chết, ngang trời xuất hiện ở Giang Thành, đến khách sạn Nhã Hương giết chết chín trưởng lão của các tông môn, hơn một trăm người của Hồng Thịnh, trong đó bao gồm đà chủ Lâm Dịch Sơn tọa trấn Hồng Thịnh ở đất này, dùng máu của bọn họ tế Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng, hiện giờ đã rời đi chẳng biết đi đâu.”

Tin tức này vừa mới truyền ra, cả thế giới vì tin tức này mà chấn động! Cũng vì tin tức này mà sôi trào!

“Trời ạ! Thật hay giả thế? Đại sư Diệp không chết sao? Cậu ấy trở lại à?”

“Nếu tin tức này là thật, vậy thì quá phấn chấn lòng người, thế giới này có đại sư Diệp mới càng thêm đặc sắc!”

“Quá kích động lòng người, ba năm qua tôi vẫn không muốn tiếp nhận đại sư Diệp thần tượng của tôi chết không rõ ràng như vậy, anh ấy lợi hại như thế, mạnh mẽ như thế, sao có thể dễ dàng bị giết chết? Quả nhiên anh ấy không làm tôi thất vọng, đúng là quá tăng lực rồi!”

Vô số fan của Diệp Thiên vì chuyện này mà điên cuồng.

“Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Diệp Bắc Minh đều đã chết ba năm rồi! Sao có thể đột nhiên sống lại!”

“Tin tức này là giả! Đây nhất định là tin giả!”

“Tôi không tin! Đánh chết tôi cũng không tin Diệp Bắc Minh còn sống!”

Cũng có vô số người chán ghét Diệp Thiên vì chuyện này mà điên lên, không muốn tiếp nhận hiện thực.

Lúc này, trong tổng đà Hồng Thịnh tọa lạc ở Phú Lãng Sơn.

“Không hay rồi tổng đà chủ, Hồng đại tông sư, Diệp Bắc Minh không chết, tối nay đã đến khách sạn Nhã Hương ở Giang Thành, tế Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng, tàn sát hết Lâm đà chủ và hơn một trăm người của chúng ta, ngay cả chín trưởng lão của Huyền Thanh Tông và tám môn phái lớn cũng bị Diệp Thiên giết chết. Hiện giờ cả thế giới đều chấn động vì chuyện này rồi!” Có trưởng lão vô cùng lo lắng chạy vào Tụ Nghĩa Đường, một hơi nói ra.

“Cái gì?”

Trần Chính Nam và Hồng Thiên Hoa, cùng với tất cả cấp cao của Hồng Thịnh đều kinh hãi.

“Ông nói thật sao?” Hồng Thiên Hoa vội vàng hỏi.

“Vô cùng chính xác ạ Hồng đại tông sư!"

Trần Chính Nam vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lâm Dịch Sơn.

Kết quả không gọi được.

Ông ta lại gọi cho đường chủ Vẫn không thể gọi được. Lại đổi gọi cho đường chủ khác.

Vẫn không thể gọi được.

Cuối cùng đầu ông ta chảy đầy mồ hội, vô lực ngồi sững sờ trên đất, run run nói: “Xem ra mọi chuyện, đều là sự thật.”

Nhất thời cả đại sảnh yên tĩnh như chết lặng.

Cùng lúc đó, tổng đàn của Huyền Minh Tông.

“Tông chủ! Xảy ra chuyện lớn rồi! Nghe nói Diệp Bắc Minh đã chạy thoát khỏi hang ổ của chúng ta! Trở lại Giang Thành đại khai sát giới!” Có trưởng lão nhận được báo cáo từ Tô Nguyên An, vội vàng xông vào chỗ tông chủ tu luyện la lên.

“Sao có thể có chuyện này được?” Tông chủ tràn ngập không tin nói: “Chúng ta dùng đại trận cửu trọng nhất cậu ta ở bên trong, cậu ta tuyệt đối không có khả năng phá trận mà ra được, tin tức ông nhận được chắc chắn chỉ là lời đồn!”

“Nhưng mà kim chủ của chúng ta đã gọi điện thoại cho người ở Giang Thành xác nhận, Diệp Bắc Minh thật sự trốn tới đó rồi.” Trưởng lão đó nói.

“Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”

Tông chủ vẫn không tin, nhưng ông ta vẫn nói: “Bây giờ ông lập tức về hang ổ, nhìn xem Diệp Bắc Minh có thật sự trốn ra hay không, nếu là thật, tôi nhất định phải tự tay tróc nã cậu ta trở về!”

“Dạ! Tông chủ!”

Lúc này Huyền Thanh Tông cũng nhận được tin tức, toàn bộ cấp cao trong tông đều tập hợp lại, vẻ mặt tất cả đều nghiêm trọng.

Bởi vì bọn họ xác nhận được chuyện này là chính xác, tứ trưởng lão của tông môn bọn họ thật sự bị Diệp Bắc Minh giết ở Giang Thành.

“Tông chủ, ông cảm thấy có phải là Huyền Minh Tông đạt thành một số điều kiện với Diệp Bắc Minh, cho nên Huyền Minh Tông thả cậu ra, để cậu ta tấn công chúng ta hay không?” Có trưởng lão nghi ngờ nói.

“Đại trưởng lão nói rất đúng, khả năng này rất lớn, nếu không thì sao Diệp Bắc Minh có thể thoát khỏi Huyền Minh Tông chứ? Nếu cậu ta có năng lực này, lúc trước đã bị giam lỏng sao?”

Các trưởng lão đều đồng ý với suy đoán của đại trưởng lão.

"Hừ!”

Tông chủ hừ lạnh nói: “Tôi mặc kệ

chapter content

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.