Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 352: Một ngày thật vui vẻ, Diệp Bắc Minh tới Huyền Kiếm Tông
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sửng sốt khoảng nửa phút, Châu Hiếu mới lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, bởi vì cảm nhận được có thứ gì đụng trúng giày cao gót của cô ta, cô ta không khỏi cúi đầu nhìn lại.
Kết quả thấy được một đôi mắt không có trong mắt nhìn chằm chằm cô ta. “Ôi mẹ ơi!”
Tiếng kêu bén nhọn vang lên.
Châu Hiếu bị dọa ba hồn đều bay ra, bảy phách thăng thiên, lùi nhanh về phía sau, kết quả giày cao gót trật một cái, cả người ngã rầm xuống đất. “Má ơi!”
Lúc này đám người Châu Vũ cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy bộ dạng chết không nhắm mắt của ông Ngô, đều bị dọa tới mức can đảm sắp nứt ra. “Kêu là cái gì! Anh rể tao muốn đóng cửa đánh chó rồi! Chúng mày chuẩn bị làm chó bị anh rể tạo đánh đi! Ha ha!”
Tần Lâm Văn vui muốn chết, nhìn thấy bộ dạngcủa bọn họ, ba năm chịu ấm ức của cậu ta lập tức trở thành hư không. "Làm sao bây giờ? Chị! Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào đây?” Châu Vũ thấy Diệp Thiên rút kiếm đi tới, giống như Tử Thần cách mình càng ngày càng gần, dọa anh ta mặt trắng bệch.
Nhà họ Châu mới như mặt trời ban trưa chưa được ba năm, anh ta còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống coi chúng sinh như đám kiến, muốn giảm người nào thì giảm người đó, cho nên sợ muốn chết. “Sao chị biết được, ai bảo em chọc phải ma quỷ như vậy!” Châu Hiếu quát.
Sau khi nói xong cô ta lập tức biết được mình nói sai.
Chính mình nằm trong tay toàn bộ nhà họ Tần trước đây, Diệp Bắc Minh trở về, sớm muộn gì cũng sẽ tới tìm cô ta, nhưng vì em trai mình mà mới trước. “Người nào có số điện thoại của Lâm đà chủ, nhanh gọi điện thoại cho Lâm đà chủ, bảo Lâm đà chủ dẫn theo ba trưởng lão phụ trách giám sát tu sửa Huyền Kiếm Tông thành Huyền Thanh Tông tới cứu chúng ta, hiện giờ cả Giang Thành này chỉ có ông ấy mới cứu được chúng ta rồi!” Có một cậu chủ kêu lên. rồi có mộ “Tôi có, tôi có số điện thoại của Lâm đà chủ này!” Cậu chủ khác vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Kết quả còn chưa gọi đi, anh ta đã cảm thấy cổ chợt lạnh.
Lập tức đầu thân hai nơi.
Ngay sau đó, hai cậu chủ khác cũng bị Diệp Thiênthuận tay giải quyết. “Ma quỷ! Anh đúng là ma quỷ! Nhất định sẽ bị Huyền Nguyên Tông! Huyền Võ Tông! Huyền Linh Môn và các tông môn khác điên cuồng trả thù!” Châu Hiểu khàn giọng gào thét. “Vậy tôi lại giết hai chị em các cô, cũng thêm Huyền Thanh Tông vào hàng ngũ trả thù tôi.” Diệp Thiên nhìn Châu Hiếu. “Đừng mà! Đừng giết tôi! Cầu xin anh đừng giết tôi! Tôi có thể trả lại toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tần cho anh!” Châu Hiếu liều mạng lùi về sau. “Cô cảm thấy tôi giết cô thì không lấy được sản nghiệp nhà họ Tần sao?” Diệp Thiên lạnh lùng nói.
Châu Hiếu: “...”
Đột nhiên trong đầu cô ta lóe sáng, sau đó chỉ thấy quần áo trên người cô ta như lá mùa thu bay xuống.
Nửa phút sau, trên người cô ta chỉ còn đồ lót đứng trước mặt Diệp Thiên. “Tôi giao thân mình cho anh, như vậy chứ?” Cô ta khẽ cắn môi nói.
Diệp Thiên liếc cô ta vài lần, bộ dạng tẻ nhạt vô vị. ừng ực
Yết hầu của Tần Lâm Văn cử động, thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi xuống, không khỏi kéo góc áo của Diệp Thiên, dùng ánh mắt ra hiệu với hắn, anh không cần thì cho em.
Diệp Thiên không để ý tới cậu ta, mà nhìn ChâuHiếu hỏi: “Hung thủ giết hại Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng còn ở Giang Thành và Nam Hải không?” “Anh hỏi chuyện này... “Nói chi tiết, nếu không tôi giết cô!" Diệp Thiên quát. “Tôi nói! Tôi nói!”
Châu Hiếu vội vàng nói: “Công phá nhà họ Kim và nhà họ Đỗ đều là người của Lâm Dịch Sơn đà chủ phân đà Hồng Thịnh ở Đông Nam Á. Từ khi bọn họ đến đây vẫn không trở về, Lâm Dịch Sơn tọa trấn ở Giang Thành, những người dưới tay ông ta quản lý khống chế thế giới ngầm ở Giang Thành và biển Nam Hải.”
Diệp Thiên gật đầu, lại hỏi: "Tu sửa Huyền Kiếm Tông là có ý gì?” “Ngày ấy Huyền Thanh Tông liên hợp với tám môn phái lớn đánh vào Huyền Kiếm Tông, khiến Huyền Kiếm Tông vàng son lộng lẫy thành một vùng lộn xộn, mức độ hủy hoại nghiêm trọng, nửa năm qua Hồng Thịnh và nhà tôi bỏ vốn phụ trách tu sửa, đợi tu sửa xong, sẽ đổi tên thành Huyền Thanh Tông, đến lúc đó Huyền Thanh Tông sẽ chuyển từ Vân Thành tới.” Châu Hiếu thành thật trả lời. “Còn muốn chuyển tới sao?" Diệp Thiên cười đầy ý tứ sâu xa.
Sau đó hắn nghiêm mặt nói: "Cô tìm lý do, triệu tập người của Hồng Thịnh ở vùng này cùng tới đây, tôi muốn dùng máu của bọn họ tế Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng.”“Anh anh anh... Anh muốn giết đám Lâm đà chủ sao?” Châu Hiếu sợ ngây người. "Không thể sao?” Diệp Thiên híp mắt. “Chuyện anh muốn làm tôi không ngăn cản được, nhưng tôi không có năng lực triệu tập tất cả người của Hồng Thịnh tới!” Châu Hiếu từ chối chuyện này.
Một khi làm, cho dù Diệp Thiên không giết cô ta, Huyền Thanh Tông cũng sẽ không tha cho cô ta! “Tôi có thể cho cô một kiện bảo bối, cô lấy lý do mở đại hội giám định bảo vật, phát thiệp mời cho người của Hồng Thịnh ở vùng này, buổi tối ngày kia tập hợp bọn họ lại, bọn họ sẽ đến thôi."
Diệp Thiên lấy một cái hồ lô Phỉ Thúy lóe lên ánh sáng ngọc lục trong nhẫn không gian ra. “Đây là một kiện pháp bảo, có thể chứa một ngọn núi.
Sau khi nói xong, Diệp Thiên liền ném đi, hồ lô Phỉ Thúy lập tức trở nên to hơn cả người, hấp thu hết thi thể trong phòng VIP tiến vào hồ lô, sau đó lại biến trở thành cỡ một quả đấm, rơi xuống tay Diệp Thiên.
Một giây sau, Diệp Thiên mở miệng hồ lộ, đổ tro cốt ra đất. “Chuyện này...
Đôi mắt chị em Châu Hiếu sáng lên nhìn chằm chằm không chớp. “Bảo bối! Đây quả thực là bảo bối”
Châu Vũ kinh hãi kêu lên.
Còn không quên kêu lên với chị gái anh ta: “Chịchị mau đồng ý với anh ta đi!”
Châu Vũ suy nghĩ một lát, chỉ cần đồng ý với Diệp Thiên, không chỉ có mạng sống, còn được một kiện bảo bối. Đợi rời khỏi nơi này, anh ta sẽ lập tức gọi người của Huyền Thanh Tông tới trả thù Diệp Thiên, sẽ đưa bảo bối cho Huyền Thanh Tông, không chỉ có được phần thưởng, còn có thể tăng địa vị của nhà họ Châu ở trong cảm nhận của Huyền Thanh Tông, có thể nói là trăm lợi mà không có một hại.
Đương nhiên là Châu Hiếu hiểu rõ tâm tư của em trai, lập tức đồng ý: “Tôi đồng ý với anh, biện pháp này thật sự có thể triệu tập người của Hồng Thịnh tới.”
Sau khi nói xong, cô ta còn không quên vươn tay ra.
Diệp Thiên vô cùng hào phóng đặt hồ lô Phỉ Thúy lên tay Châu Hiếu.
Châu Hiếu lập tức mừng rỡ, nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vàng nói: “Vậy tôi dẫn em trai trở về, bắt đầu sắp xếp chuyện anh bảo
Dứt lời, cô ta kéo Châu Vũ muốn đi. “Tôi có nói để hai người đi sao?” Diệp Thiên lạnh lùng nói.
Nghe thấy thế, thân thể hai chị em chấn động. “Đừng nghĩ là tôi không biết ý định của hai người, lấy đồ của tôi mà không làm chuyện gì là không có khả năng.
Khi nói chuyện, Diệp Thiên kết ra một đạo huyết phù, bắn vào người Châu Vũ. “Rốt cuộc là anh làm gì tôi?” Châu Vũ hoảng sợnói.
Mà anh ta vừa dứt lời, tâm niệm của Diệp Thiên vừa động.
Bùm!
Châu Vũ bất chợt tự bạo. “Châu Vũ!”
Nhìn em trai hóa thành sương mù máu, Châu Hiếu gào thét tê tâm liệt phế, sau đó ngôi sững sờ trên đất, che miệng khóc rống lên. “Trả thù của tôi vừa mới bắt đầu, sau đó sẽ càng thêm thảm thiết, thế nào, cô nhanh suy sụp như vậy à?” Diệp Thiên đứng trước mặt Châu Hiếu cười lạnh lùng hỏi. “Ma quỷ! Anh là ma quỷ! Anh giết anh trai và em trai tôi! Nhà họ Châu tôi đã tuyệt tự rồi anh có biết không?" Châu Hiếu gầm thét nói. “Tôi đã nói rồi, đây chỉ là bắt đầu trả thù thôi, sau đó sẽ càng thảm thiết hơn, nhà họ Châu cô nổi giáo cho giặc, với tính cách của tôi, là phải tàn sát cả nhà cô.” Diệp Thiên thản nhiên nói. “Đừng mà! Trăm ngàn lần đừng mà! Anh không thể làm như vậy! Không thể!” Châu Hiếu sắp điên rồi, cô ta liều mạng lắc đầu nói. Cô ta nghĩ tới là sợ, Diệp Bắc Minh thực sự có bản lĩnh khủng bố khiến người của một gia tộc bốc hơi khỏi nhân gian chỉ trong một đêm. “Chỉ cần cô làm tốt chuyện tôi bảo, tôi có thể cho có cơ hội làm người lần nữa, nếu không em trai sẽ là vết xe đổ của cô.”