Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 351: Đây chỉ là bắt đầu trả thù
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Run rẩy không, lũ sâu kiến sao? Làm sao có thể không run rẩy chứ!
Thậm chí trong số bọn họ có rất nhiều người hai chân đã như nhũn ra ngồi bệt trên mặt đất, dáng vẻ giống như ba mẹ chết vậy.
Phải biết rằng Tứ Đại Kim Cương này, chính là nhà họ Châu dùng linh thạch đạt được thành tựu từ nhập môn Thần Cảnh tới Thiên Kính, tất cả đều có bản lĩnh dùng một cánh tay rung chuyển núi.
Cho dù là một số tu sĩ thành tựu ở dưới cảnh giới Huyền Thông, ở trước mặt một trong Tứ Đại Kim Cương này, đều giống như đứa bé ba tuổi.
Nhưng bốn người lợi hại như vậy, lại bị một chiêu của Diệp Thiên giết chết trong nháy mắt.
Chuyện này chưa đủ chứng minh hắn là Diệp Bắc Minh sao?
Ngoại trừ Diệp Bắc Minh, có người trẻ tuổi nào có thực lực khủng bố như vậy chứ?
Thân thể bọn họ run rẩy! Trong lòng rung động!Linh hồn sợ hãi! "Không nghĩ tới, anh thật sự là Diệp Bắc Minh!” Môi Châu Hiếu run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong đôi mắt mị hoặc như hồ ly đều là tro tàn. “Ha ha, bây giờ tin anh rể tôi là Diệp Bắc Minh, có phải có chút muộn rồi không? Còn nữa, trả lời câu hỏi của anh rể rồi, lũ sâu kiến các người có run rẩy không?”
Tần Lâm Văn nhảy ra, trách mắng đám người ở phía trước, rất có bộ dạng tiểu nhân đắc ý. “Chị... Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Châu Vũ đã sớm ngồi dưới đất, hai chân run rẩy đã không đứng lên nổi.
Anh ta biết, dựa vào tính cách tàn nhẫn của Diệp Bắc Minh, nếu không thể đánh bại hắn, tối nay bọn họ sẽ phải chết!
Anh trai của anh ta Châu Đan Phong chính là vết xe đổi “Ông Ngô, ông có nằm chắc không?”
Rõ ràng bây giờ gọi người đến đây đã không còn kịp nữa, trước mắt cô ta chỉ có thể trông cậy vào ông Ngô ở bên cạnh.
So với Tứ Đại Kim Cương, nhà họ Châu bọn họ đập lên người ông Ngô càng nhiều linh thạch hơn, mà võ đạo của ông Ngô đã vào Thiên Kính đỉnh phong, cho dù là một trăm cao thủ như Tứ Đại Kim Cương cũng không phải là đối thủ của ông Ngô.
Cho nên vẫn còn cơ hội lật bàn. "Ha ha."Đúng lúc này, ông Ngô đột nhiên nở nụ cười nham hiểm. “Trước đây, Diệp Bắc Minh chính là một Thần Ma trong cảm nhận của tôi, khiến tôi vô cùng bội phục, trong lòng hướng tới. “Sau này tôi được cô chủ nhà họ Châu đập lên mười tấn linh thạch chỉ ba năm đã tu hành tới Thiên Kính đỉnh phong, nhớ lại về Diệp Bắc Minh, tình cảm khâm phục của tôi đối với cậu ta đã sớm thành mây khỏi, chỉ có tiếc nuối vô tận. Khi Diệp Bắc Minh còn trên đời, mình không thể đạt tới tu vi như hiện giờ, không có cơ hội đánh với cậu ta một trận, có địa vị trong võ đạo.” “Nhưng mà có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liều liễu thành rừng, vốn tưởng rằng vĩnh viễn không có cơ hội chiến đấu với Diệp Bắc Minh, nhưng không nghĩ tới, vậy mà cậu ta lại giống như giấc mơ xuất hiện ở đây rồi.”
Nói tới đây, đôi mắt thâm thủy sắc bén như chim ưng của ông ta tỏa sáng, thân thể kh xuống lập tức cao thẳng, chỉ trong nháy mắt thân thể đã cao thêm hơn hai mươi centimet.
Sát khí bừng bừng! Ý chí chiến đấu nồng đậm!
Tay như quỷ thủ bóp chặt cổ mọi người, bỗng nhiên hô hấp của mọi người trở nên khó khăn, thiếu dưỡng khí nghiêm trọng giống như đang ở độ cao mười nghìn mét. “Anh rể, em em em...
Tần Lâm Văn ôm lấy cổ mình, gương mặt lập tứcnhư tôm ném vào trong nước sôi, nhanh chóng đỏ bừng, bộ dạng như sắp hít thở không thông.
Đám Châu Vũ cũng như vậy.
Thấy cậu em vợ khó chịu, Diệp Thiên rút kiếm vung về phía hư không, như kim châm vào khí cầu, chỉ trong nháy mắt phá vỡ khí chướng, loại cảm giác hít thở không thông này mới im lặng biến mất. “Xem ra con kiến này còn chưa run rẩy, muốn đấu một mình với tôi?” Diệp Thiên cắm kiếm xuống thảm, khoanh tay trước ngực cười mà như không cười nhìn ông Ngô. “Được lắm.”
Giọng nói như chuông lớn kêu của ông Ngô truyền ra: “Tối nay tôi sẽ lấy mạng của Diệp Bắc Minh cậu, dùng cậu làm đá kê chân danh chấn giới võ đạo!”
Sau khi dứt lời, tay ông ta nằm trong không khí, tạ khi thành đạo, đạo dài một trượng, rộng một mét, đạo mang như lưỡi rắn không ngừng nuốt vào nhả ra, vô cùng khí phách.
So với trường kiếm của Diệp Thiên cắm trên đất, ngoại trừ tạo hình không dễ nhìn, phương diện khác nhìn qua có vẻ đánh trả được Diệp thân kiếm. Châu Vũ thấy thế, nhất thời chân không mềm nữa, giống như cương thi nhảy lên, chỉ vào Diệp Thiên kêu gào: “Ông Ngô! Chém anh ta!" “Chém anh ta!” “Chém anh ta!” “Chém anh ta!”Ba anh em cũng gào khóc kêu lên. “Anh rể, chuyện này...
Tần Lâm Văn nhìn đạo trong tay ông Ngô, lại nhìn Diệp Thiên, nhất thời không tin tưởng nữa. "Đứng ở phía sau anh đi.” Diệp Thiên thản nhiên nói.
Tần Lâm Văn lập tức đứng phía sau Diệp Thiên, từ eo hắn vươn một cái đầu ra tò mò nhìn.
Thấy vậy, ông Ngô không nhịn được cười nói: “Đạo trong tay tôi có thể phá núi, có thể cắt sông, có thể chém Quỷ Thần, cậu cảm thấy cậu ta trốn phía sau cậu có thể may mắn thoát khỏi sao? Có tin một đạo của tôi có thể chém cậu thành hai mảnh không?” “Đừng khoác lác nữa, nếu còn không ra tay, tôi sẽ giết chết ông trong vòng một giây đấy!” Diệp Thiên không nhịn được quát.
Nghe thấy thế, sắc mặt ông Ngô khó coi. “Thằng nhãi ranh cuồng vọng! Ăn một đạo đi!” Sau khi dứt lời, ông Ngô nhảy lên, nâng đạo chém về phía Diệp Thiên.
Mà Diệp Thiên thì không có hành động gì, để mặc ông Ngô hùng hổ xông tới, hắn vẫn đứng yên không cử động! “Ha ha! Có phải tên làm ra vẻ này bị đao của ông Ngô dọa ngốc rồi không? Đã sắp chém tới đầu anh ta vậy mà anh ta giống như con rùa không nhúc nhích!”
Châu Vũ không nhịn được cười điên cuồng.
Nhưng mà anh ta vừa dứt lời."Keng!"
Tiếng kim loại thanh thủy va vào nhau vang lên. Chỉ thấy đạo của ông Ngô chém lên đầu Diệp Thiên, mà Diệp Thiên lông tóc không tổn hại gì.
Ông Ngô còn bị đẩy lùi về sau. “Chuyện này...
Đồng tử của mọi người co rụt lại. “Sao có thể như vậy được?”
Sau khi ông Ngô rơi xuống thì lại càng kinh hãi kêu lên. “Ông trời của tôi ơi! Anh rể, anh đây là luyện thành Thiết Đầu Công sao?” Tần Lâm Văn ở phía sau Diệp Thiên lên tới trước mặt Diệp Thiên, sờ đầu của hắn, giống như bé cưng tò mò. “Thiết Đầu Công có cứng như vậy sao? Đi sang một bên đi." Diệp Thiên tức giận trừng Tần Lâm Văn một cái, kéo cậu ta ra.
Có pháp bảo phòng ngự năm tầng tinh phẩm Huyền Thiên Chiến Giáp trong người, cho dù là đạn hạt nhân đều không nổ được một cọng tóc của hắn, huống chi là một cái đạo rách do một võ sĩ ngưng tụ trong không khí ra. “Tôi không tin không chém chết được cậu!”
Lúc này ông Ngô nghiến răng, lại phát lực, bộ dạng không tin tà ma, giơ cao thanh đạo lên chém về phía gáy Diệp Thiên. "Keng!"
Lại là một tiếng giòn vang, Diệp Thiên vẫn đứngsừng sững như cũ. “Tôi không tin!
Keng! “Tôi không tin!”
Keng! “Tôi không tin!
Keng!
Chém liên tục hơn mười đạo, ông Ngô hoàn toàn sụp đổ, lùi nhanh về phía sau, trong đôi mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp bao gồm kinh hoàng, khó hiểu, rung động, khó có thể tin.
Mà đảm Châu Hiếu đã há to miệng hóa đá. Con mẹ nó đây còn là người sao? “Ông chém tôi nhiều đạo như vậy, có phải là bây giờ tới lượt tôi cho ông một kiếm hay không?” Diệp Thiên rút kiếm ra, không chút để ý nói.
Thân thể ông Ngô run lên, nghĩ thầm trong lòng không hay rồi!
Nhất định là hắn đã thành tiên hoặc nhập ma “Nhanh rút đi!”
Nghĩ như vậy, ông ta không quan tâm chị em Châu Hiếu nữa, nhanh chân chạy ra khỏi phòng VIP. “Muốn chạy, không có cửa đâu!”
Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, đặt ngang kiếm trên đầu vai, một kích giống như tia sáng bắn ra.
Một giây sau, ông Ngô như pho tượng đứng ở đẳng kia, đôi mắt giống như bóng đèn nhìn Diệp