Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 306: Không có người đàn ông nào là tốt cá!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
"Ngài Diệp đúng như vậy."
Lúc này, sau khi Lý Gia Quân và Tôn Bắc Tông trao đổi xong, lấy Lý Gia Quân làm đại biểu để nói chuyện với Diệp Thiên "Huyền Đỉnh Môn của tôi muốn năm nghìn viên Nguyên Linh Đan, độn phù là ba trăm tấm; Huyền Tiêu Môn dự tính muốn mười nghìn viên Nguyên Linh Đan và hai trăm tấm đòn phù" "Nhưng khoản giao dịch này cần một lượng lớn linh thạch mà chúng tôi lại không có mang theo nhiều như vậy, cần phải cho người trở về báo cáo với tông chủ của chúng tôi. Rồi phải được tông chủ phê chuẩn mua ít nhiều thế nào, sau đó mới chuẩn bị đủ linh thạch để giao dịch cùng cậu." "Cho nên tôi muốn nói là cậu có thể cho chúng tôi một người hai tấm độn phù và 16 viên Nguyên Linh Đan, để tông chủ, lão tổ, các trưởng lão của tổng môn chúng tôi có thể nếm thử sự thần kỳ của Nguyên Linh Đan và thử nghiệm Độn phủ không?" "Đương nhiên, những thứ này chúng tôi đều sẽ tính theo giá gốc cho cậu, sẽ không lấy không đâu." "Cần bao lâu?" Diệp Thiên hỏi. "Ba giờ là đủ rồi." Lý Gia Quân vỗ ngực nói.
Diệp Thiên nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Các người đã thực tình muốn mua như vậy, tôi cũng sẽ bán thật lòng, ba giờ tôi sẽ chờ"
Diệp Thiên nói xong thì đưa cho Lý Gia Quân và Tôn Bắc Tông mỗi người năm tấm độn phù, ba mươi viên Nguyên Linh Đan.
Sau đó, hàn nói tiếp: "Những thứ này coi như là hàng mẫu tôi miễn phí cho các ông, nếu như có thể, tôi hy vọng quý tông môn của trưỡng lão Lý đừng quá keo kiệt, có thể mang một gốc cỏ Thất Tinh Liên Châu tới cho tôi, môn phải của trưởng lão Tôn cũng đừng quá keo kiệt, có thể thì cũng mang đến cho tôi lá bùa cao cấp nhất." "Không biết hai vị trưởng lão có ý như thế nào?"
Chuyện làm ăn này là tương đối lớn, Diệp Thiên cảm thấy có thể trực tiếp mở miệng nói đồ vật mà mình muốn, về phần lá bùa cấp cao có hay không cũng không quan trọng, chỉ là muốn cho Lý Gia Quân cảm thấy công bằng mà thôi, miễn cho ông ta lại nói muốn đồ của ông ta còn của Tôn Bắc Tông thì không nhận. Trong lòng của ông ta sẽ cảm thấy không công bằng.
Hai vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, gật nhẹ đầu. "Cậu Diệp đã sảng khoái như vậy, tông môn của tôi và Huyền Tiêu Môn cũng sẽ không keo kiệt, yêu cầu của cậu chúng tôi đều đồng ý." Lý Gia Quân sảng khoái nói.
Năm tấm độn phụ là một nghìn bảy trăm kg linh thạch, ba mươi viên Nguyên Linh Đan là ba nghìn kg linh thạch, dùng gần 5 tấn linh thạch để đổi lấy cỏ Thất Linh Liên Châu, Lý Gia Quân cảm thấy mình không hề thua thiệt chút nào.
Tôn Bắc Tông cũng cảm thấy như vậy.
Sau đó, Lý Gia Quân đưa hàng mẫu cho Ngũ trưởng lão, Tôn Bắc Tông đưa hàng mẫu cho Tử trưởng lão. Đồng thời nói với họ những thứ mà Diệp Thiên cần để họ mang tới.
Hai vị trưởng lão thể hiện mình đã rõ, ngay sau đó lập tức rời khỏi hiện trường, mang theo đồ chạy nhanh về tông môn của mình.
Diệp Thiên cũng không sợ Lý Gia Quân và Tôn Bắc Tông ra vẻ với hắn, có sức mạnh theo bên người, hắn hoàn toàn không quan tâm sẽ có chuyện gì bất ngờ xảy. ra.
Nhưng mà hắn vẫn có thể nhìn ra được, Lý Gia Quân và Tôn Bắc Tông đúng là không làm ra vẻ với hắn thật. Nếu không trực tiếp mở miệng ra đòi mà là nói chuyện đi về tông môn.
Phải biết rằng, loại tu sĩ như Chu Khôn và Tiêu Nghiệp Thành đều không xem trọng Diệp Thiên, hai vị tu sĩ thổ dân này là cao thủ cấp cao nên sao có thể để mắt tới Diệp Thiên.
Mà họ cũng không có đoạt, cũng đã đủ chứng minh họ thực sự muốn làm cái giao dịch này.
Đương nhiên, về phần Tông chủ và lão tổ của họ nghĩ như thế nào về Nguyên Linh Đan và Độn phủ, cái này làm cho Diệp Thiên cũng không có kết luận chắc chắn. "Vậy trước hết bản Nguyên Linh Đan, toàn bộ Độn phù giữ lại bán cho các người." Diệp Thiên nói, hắn đem theo Nguyên Linh Đan, trừ mười nghìn viên kia cộng thêm hai nghìn viên của Tinh Hàm thì còn có gần hai mươi nghìn viên có thể bán.
Thừa cơ hội này hắn muốn kiếm một món lợi linh thạch lớn để trở về tu luyện từ từ, nếu không chỉ với linh khí thì tu luyện sẽ rất chậm. "Được, trước tiên cậu bản đi, nhớ kỹ phải giữ lại cho chúng tôi mười nghìn năm trăm viên là được." Lý Gia
Quân nói. Diệp Thiên thể hiện rằng mình không sao hết, sau đó đi xuống dưới đài, ở bên trái đài mà kêu to lên: "Muốn bản Nguyên Linh Đan, một viên mười kg linh thạch, số lượng có hạn, ai tới trước thì được trước, chậm chân thì không còn " "Tôi muốn mua! Tôi muốn mua!"
Hàng loạt âm thanh gào lên, rất nhiều đệ tử và trưởng lão của các tông môn dòng hai dòng ba tranh nhau đi lên, chỉ sợ chậm chân thì mua không được nữa.
Ngay cả sư phụ Tiêu Chí Hào và sư phụ Chu Khôn cũng chạy tới. "Tôi muốn mua một nghìn năm trăm viên Nguyên
Linh Đan!" “Tôi muốn mua một nghìn viên!" “Cái gì? Độn phù không còn bản nữa hả? Vậy thật là đáng tiếc mà!" "Tôi cũng muốn mua một vài tấm độn phù bảo vệ mạng, không nghĩ tới lại không có, xem ra chỉ đành mua toàn bộ Nguyên Linh Đan thôi."
Tinh Hàm lôi kéo Băng Ngôn mua qua giúp Diệp Thiên, kết quả nghe được tin độn phù đã bán sạch, Băng Ngôn lập tức nổi nóng. "Chị Tinh Hàm. Chị nghe thử đi, anh ta đã bán sạch độn phù rồi, nói không chừng một hồi anh ta cũng bán hết Nguyên Linh Đan luôn đấy. Vốn dĩ là anh ta đang đùa giỡn chị, chỉ có chị ngu ngốc mới đi tin thôi."
Lúc này Tinh Hàm cũng sửng sốt, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác mất mát.
Nhưng cô ấy vẫn ôm hy vọng, nói: "Nói không chừng anh Diệp đã giữ lại hàng cho chị chưa có bản đầu á "Giữ lại cho chị hả?" Băng Ngôn cười lạnh nói: "Chị
Tinh Hàm đừng ngốc như vậy nữa, một trăm tấm độn phủ kia có thể bản được ba mươi lăm tấn linh thạch, hai nghìn viên Nguyên Linh Đan có thể bán được hai mươi tấn linh thạch, cộng lại là năm mươi lăm tấn linh thạch, sao anh ta có thể giữ lại đối với mười lăm tấn linh thạch của mình cơ chứ?" "Chênh lệch cũng không phải là một hai tấn, mà là tận bốn mươi tấn đó! Anh ta sẽ tốt bụng tới mức bỏ đứt bốn mươi tấn để bán cho chị sao?" "Phải nói là anh ta nói như vậy với chị có lẽ là có mục địch, thổ dân thường dùng các mảnh khỏe như vậy tán gái để nhà gái cảm động, sau đó chủ động hiến thân mình. Lúc đó chị không có thể hiện là mình muốn hiến thân cho anh ta đó chứ?"
Nghe những lời này của Băng Ngôn, bất chợt trái tim Tinh Hàm nặng nề xuống, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi. Trong lòng của cô càng cảm thấy mất mát hơn. "Em hỏi chị đấy, có phải chỉ thể hiện ra vẻ là mình muốn hiến thân cho anh ta không?" Băng Ngôn tiếp tục dò hỏi.
Tinh Hàm lắc đầu. "Vậy là đúng rồi, chị không có thể hiện ra vẻ chị sẽ hiến thân cho anh ta, sau đó anh ta sẽ không giữ lại hàng cho chị, loại đàn ông dùng giao dịch chỉ để lừa gạt sắc đẹp đúng là thứ cặn bã! Cầm thú! Súc sinh! Không bằng heo chó!" Băng Ngôn tức giận chửi mắng.
Tinh Hàm nghe vậy, trong mắt hình ảnh Diệp Thiên thân thiết thế nào liền sụp đổ, nghĩ tới mình tin tưởng anh ta như vậy, mà anh ta lại coi mình như đồ ngu, ngay lập tức cô ấy liền cảm thấy vô cùng khổ sở, chỉ thấy cái mũi hơi cay cay, trong chớp mắt đôi mắt đẹp đã xuất hiện ảnh nước long lanh.