Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 303: Chap-303




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 303: Diệp Thiên vừa tức giận vừa bất đắc di!​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Tu sĩ còn đỡ, độn phù bay lên trời với họ mà nói cũng là chuyện đã quen, còn những võ sĩ ở giữa và các người giàu thì lại hoàn toàn sợ ngày người!

Căn bản là họ không dám tưởng tượng ra, một người sống sở sở như vậy sao có thể vì một chiếc bùa chú nhỏ mà có thể biến mất trong không khí như vậy, đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng ra được, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của họ.

Đương nhiên, đại đa số tu sĩ cũng không biết vì sau một lá bùa chủ như vậy lại có thể giúp chạy xa gần mười dặm, nhưng vì họ gặp qua nhiều, dùng cũng nhiều cho nên thành quen thuộc thôi.

Chính những tu sĩ còn khó có thể giải thích được hiện tượng sao trên TV lại có thể xuất hiện người như vậy nhưng phàm là người đã quen xem TV lại cảm thấy nó rất bình thường.

Giua hai bên đều có những đạo lý như nhau. "Hà Kinh, anh tranh thủ trong lúc loạn này mà trốn đi trước đi, nếu không may anh ta thách đấu độn phù thành công. Vậy anh sẽ phải ăn một Chậu tương thiệt đấy." Chu Khôn thấy mọi người phàm ở đây đều đang trợn tròn mắt bàn tàn khi thấy bốn vị trưởng lão biến mất thì cảm thấy đây là một cơ hội nên nói với Hầu Hà Kinh.

Nghe vậy, Hầu Hà Kinh mới giật mình tỉnh táo lại. Vừa rồi anh ta cho rằng Diệp Thiên chắc chắn không thể thắng được, cho nên mới nói những lời kia nào biết được vậy mà anh ta có thể thách đấu thành công. Ăn một Chậu tương, anh ta nào dám ăn, chỉ suy nghĩ một chút thoi trong dạ dày của anh ta đã lộn tùng phèo lên rồi. "Anh khôn nói có lý, 36 kế thì chạy là cách tốt nhất, vậy tôi rút đi trước vậy, nếu không có nhiều người thấy như vậy tên này có lẽ so đo với tôi, và có thể tôi sẽ thật sự gặp vận xui mà ăn Chậu Hầu Hà Kinh kinh sợ nói.

Anh ta nói xong thì kéo Diệp Linh đang đờ đẫn đi theo, thúc giục nói: "Thất làm cái gì, đi nhanh lên." "Ôi!" Diệp Linh tỉnh táo lại, đứng dậy rời đi cùng Hầu Hà

Bây giờ tâm trạng của cô ta vô cùng bực bội, cái này rõ ràng là một cơ hội để giảm Diệp Thiên xuống dưới chân nhưng kết quả lại bị anh ta lật lại tình hình.

Hơn nữa còn khiến cô ta bị ép rời đi sớm "Cuối cùng là anh ta là loại người gì, vì sao luôn nghĩ tới lúc anh ta thất bại rồi thì anh luôn có thể thay đổi tình thế cơ chứ?" Trong lòng cô ta hò hét không thôi.

Nhưng không ngờ, hai người họ còn đi chưa được ba bước thì có một luồng âm thanh vang vọng vào màng nhĩ của họ. "Ngăn mấy cái người khác biệt ngu ngốc này muốn trốn lại, tôi sẽ thưởng cho mỗi người một viên Nguyên

Linh Đan."

Lời này vừa nói ra, cơ thể Hầu Hà Kính liền run lên bần bật. "Không được! Rút nhanh lên!"

Hậu Hà Kính dùng mông cũng có thể biết câu chửi tên ngu ngốc kia là chỉ anh ta, lúc này anh ta liên mặc kệ Diệp Linh, trực tiếp bước nhanh chạy trối chết.

Anh ta là võ sĩ, mặc dù tu vi võ đạo không cao, nhưng tốc độ chạy nhanh hơn vận động viên rất nhiều. “Thổ dân! Đừng hòng chạy trốn!" khi nghe có trọng thưởng thì tất nhiên là sẽ có người coi trọng, ngay lập tức có mấy vị tu sĩ Nguyên Linh Đan hò hết đạp gió đuổi theo.

Má oi!" "

Hầu Hà Kính quay đầu nhìn thoáng qua, thấy năm sáu vị tu sĩ đang chạy như sét đanh tới đây, trong nháy mắt cả người anh ta như thấy cha mẹ chết.

Trong nháy mắt là Hầu Hà Kính liền bị bắt lại, đồng thời bị áp giải tới trước mặt Diệp Thiên. "Cứu tôi! Anh Khôn cứu tôi!"

Hầu Hà Kính vì quá sợ hãi mà kêu lên.

Trăm nghìn lần anh ta cũng không ngờ tới, mắt Diệp Thiên lại tỏ như vậy, đã lặng lẽ chuồn đi rồi mà còn bị anh ta nhận ra.

Chu Khôn nhìn sư phụ anh ta một chút, thấy sư phụ anh ta cho phép thì anh ta mới dám đứng ra.

Dù sao nhà họ Hầu cũng là kim chủ của phái Huyền Nguyên, có thể nói là họ cùng vinh cùng nhục, nếu Hầu Hà Kính bị bắt ăn chậu tương vậy mặt mũi của phái Huyền Nguyễn còn để đầu được.

Cho nên, anh ta nhất định phải đứng ra giúp đỡ, miễn cho bốn vị trưởng lão quay về lại càng rắc rối. "Mấy vị đạo hữu, anh ta là kim chủ ở nhân gian của phải Huyền Nguyên chúng tôi. Các vị vì đan dược bắt anh ta lại, có phải là quá không thèm nể mặt phải Huyền Nguyên của chúng tôi rồi không?" Chu Khôn nói với mấy vị tu sĩ trẻ tuổi đang áp giải Hầu Hà Kính, "Phải Huyền Nguyên

Sắc mặt của mấy vị tu sĩ ngay lập tức thay đổi, hiến nhiên là bị hù dọa, nhưng cũng không có thả Hầu Hà Kính ra. "Đạo hữu, nhưng chính miệng của anh đã nói, nếu như Diệp Bắc Minh thách đấu thành công thì anh ta sẽ ăn một chậu tương, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, anh ta chạy như vậy hình như không tốt lắm. Có một tu sĩ trẻ tuổi nói. "Ha ha. Chu Khôn ngại ngùng cười một tiếng: "Anh ta chỉ tạo ra một trò đùa nho nhỏ mà thôi, Diệp Bắc Minh lại coi là thật các người cũng coi là thật sao?" "Cái này." Mấy vị tu sĩ bị hỏi khó, liếc mắt nhìn các vị tu sĩ ở đấy, muốn nhìn thử xem họ có ủng hộ cách làm của tu sĩ họ hay không, kết quả lại không có người nào ủng hộ bọn họ.

Ngay lập tức mấy vị tu sĩ trẻ tuổi này liền luống cuống.

Bởi vì họ cùng một môn phái, muốn so với phải Huyền Nguyên căn bản là không cùng cấp bậc.

Cho nên, họ cũng không dám làm mất lòng phải Huyền Nguyên. "Nhanh chóng thả anh ta ra đi, đừng làm phải Huyền Nguyên chúng tôi không vui." Giọng điệu của Chu Khôn lạnh đi mấy phần.

Mấy vị tu sĩ nghe vậy thì liếc nhau một ái, dưới áp lực của áp bức họ chỉ có thể buông Hầu Hà Kính ra. Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên lần nữa: "Môn phái nào có thể trấn áp phải Huyền Nguyên, bắt tên phách lối kia đè xuống, tôi sẽ thưởng một nghìn viên Nguyên Linh Đan cho môn phải đó."

Lời hạn vừa nói khiến cho Chu Khôn phải run rẩy. Ngay cả sư phụ của anh ta cũng thay đổi sắc mặt Bởi vì ở đây, môn phải có thực lực mạnh hơn phải Huyền Nguyên thì ít nhất là có tới năm cái dù đã trừ

Huyền Tiêu Môn và Huyền Đỉnh Môn rồi. Anh ta nhìn lướt qua, mấy môn phái mạnh hơn so với phải Huyền Nguyên đã ồn ào muốn thử "Ha ha ha!"

Chính vào lúc này, đột nhiên Tiêu Chí Hào cười phá lên, đứng dậy nhìn Diệp Thiên rồi nói lớn: "Diệp Bắc Minh, anh xem các môn phái là cái gì hả, một nghìn viên Nguyên Linh Đan muốn có liền có à?"

Nói tới đây, anh ta quay người lại nhìn các tu sĩ ở đây, ôm quyền nói: "Các vị, tôi là Tiêu Chí Hào đệ tử của Huyền Linh Tử. Tôi muốn nói là, chúng ta đều đến từ các môn phái lớn có thể diện, nếu vì chút chỗ tốt này mà giúp một thổ dân đi trấn áp một môn phái. Tôi cảm thấy vô cùng sai lầm với danh tiếng của môn phải, càng sai lầm hơn với các môn phái bên ngoài." "Cho nên tôi đề nghị mọi người, không nên bị một tên thổ dân dùng làm vũ khí mà sử dụng minh" "Có lý! Có lý! Có lý!”

Tất cả trưởng lão và đệ tử của các môn phái rối rít gật đầu biểu hiện đồng ý với lời nói của Tiêu Chí Hào.

Thấy vậy, Tiêu Chí Hào vô cùng vui mừng đắc ý nói với Diệp Thiên: "Tôi biết anh đang nghĩ dùng tiền để xui ma khiến quỷ nhưng anh sai rồi, trưởng lão và đệ tử của các môn phái lớn đều là những người không phải tiến không quỹ cho nên chiêu này của anh không dùng được đâu!" "Ha ha! Ngu ngốc rồi đúng không Diệp Bắc Minh?" Chu Khôn cũng vô cùng vui mừng kêu lên.

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.