Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 298: Chap-298




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 298: Khiêu chiến Đan Vương, Phù Vương!​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nghe đại lão đi vào, bao gồm cả hai người đang dương cung bạt kiểm là Băng Ngôn và Phương Phi cao ngạo, tất cả mọi người trong phút chốc đều sở, ngay cả thở cũng không dám thở.

Đặc biệt là Băng Ngôn và Phương Phi, nhanh chóng cất vũ khí trong tay, đột nhiên im lặng.

Những người tổ chức đại hội đan phù là Huyền Đỉnh

Tông và Huyền Minh Tông, họ đều là những môn phái mạnh nhất trong Tứ Đại Tông Môn. Cho nên không cần nhìn cũng biết những cái gọi đại lão là đang nói về Huyền Đỉnh Tông và Huyền Minh Tông, các trưởng lão đang tọa trấn trong đại hội này ra trận.

Chẳng mấy chốc, giữa tiếng vỗ tay như sấm, bốn vị trưởng lão tiên phong đạo cốt, hai người mặc Đường trang vừa đi vừa nói chuyện rồi bước lên bục. thực sự giống như phim tiên hiệp trên tivi. “Trông họ già thế nhưng đi đứng thanh thoát hơn những người trẻ. Tôi không thể tưởng tượng được họ còn khỏe như thế nào. “Cái gọi là 'tiên phong đạo cốt là dùng để chỉ những người như vậy đúng không?” người thần kỳ như vậy thì chỉ có ở Nam Việt mới có.

Cho dù đó là người Nam Việt hay người nước ngoài, họ điều đang thảo luận sôi nổi. “Tôi thực sự ghen tị với những cường giả này, có sự phô trương như vậy, những vãn bối như chúng ta chỉ có thể ngước nhìn. Tôi hy vọng rằng sau vài trăm năm sau, tôi sẽ có thể vượt ra khỏi những cường giả Tiêu Chí Hào ghen tị, trong đôi mắt chứa đầy khao khát và tham vọng. “Tiêu đạo hữu, loại giấc mơ này không phải chúng ta có thể làm được, không cần nói đến con đường đỉnh cao mà các cường giả này đi qua. Chỉ cần nhìn đến những đề tử đi bên người họ thôi thì chúng ta sẽ không bao giờ có tư cách đó. Chu Khôn cười khổ nói

Nghe vậy, vẻ mặt của Tiêu Chí Hào chuyển từ khát và tham vọng trực tiếp sang mất mát và hối tiếc. Sau đó anh ta cười khổ nói: “Môn phái của chúng ta chỉ là hạng hai, cả đời cũng không thể lọt vào tứ đại môn "Môn phải không tốt, chúng ta với tư cách đệ tử làm sao có thể vươn đến một tầm cao mới? Tôi sợ rằng chúng ta còn không có tư cách nói cười với những người cường giả

Một số đệ tử Huyền Linh Môn và Huyền Phái than thở hết lần này đến lần khác. “Một đám rác rưởi, bản thân không có năng lực lại chỉ biết than trời trách đất, vậy mà còn giả bộ ra vẻ trước mặt tôi, đúng là làm trò hề cho thiên Diệp Thiên không nhịn được nhổ nước bọt.

Hắn biết, tếp theo là thời điểm tốt nhất để cho hắn phản kích.

Bởi vì hắn tính toán rằng những người này sẽ không dám làm gì, chỉ cần chọc vào điểm đau của bọn họ, khiến bọn họ tức giận bất lực, hắn cũng không phải động tay động chân.

Đúng như dự đoán

Ngay khi hắn thốt ra những lời này, một số đệ tử của

Huyền Linh Môn và Huyền Nguyên Phải trong nháy mắt tối sầm lại, tất cả đều liếc nhìn Diệp con mẹ nói nói ai là chất thải hả?” Chu Khôn tức giận nhưng không dám lớn tiếng, chỉ có thể tức giận nói từng chữ "Còn không thừa nhận sao, nếu không phải vậy mày kích động làm gì?” Diệp Thiên không thèm nhìn anh ta. "Mày.." Chu Khôn chặt tay, nhưng không dám chưởng ra, cảm giác tức giận không thể trút xuống khiến anh ta cảm thấy khó chịu. "Mày còn không chịu thừa nhận mày là rác rưởi, muốn chứng minh mày không phải rác rưởi có thể đấm

Diệp Thiên trừng mắt nhìn anh ta. "Chết Chu Khôn suýt nữa phun ra máu. Đồ chó này, hắn ta đã tính ra là anh ta không dám ra tay. “Cho mày đánh mà mày cũng không dám đánh, thật sự là phế vật từ đầu đến chân, cút đi.” Diệp Thiên dáng vẻ chọc giận người khác nói.

Vốn Chu Khôn đã không nói nên lời, sắc mặt đen như than, trong lòng giống như bị ngàn con ngựa chạy qua, đau đến tột cùng.

Anh ta đường đường là đệ tử của ẩn thế tông môn vậy mà lại bị thổ dân gọi là đồ rác rưởi, phế vật. Nhưng mà hiện giờ anh ta lại không thể chứng minh mình không phải rác rưởi, cảm giác có thể so sánh với một con chó hoang.

Ngay cả những đệ tử khác đều sắp nổ tung.

Nhìn Tinh Hàm che miệng cảm thấy thích thú, nhưng cô ấy cảm thấy Diệp Thiên quá đáng yêu vậy mà còn biết chọn thời gian để đả kích người ta. “Thổ dân, mày con mẹ nó đừng chỉ lo khua mỗi múa mép, mày có bản lĩnh thì đợi đại hội đan phủ kết thúc thì chúng ta đánh một trận!" Chu không nói "Một mình mày còn không đủ tư cách để đấu với tao"

Diệp Thiên lạnh nhạt nói. Đúng là khoác lác mắt

Băng Ngôn đột nhiên ném cho Diệp Thiên một cái kỳ quái.

Hần không sợ khoác lác nhiều như vậy, khi đại hội đan phù kết thúc sẽ bị người ta giảm trên mặt đất sao? Ngay cả Tinh Hàm cũng không khỏi lo lắng rằng Diệp

Thiền sẽ bị trả thù sau khi kết thúc đại hội đan phù. “Thêm tôi vào đã đủ tư cách chưa?" Tiêu Chí Hào đứng lên, anh ta hận không thể giết Diệp Thiên rồi, nên không thèm sợ mất mặt. “Thêm một con giun con để như mày vẫn không có đủ tư cách. Diệp Thiên lắc đầu. “Thêm tôi thì sao?" Lâm Phong đứng lên. “Vẫn chưa đủ.Diệp Thiên vẫn lắc đầu. Mẹ nó!

Mọi người chỉ cảm thấy như gặp quỷ.

Sao lại có những người thổ dân vô liêm sỉ như vậy trên thế giới này? Hắn thực sự đã mở rộng tầm mắt của họ! "Còn bảy người chúng tôi thì sao?” Phương Phi không khỏi nói.

Diệp Thiên nhàn nhạt thở dài khi nghe được lời này: “Tuy rằng vẫn chưa đủ tư cách. Nhưng nếu các người muốn chết thì tôi sẽ hạ thấp thân phận, tác thành nguyện vọng của các người.

Phương Phi và những người khác: ""

Tinh Hàm và Băng

Tất cả đều bị Diệp Thiên khoác lác đến phục rồi. Một thổ dân phải đối mặt với lời thách đấu của bảy đệ tử môn vậy mà còn dám nói là hạ thấp thân phận để tác thành cho người ta?

Trước mặt đệ tử của tông môn, một tên thổ dân như hần có đủ tư cách sao? "Chết tiệt, vậy cứ quyết định như vậy, sau khi đại hội đan phù kết thúc, mày không dám nhận lời thách đấu của tao thì bọn tao sẽ mày ra nhận lời thách đấu!” Chu khôn hung tợn nói. "Đến lúc đó các người đừng không dám khiêu chiến tôi là được." Diệp Thiên nói.

Chu “

Hằn con mẹ đừng có nói khoác không biết ngượng như vậy nữa được không?

Anh ta đường đường là đệ tử của Huyền Nguyên Phái, không dám thách thức một tên thổ dân hôi hám như sao?

Cuối cùng Băng Ngôn cũng không nhịn được, trừng mắt nhìn Diệp Thiên nói: “Anh nhất định phải tìm đường chết như vậy sao, đừng mơ tới tôi và chị Tinh Hàm sẽ cứu anh!"

Ban đầu khi đối phó với Lam Phùng và Tiêu Hào, mặc dù cô ta và chị Tinh Hàm thắng, nhưng họ cũng phải cố hết sức. Đối mặt với bảy người, tỷ lệ chiến thắng của họ là tuyệt đối bằng không là bảy con ruồi thôi thối thôi, tôi chỉ cần dùng một bàn tay là có thể tát chết bọn họ, cần các người cứu làm gì!” Diệp Thiên cười nhạt nói.

Băng Ngôn: "

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.