Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 269: Chap-269




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 269: Tất cả cùng tiến lên​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi Diệp Thiên nói ra lời này, giống như tiếng sét đánh ngang tại, khiến cho tất cả mọi người có mặt giật bản lên, ngây ra như phỏng

Ngay cả Lục Bản, một lão quái vật đã sống hơn ba trăm nằm, cũng không khỏi kinh hãi, đột ngột quay người lại, lập tức nhìn chăm chăm Diệp Thiên, nhìn từ trên xuống dưới.

Lúc này Thẩm An Kỳ và Nhâm Vũ Phỉ là người vui vẻ nhất, họ lập tức nhận ra người đến là ai chỉ dựa vào giọng nói. Nước mắt ầng ậc nơi khỏe mắt và nếu không che miệng lại, họ chắc chắn sẽ hét lên

Đúng vậy! Cả hai luôn hi vọng vọng Diệp Thiên sẽ xuất hiện, nhưng lại không ngờ rằng anh ấy sẽ xuất hiện theo cách đặc biệt như vậy.

Diệp Thiên như cơn mưa rơi vào đúng thời điểm, cứu bọn họ khỏi bờ vực của sự khát khô,

Nếu không có Diệp Thiên, bọn họ chắc chắn sẽ bị đưa ra khỏi Royal One và ném lên xe. Khó có thể mường tượng được chuyện khủng khiếp gì có thể xảy ra với hai người về sau. “Người người phụ nữ nào?” Chu Vĩ Hoa run rẩy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đôi mắt đầy khiếp sợ và kinh hãi nhìn về phía Diệp Thiên. Đối phương cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng xuống lòng bàn chân, tức khắc mồ hôi lạnh tủa ra như tầm. “Người phụ nữ của cậu ta sẽ không phải là cô ấy chứ? Nếu phải, vậy chẳng lẽ hắn chính là Thầy Thiên sao?"

Đôi mỗi thoảng run rẩy. Vừa nãy ngay cả Đỗ Đức Trọng cũng xác nhận rằng người trong tay han chính là người phụ nữ của Thầy Thiên

Thầy Thiên chính là người luôn đứng đầu bảng, sức mạnh vô cùng đáng gờm. Trong trường hợp có sư phụ Lữ Bản bên cạnh, hắn có thể yên tâm. Nhưng mấu chốt chính là nếu không có sư phụ Lữ Bản, chỉ còn mình hản chiến đấu với Thầy Thiên liệu hàn có thể sống sót nổi hay không?

Nếu như đánh không lại, đồng nghĩa với việc bọn họ đã cho nửa cái chân vào trong quan tài đợi sẵn rồi, đúng chứ ha? “Chu thiếu gia, người phụ nữ trong miệng anh ấy là đang ám chỉ em gái tôi sao?” Hân Vinh yếu ớt hỏi

Chu Vĩ Hoa nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên. “Đúng vậy, nếu như em gái mày thì tao còn sợ cái gì chứ!” Hắn nhất thời vui vẻ, sau khi suy nghĩ kĩ càng, liền cho rằng có khi là người của Nhâm Vũ Phi.

Nếu thật sự là Thầy Thiên, tại sao khi nãy mắng hắn là con chó tính tưởng, hắn lại không động thủ?

Nếu thật sự là Thầy Thiên, tại sao hắn không ở bên người phụ nữ của mình? Nếu thật sự là Thầy Thiên, Đỗ Đức Trọng là chó của hắn, tại sao không thể đi ôm đùi? "Hahaha!!!"

Nghĩ đến điều này, anh ta lập tức phủ nhận người trước mặt mình là Thầy Thiên, không nhịn được bật cười điên cuồng.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng ngay khi tiếng cười ngông cuồng của mình vang lên, anh đã thấy Đỗ Đức Trọng chạy về phía Diệp Thiên như một chú chó Nhật quần chủ, nâng khỏe môi mỉm cười như chú mèo yêu kiều. “Thầy Thiên, sao người lại ở đây? Con còn muốn gọi điện cho người để cứu An Kỳ tiểu thư thoát khỏi nơi này đó.

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, Chu Vĩ Hoa cùng Nhâm Hào cùng những người đang có mặt ở đó đều nghe như sét đánh ngang tai, ngày người như tượng.

Đặc biệt là Chu Vĩ Hoa. Hãn nở nụ cười cứng đờ, miệng hả to đến mức có thể nhét vừa cả quả táo, mồ hôi tuân như suối, trong lòng như có hàng vạn con ngựa đang chạy qua, khiến cả người quặn thắt.

Đối phương vậy mà thật sự là Diệp đại sự

Hằn suýt nữa đã khuỵu gối ngã ra đất, hiện tại Chu Vĩ Hoa cảm thấy ngay cả việc hít thở của mình cũng trở nên khó khăn. “Các người tiếp tục quay trở lại đây chính là tìm đường chết, không phải sao?"

Diệp Thiên ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng quát lên.

Thật là bá đạo!

Chu Vĩ Hoa rùng mình, nhanh chóng nở nụ cười cầu hòa. "Thầy Thiên, tôi đem người phụ nữ của anh giao lại cho anh. Chúng ta, chuyện ngày hôm nay xem như chưa có gì phát sinh, có được hay không?”

Sư phụ Lữ Bản hiện tại đang ở tận Hàng Châu, nước xa cứu không kịp lửa gần, đối mặt với người này, hắn ngoại trừ hòa giải hoàn toàn không còn cách nào khác. “Không bao giờ. Người phụ nữ của tôi, chỉ duy nhất tôi mới có thể chạm vào. Bất kì ai động tới cô ấy đều chính là động vào vảy ngược của tôi. Kẻ đó nhất định phải chết!”

Diệp Thiên lãnh đạm lắc đầu.

Nghe vậy, Thẩm An Kỳ cảm động đến mức muốn rơi lệ.

Hai ngày nay cô vẫn luôn không ngừng suy nghĩ liệu Diệp Thiên có tình cảm với cô hay không. Hay anh chỉ đơn thuẫn xem cô giống như công cụ phát tiết. Tìm đến cô khi cần, rồi rời đi khi thấy thỏa mãn.

Nhưng hiện tại xem ra không phải là như vậy.

Bởi vì Diệp Thiên nói, mình trong lòng anh ấy chính là vảy ngược. Điều đó chứng tỏ trong lòng đối phương, cô vẫn là người đặc biệt quan trọng. “Anh Lữ, chúng ta phải làm sao bây giờ”” Chu Vĩ Hoa trong lòng lúc này đã sợ hãi đến cực điểm, nức nở khóc thành tiếng, túm chặt lấy Lữ Bản. “Đừng hoảng. Anh đã quan sát kĩ rồi, đối phương không phải là tu sĩ đến từ Ấn Thế Tông Môn, trên người hoàn toàn không có chút khí tức nào quen thuộc cả. Mặc dù cậu ta giỏi võ công đến đâu đi chăng nữa thì anh cũng là một Huyền Thông Cảnh tu sĩ đã tu luyện hơn ba trăm năm. Hiện tại tuy chưa chính thức giao chiến, anh vẫn tin chắc mình có thể đánh cậu ta đến mức khiến cậu ta phải cụp đuôi bỏ chạy như một con chó. “Thật vậy sao?” Chu Vĩ Hoa cuối cùng cũng nở nụ cười, sắc mặt trở nên vui vẻ. "Haha."

Lữ Bản gật đầu. Chu Vĩ Hoa như được tiếp thêm sức mạnh, quay lại với dáng vẻ kiêu ngạo như ban nãy. “Diệp Thiên, mày đừng có đắc ý quá sớm. Anh Lữ nhìn bề ngoài như chỉ mới ba mươi tuổi, thật ra đã được ba trăm hai mươi tuổi rồi. Nếu là người thức thời thì mau đem người phụ nữ của mày đưa cho anh Lữ, đợi ảnh chơi chán rồi sẽ trả lại cho mày sau. Nếu không biết điều, cẩn thận anh Lữ đánh chết mày!

Chu Vĩ Hoa gào ầm lên, ý định chính vẫn là dọa cho Diệp Thiên hoảng sợ. Bằng không, nếu Lữ Bận không đánh lại, vậy thì vận mệnh bọn họ thật sự sẽ thảm khốc vô cùng.

Đáng tiếc, Diệp Thiên không sợ hãi, nhưng đám người còn lại đã sớm khiếp vía cả lên. “Ba trăm hai mươi tuổi? Thật sao?" “Cái tên miệng mồm so với tàu hỏa còn phóng nhanh hơn này, không thể tin được!" "Có mấy ai sống qua được hơn trăm tuổi đâu chứ, như vậy quả nghịch thiên rồi

Đám người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, không ngừng thảo luận. "Sợ thì cứ nói là sợ, nói những nói cuộc làm loahn như vậy chính là vì mày muốn để chúng ta thấy sợ hãi mà bỏ lui có đúng không? Nhị Cẩu nhảy xổ ra, măng cho cả tràng dài. và chửi rủa. “Tao làm loạn?”

Chu Vĩ Hoa cười lớn nói “Tao mà nói dối, cả nhà liền chết không toàn thấy! Anh Lữ sống hơn ba trăm hai mươi tuổi, sư phụ anh Lữ còn kinh khủng hơn, đã qua ngưỡng năm trăm tuổi rồi!” "Bia! Mày giỏi thì cứ bịa tiếp tao xem!” “Sao mày không nói mày cũng đã sống được mấy trăm tuổi luôn đi!” “Đã từng thấy qua vô số loại khoe khoang, cũng chưa từng thấy cái khoe khoang ra oai phủ đầu nào kì lạ đến như vậy. Mày cảm thấy nói như vậy liền có thể dọa Thầy Thiên chạy mất dép hay sao?”

Những người có mặt ở đây đương nhiên sẽ không tin lời của Chu Vĩ Hoa. "Hahaha!"

Lữ Bân lúc này mới ngẩng đầu lên cười to. “Một đám người ngu dốt, tầm mắt hạn hẹp như con kiến, không biết trời cao đất rộng đến nhường nào. “Tôi nói cho các người biết một điều. Tôi không chỉ có thể sống đến ba trăm hai mươi tuổi, chỉ dựa vào tu vi hiện tại cho dù không tiếp tục tập luyện đi chăng nữa vẫn có thể sống đến năm trăm tuổi là chuyện bình thường. Các người căn bản không hiểu rõ tuổi thọ của tu sĩ dài đến mức nào.

Vốn không muốn để ý tới loại tầm thường như các người nhưng xem thấy một đám thiếu hiểu biết như vậy, tôi liên khó chịu, muốn truyền đạt một ít kiến thức cho mở mang thêm vậy. “ở cảnh giới tu hành của chúng ta, không có bệnh tật. Mỗi khi Trúc Cơ thành công liền có thể trở thành tu sĩ. Trở thành tu sĩ, chỉ cần không bị giết chết liền có thể sống tới trăm tuổi, Huyền Thông Cảnh có thể sống đến năm trăm tuổi, nếu là Tiên Thiên Cảnh thì một nghìn tuổi, Kim Đan liền sống tới năm nghìn tuổi" "Mà tôi là tu sĩ Huyền Thông Cảnh, chỉ cần đánh nhau không chết, lập tức có thể sống an nhàn tới năm trăm tuổi. Mà thầy của tôi, chính là Tiên Thiên Cảnh, tuổi thọ chính là mười nghìn!” “Bây giờ thì các người biết tu sĩ bọn ta có thể đáng sợ đến mức nào chưa hả đám người ngu dốt kia?” “Cái này..

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy lời nói của Lữ Bân nghe vào tai vô cùng có lý, không hề có ý tứ khoe khoang gì cả. “Diệp đại sự, lời hắn ta nói là thật hay giả vậy?”

Trần Phong nghi hoặc cất lời hỏi, đổi lại là cái gật đầu của Diệp Thiên.

Lữ Bẫn là người tu luyện chính thống Tiên Đạo Pháp Môn, cảnh giới tuổi thọ là hai trăm năm. Thông Linh Cảnh tuổi thọ một nghìn năm, Thần Hải Cảnh tuổi thọ năm nghìn năm, Kim Đan tuổi thọ mười nghìn năm.

Có thể thấy, ngoại trừ cảnh giới tu luyện và tuổi Trúc Cơ thành công, các cảnh giới khác đều bị nghiền ép gấp đôi. Điều đó chứng tỏ, những tu sĩ Tiên đạo chính thống có thể vượt xa cảnh giới, đánh được cả tu sĩ bình thường. Đồng nghĩa với việc, Diệp Thiên hiện tại tu vi đã ở mức Thần Hải Cảnh, có thể trực tiếp so cao thấp với người ở mức

Kim Đan “Nếu Ẩn Thế Tông Môn không có gì đáng lơ ngại, tại sao ta không dùng con tâm đi bắt con cá nhỏ, dùng con cá nhỏ cầu cả lớn, đưa hận về môn phái?" 4

Diệp Thiên tự hỏi.

Gần đây hàn cũng theo dõi tin tức về việc xây dựng chùa Đạo giáo quy mô lớn, nhanh nhất cũng phải một năm sau mới hoàn thành, tức là những người ở Ấn Thế Tông Môn vẫn chưa chuyển ra ngoài, nhưng đã phải một số trưởng lão và đệ tử giám sát việc xây dựng của môn phái mà thôi.

Lữ Bản dám cướp người phụ nữ của Diệp Thiên, anh hiển nhiên sẽ không buông tha cho đối phương. Nhưng một khi đã giết Lữ Bân, sư phụ của hắn chắc chắn sẽ căn chặt không buông chuyện này. Nếu như chẳng may mình không có ở nhà, sư phụ Lữ Bẫn tìm đến nhà họ Tân, xúc xiểm Tân Lạc Tuyết, thế thì hóa ra lại không hay.

Bởi lẽ đó, Diệp Thiên cảm thấy trước khi người ở Ẩn Thế Tông Môn dọn ra thì mình nên đem Lữ Bân ở tông môn mà diệt tất gốc, trừ hậu hoạn về sau!

Lúc này, thấy Diệp Thiên gật đầu, Trần Phong cùng những kẻ gan bé đều khiếp sợ Sống hơn ba trăm tuổi, loại chuyện này không phải rất kinh khủng sao? "Haha"

Nhưng thấy Diệp Thiên chỉ gật đầu mà không lên tiếng, Chu Vĩ Hoa nghĩ rằng đối phương đang sợ hãi, không hề cố kị mà càng thêm kiêu ngạo. “Diệp Thiên, anh Lữ coi trọng người phụ nữ của mày điều đó chứng tỏ mắt nhìn người của mày cũng không tệ. Mày đừng có không biết thân biết phận, mau biến đi càng xa càng tốt, tránh làm mất hứng của anh Lữ. Bằng không đừng trách anh Lữ đánh mày đến mức máu chảy thành sông!"

Chu Vĩ Hoa hai tay chống nạnh, lớn tiếng gào to. “Các người sai rồi. Quay lại đây chính là nhận lấy cái chết, nãy giờ nghe không rõ sao?"

Diệp Thiên chăm chăm nhìn Lữ Bận, ánh mắt lạnh lùng, gần từng chữ một “Mày đúng là muốn tìm đường chết mà, dám đứng trước mặt anh Lữ mà nói mấy lời như vậy à? Anh Lữ, tên này cho dù làm cháu chất của anh cũng không đủ tư cách ở trước mặt anh diều võ giương oai như vậy, anh phải lập tức đánh chết hàn

Chu Vĩ Hoa nổi trận lôi đình, hùng hổ gào thét. "Ừ! Còn dám trước mặt tôi giả vờ, cậu chưa đủ tư cách đầu!”

Lữ Bần gật đầu, nở nụ cười xấu xa nhìn về hướng Diệp

Thiên

Vừa dứt lời, Lữ Bân liền tung ra tiên pháp.

Trong phút chốc, toàn thân hắn bị dòng điện dày đặc bao phủ, phát ra những tiếng nổ định tại nhức óc, cả căn phòng tràn ngập ánh điện, sắc mặt ai cũng tái mét. “Trời ơi! Đây chính là Lôi Thần!”

Cảnh tượng này khiến hàng trăm người có mặt khiếp sợ, họ lần lượt rút lui vì sợ sẽ bị dòng điện phóng thẳng vào người. “Khiếp thật! Không ngờ anh Lữ lại mạnh như vậy!”

Ngay cả Chu Vĩ Hoa cùng những người khác đều bị dọa cho hoảng sợ, phải nhanh chóng rút lui. Chỉ mình Diệp Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, trông vô cùng bình tĩnh “Nhóc con! Mau lãnh Huyền Lôi chưởng!"

Ngay vào thời điểm này, thân thể Lữ Bản thoảng cải đã xuất hiện và áp sát ngay với Diệp Thiên, dòng điện tụ trong lòng bàn tay, hướng về phía Diệp Thiên đánh tới. “Diệp Thiên, mày từng dùng điện đánh chết cha tao, hiện tại anh Lữ sẽ dùng điện để giết chết mày!

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.