Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 267: Chap-267




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 267: Cút hoặc chết​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Lữ Bản cùng sư phụ đến phàm trần đã gần hai tháng, trong khoảng thời gian này, tuy rằng có chạm vào nữ nhân nhưng không có người nào khiến hắn thoải mái, hài lòng, có thể nói là ăn ngon vô bổ, ngược lại là hắn Tôi không muốn chạm vào nó.

Cho đến giờ phút này, khi nhìn thấy Thẩm An Kỳ, hứng thủ bị đè nén suốt hai tháng liền bộc phát, nhìn thoáng qua, hắn chắc chắn mỹ nhân trước mặt nhất định phải rất có hương vị. Nếu không phải môn phải xuất hiện, hẳn sẽ có ý muốn chấn chỉnh Thẩm An Kỳ ngay tại chỗ. "Muốn chết!"

Nhưng khi nhìn thấy bàn tay to lớn của Lữ Bẫn đang năm lấy cô, sắc mặt Thẩm An Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cả người cô run lên, giơ đôi chân thon và thắng lên đá cô về phía Lữ Bận.

Cô ấy đã định vị mình là độc quyền của Diệp Thiên. Ai dám đánh trúng ý tưởng của cô, cô đá ai đó. "Ồ, cô gái khá mạnh mẽ, tôi thích!"

Lữ Bân cười toe toét và không vội vàng năm lấy mắt cá chân của Thẩm An Kỳ.

A?

Thẩm An Kỳ cau mày và phát hiện ra trong kinh hãi. Tên này hai tay như kìm, cổ chân bị hắn nằm, đạp cũng không quay lại được.

Đột nhiên, một điểm bảo dữ dội tràn ngập trong lòng cô. Gặp phải tên điên rồi!

Chắc chắn rồi, với bàn tay của Lữ Bản, Thẩm An Kỳ chạy vài vòng rồi đáp xuống ghế sô pha, ném cô lộn ngược. "Haha! Với kung fu mèo ba chân của cô, cô dám phố trương sức mạnh của mình trước mặt anh Lữ, thật không thể nhịn được cười!" Chu Vĩ Hoa bật cười.

Sau đó, anh ta xua tay: "Đem Nhâm Vũ Phi và người đẹp này cho tôi!" "Được! Cậu Nhâm "

Ngay lập tức, bốn thanh niên lần lượt đi về phía Nhâm Vũ Phi và Thẩm An Kỳ. "Buông tôi ra! Các người buông tôi ra!" Nhâm Vũ Phi bị giữ chặt, giãy dụa kịch liệt, sau đó vô dụng, trước mặt hai chiến binh, cô là một con kiến, không có chỗ để đánh trả. Nhưng Thẩm An Kỳ thì khác, tuy cô không phải là đối thủ của Lữ Bân nhưng đối với hai tên bảo an nho nhỏ này thì không đáng để cô để vào mắt.

Bụp bụp hai tiếng liền đánh bay hai tên bảo an kia ngã sống soài dứoi đất, kêu la liên tục. “Mẹ nó, người phụ nữ này dám đánh hai đồ đệ của ta, để ta xem cô ta còn ương bướng thế nào!” Chu Vĩ Hoa kéo ống tay áo lên, tiến lên. “Cậu không thể đánh lại cô ấy! Lữ Bân giơ tay ngăn Chu

Vĩ Hoa lại, đi về phía Thẩm An Kỳ.

Nhìn thấy điều này, thân thể Thẩm An Kỳ nổ tung, lo lắng nói: "Đừng tới, ta nói cho người biết, ta là nữ nhân của Diệp gia, nếu ngươi dám động ta, nam nhân của ta, Sư phụ sẽ không buông tha cho người!" “Hahaha!” Chu Vĩ Hoa cười lớn: “Người phụ nữ của Diệp Thiên sao? Đừng nghĩ đóng giả làm người phụ nữ của Diệp Thiên mà khiến chúng ta sợ hãi “Chu Vĩ Hoa, chị ấy thật sự là người phụ nữ của thầy Thiên, tôi có thể làm chứng” Nhâm Vũ Phi hét lên. “Cái gì!” Sắc mặt Nhâm Hào đại biển: “Vũ Phi, những gì em nói là sự thật không? Cô ấy thực sự là người phụ nữ của Thầy Thiên sao? "Ừ! Cô ấy là người phụ nữ của Thầy Thiên!" Nhâm Vũ Phi nói dứt khoát: "Nếu không, anh nghĩ rằng công việc kinh doanh của bố gần đây có thể làm ăn phát đạt ở Nam Hải được sao? Đó là bởi vì chị Thẩm An Kỳ là phụ nữ của Thầy Thiên và đã chiến đấu với Đỗ Đức Trọng. Vì vậy Đỗ Đức Trọng mới để ba có được nhiều lợi ích

Hum!

Nhâm Hào đột nhiên nuốt nước miếng, nhu nhược yếu ớt: "Chu Vĩ Hoa, em gái tôi nói như vậy, người phụ nữ này có thể thực sự là người phụ nữ của Thầy Thiên"

Tuy nhiên, Chu Vĩ Hoa lại cười và nói: "Không nói đến việc cô ấy có phải là người phụ nữ của Diệp Thiên hay không, vậy thì sao, nếu có anh Lữ và sư phụ của anh ấy, nhà tôi Chu nhà tôi có sợ anh ấy không?"

Nói đến đây, Chu Vĩ Hoa hung hăng nhìn chăm chăm Thẩm An Kỳ và nói: "Nếu không phải nói rằng cô là người phụ nữ của Diệp Thiên, anh Lữ sẽ để cô đi nếu cô cảm thấy mệt mỏi với việc hầu hạ anh ấy, nhưng bây giờ thì khác. Chờ anh Lữ chơi chán rồi sau này, đến lượt ta thịt em!" "Bởi vì! Ba tôi chết trong tay Diệp Thiên!"

Lần này đến lượt Thẩm An Kỳ cười cười: "Giết được thật tốt: Người có thể sinh ra chuyện như anh, nhất định không phải chuyện tốt! “Mẹ mày, muốn chết!” Chu Vĩ Hoa lập tức bùng nổ và nói với Lữ Bân: “Anh Lữ, hãy hạ gục cô ta, sau đó chà đạp cô ta. Để cho cô ta sống không bằng chết “Tôi cũng có ý đó. Lữ Bẫn cười hả hê.

Một giây tiếp theo, cơ thể anh rung lên, khi Thẩm An Kỳ phản ứng lại, cổ đã Lữ Bản bị bóp chặt, cho dù cô có giấy giua thế nào cũng vô dụng. Cô đã được Diệp Thiên đích thân luyện khí truyền thừa.

Mới tu luyện một tháng tuy rằng có được hiệu quả cao. Nhưng so với Lữ Bản, người đã tu luyện suốt ba trăm năm thì lại khác, trước mặt hàn cô chẳng khác gì một con gà con, căn bản không có năng lực phản kháng.

Lúc này, Lữ Bản lấy ra một cây kim màu đen và xuyên qua lông mày của Thẩm An Kỳ. "A!"

Sau một tiếng hét, Thẩm An Kỳ cảm thấy toàn thân đầy ma lực, như thể vừa mới cùng Diệp Thiên làm chuyện ấy xong. Một chút khí lực cũng không sử dụng được. “Đưa cô ấy đi." Lữ Bản đẩy Thẩm An Kỳ lên sô pha, vỗ tay. lên.

Ngay sau đó, hai người đàn ông đã nhấc Thẩm An Kỳ “Các ngươi, các ngươi, sẽ chết không được tử tế!" Thẩm

An Kỳ yếu ớt nguyền rủa. “Còn phải cân nhắc xem sau này anh Lữ sẽ hủy hoại em như thế nào, haha!” Chu Vĩ Hoa cười điên cuồng xua tay: "Rút lui!

Lúc này, căn phòng nơi Diệp Thiên đang chơi cùng mọi người. “Phó đội trưởng, chị đi wc xong chưa? Em thật sự muốn quá!” Lão Hạc sờ sờ cái bụng sưng tấy của mình, gọi vào phòng vệ sinh hộp. "Tránh ra! Đừng có thúc giục bổn tiểu thư ta!" Giọng nói bất mãn của Tạ Uyển Đình truyền đến.

Mẹ kiếp!

Lão Hạc âm thầm mắng một tiếng. “Đội phó có thể đang tới ngày ấy ấy nên đang ở bên trong thay đồ nhỏ nhỏ. Lão Hạc đừng vội, thúc giục cô ấy sẽ khiến tay chân cô ấy bị dính đó" Thắng Tèo đi tới, sở sở bụng, cố ý cao giọng. "Tháng Tèo! Mày mới tới ngày ấy! Cả nhà máy đều tới ngày!" Tạ Uyển Đình tức giận nói. "Haha!!!"

Tháng Tèo ôm lấy Lão Hạc cười cười sau đó dẫn vài người trong đội đang muốn đi vệ sinh ra khỏi wc.

Kết quả là họ dừng lại trước khi đến nhà vệ sinh công cộng.

Thấy trước mặt có một căn phòng, một nhóm thanh niên bước ra, có 2 phụ nữ đứng đó, 1 phụ nữ khác kêu cứu. "Cứu! Giúp tôi và chị gái tôi An Kỳ! Họ muốn mạnh mẽ. “Che miệng cô ấy lại cho tôi!” Chu Vĩ Hoa hét lên.

Ngay sau đó, miệng của Nhâm Vũ Phi đã bị một bàn tay che chắn, nhưng cô ấy vẫn đang vùng vẫy dữ dội. "Lão Hạc, thắng đấy không phải là người lúc chúng ta mới vào KTV liền nói chúng ta giả người giàu?" Thăng Tèo gãi đầu. “Ừm, đúng rồi” Một vài người khác nói. “Mẹ nó!” Lão Hạc tính tình càng thêm hung hăng, tức giận nói: "Tao chỉ muốn đánh chết tên nhóc kia, nhưng đội trưởng không nói lời nào, tạo liền chịu đựng. Không ngờ bọn họ còn dám bắt cóc một cô gái ngoan, muốn cướp sắc. Làm sao tao có thể bỏ qua chuyện này!" “Nhưng Lão Hạc, bọn họ hình như có một tông môn lãnh đời nào đó đứng sau hậu thuẫn." một thành viên trong nhóm nói. “Tạo sự chắc" Lão Hạc nói: "Chưa kể chúng ta còn có huấn luyện viên. Hơn nữa, chúng ta vẫn là thành viên của tổ chức Đại Nội. Hiện tại những người này đang ăn hiếp kẻ yếu dưới mũi chúng ta. Nếu chúng ta không quan tâm đến các cô gái bị cướp sắc này, thì chúng ta với bọn hắn chẳng khác gì nhau” "Lão Hạc nói đúng, chúng ta phải lo chuyện này!" Thắng Tèo kiên quyết nói: "Nếu là bởi vì sợ hãi thể lực nào đó, ngay cả nữ đồng bào cũng bị xã hội đen hãm hại. Vậy thì chúng ta không bằng chó rồi!" “Chúng ta có nên thông báo cho huấn luyện viên trưởng không?” Một thành viên trong nhóm đề nghị. "Không. Lão Hạc nói, "Chuyện nhỏ này chúng ta có thể giải quyết. Đừng quấy rầy huấn luyện viên trưởng"

Va, anh ta xua tay, lao lên trước và hét lên: "Tên cầm thủ kia! Mau thả ta ra hai cô gái này ra! Nếu không, các ngươi sẽ bị giết"

Tiếng hét này. Nhóm của Chu Vĩ Hoa nhiên dừng và nhìn lại.

Ngoài ra, các vị khách và công chúa ở các ô hai bên cũng hoảng hốt, mở ô ra xem rất phấn khích. "Chuyện gì đã xảy ra?" "Chuyện gì đã xảy ra?" "Đây là chỗ của Đỗ Đức Trọng, ai dám làm phiền ở đây?"

Các vị khách đều hụt hằng và không ngừng lẩm bẩm. “Tạo tưởng là ai hoá ra là đám người nghèo giả vờ giàu sang” Chu Vĩ Hoa khoanh tay trước ngực, kiêu căng nói.

Khi đến gần, Lão Hạc dừng lại, chỉ vào Chu Vĩ Hoa giận dữ: "Buông hai cô gái này ra! Buông hai cô gái này ra! Trong mắt các người còn có pháp luật không?”

Ngay khi câu nói này được đưa ra, những vị khách xung quanh đã biết hai nhóm thanh niên là lưu manh đã cướp của hại mỹ nhân, còn lại là một nhóm thanh niên hằng hải rút kiếm tương trợ "Súc sinh! Buông hai người đẹp ra!" Một vị khách hét lên. "Buông hai vị mỹ nữ ra!" "Buông hai vị mỹ nữ ra!" "Buông hai vị mỹ nữ ra!"

Đột nhiên, khách xung quanh hét lên. “Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc này mấy vị cậu chủ áo trắng quân đen chạy tới. “Họ bắt lấy những mỹ nhân mà muốn cường bạo họ." Một phụ nữ xinh đẹp chỉ vào nhóm của Chu Vĩ Hoa.

Ngay lập tức, vị cậu chủ đứng đầu nói với Chu Vĩ Hoa có nhã ý thuyết phục Chu Vĩ Hoa: "Thưa ngài, Royal One là nơi ở của Nam Hải mong ngài hãy buông tha cho hai mỹ nữ này đi. Ở Royal One có rất nhiều mỹ nữ với gia thế khủng khiếp. Đã đến đây thì đều là tự nguyện, không được ép buộc đến, cũng không ép buộc đi. Đây là quy tắc của thầy Đỗ đặt ra. Mong ngài đừng vi phạm "Quy tắc em gái cậu. Tôi chính là quy tắc” Chu Vĩ Hoa tát người mặc đồ trắng

Nghe một tiếng "bốp", cậu chủ bị tát ngã xuống đất, nhổ mấy cái răng ra. "Gọi cho bộ phận an ninh! Gọi bộ phận an ninh! Bên 618 đang có vụ cướp sắc và gây rồi. Xin cử thêm người!" Một người khác gọi vào hệ thống liên lạc. “Gọi toàn bộ nhân viên bảo vệ của cậu còn chưa đủ để tôi đánh!” Chu Vĩ Hoa giả vờ ép buộc: "Đều tránh ra cho tạo. Mẹ nó. Ai dám cản đường tạo, thì tao đánh chết!" “Thật sao?” Lão Hạc cười lạnh: "Vậy ta muốn xem là nằm đấm của ngươi cứng, hay là năm đấm của Lão Hạc của ta!

Dứt lời, Lão Hạc đẩm một đẩm về phía trước. “Con chó này, mày đang tìm cái chết!" Chu Vĩ Hoa nằm tay đấm tới.

Bum!

Hai cú đấm va vào nhau

Rằng rắc!

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.