Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 258: Chap-258




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 258: Anh được khi phải đến chọc người ta tức chết sao?​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Diệp Thiên tự nhận là, trước khi hắn còn chưa luyện thành Kim Đan, đứng trước mặt vũ khí hạt nhân chắc chắn không chịu đựng nổi một đòn, dù sao độ nóng của trung tâm vũ khí hạt nhân cũng đạt đến mấy chục triệu thậm chí hơn một trăm triệu độ, thật sự không phải nhiệt độ mà tu sĩ bình thường có thể chịu đựng được.

Mà hắn đã từng nghe thấy ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông kia nói, tu sĩ của môn phái lánh đời bọn họ, một khi vào đến Kim Đan, là đã đi một bước về phía cảnh thiêng Côn Hư.

Như vậy có nghĩa là, trong số những môn phái lánh đời đó cũng không có ai vào được Kim Đan cả. Ngay cả Diệp Thiên hắn chưa luyện thành Kim Đan cũng không chống đỡ được vũ khí hạt nhân, nhưng tu sĩ nhà quê kia có thể chống đỡ được sao? Cho nên hắn mới đề xuất dùng vũ khí hạt nhân để đe dọa. Một lần diệt sạch cả môn phái, hắn không tin những môn phái khác không run rẩy.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của Diệp Thiên thôi, dù sao hắn chưa từng được nếm trải uy lực của vũ khí hạt nhân, cũng không biết dựa vào trình độ của hắn bây giờ có thể chống đỡ được hay không. Nhưng hãn tin chắc, những tu sĩ nhà quê chưa đến Kim Đan của những môn phái lánh đời kia tuyệt đối không thể chống đỡ được. "Chúng tôi cũng đã từng thảo luận nghiên cứu đến cách này của anh rồi, nhưng không thể được, những môn phải kia vốn dĩ đều xây dựng ở thành phố hạng một hoặc hạng hai, càng không thể gửi chuyển phát nhanh Gió Đông đến được. Cả thành phố đều sẽ bị phá hủy mất, không thể làm những chuyện diệt sạch cả con cháu như thế này được." Giang Sơn lắc đầu phất tay nói.

Diệp Thiên giang tay: "Vậy coi như tôi chưa nói gì hết, anh từ đâu đến thì cứ về lại chỗ đó đi thôi." Giang Sơn lập tức không vui: "Tôi nghìn dặm xa xôi đến tìm anh, cứ đuổi tôi đi như vậy, anh cảm thấy có ổn không hả?" "Vậy anh còn muốn thế nào nữa?" Diệp Thiên bất đắc dĩ nói. "Phương pháp! Tôi muốn anh cho tôi cách để trấn áp bọn họ!" Tâm trạng Giang Sơn kích động nói: "An ninh trật tự của đất nước chúng ta là đứng đầu thế giới, là vì có vô số đồng chí đã đổ máu hy sinh để đổi lại, không thể vì sự xuất hiện của đám người này, mà khiến cho máu và mồ hôi của vô số đồng chí phải chảy một cách vô ích!"

Diệp Thiên rơi vào im lặng.

Không phải hắn mặc kệ, mà là hắn thật sự không lo lắng hết được, nhiều môn phái lánh đời xuất hiện vì linh khí bên ngoài trái đất tăng cường, một mình hắn một đôi tay, đúng là không bột không gột nên hồ, không có lực lượng tu sĩ đông đảo, hắn có muốn đánh dẹp cũng chẳng có cách nào được.

Hằn mới chỉ có trình độ vừa bước vào Thần Hải Cảnh, nếu đầu một chọi một hắn chắc chắn không sợ, nhưng nếu bị bao vậy tấn công thì phiền toái, huống chi hằn trên có già dưới có trẻ, thật sự có quá nhiều yếu tố cần phải cân nhắc, nào dám bừa bãi đi trấn áp những tiên môn lánh đời đó, có thể trấn áp được còn đỡ, không trấn áp được sẽ gây ra tai họa cho người nhà. "Thế này đi." Diệp Thiên suy nghĩ cặn kẽ một lúc rồi nói: "Những người của môn phái lánh đời đó đều rất kiêu căng ngạo mạn, chỉ có dùng sức mạnh tuyệt đối mới có thể khiến bọn họ khuất phục được, nếu không thì không trấn áp được bọn họ đâu." "Cho nên đây là một trận chiến lâu dài, anh phải cho tôi thời gian để tôi nâng cao trình độ của mình, rồi mới dùng sức mạnh tuyệt đối đi nghiền nát bọn họ được." "Còn nữa các anh phải cung cấp số lượng lớn linh thạch cho tôi tu luyện, còn phải giúp tôi tìm được năm loại thánh thể là Cửu Âm Cửu Dương, Thái Âm Thái Dương, Huyền Dương, sáu thể thuộc tỉnh kim loại, lửa, cây, đất, gió, sấm sét, còn phải có bốn linh thủ lớn Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, cho dù là linh thể hay thực thế đều được." "Đúng rồi, Chu Tước thì không cần, tôi có rồi."

Diệp Thiên muốn ngưng tụ thành Kim Đạn trong thời gian ngắn nhất. Một khi trở thành kiệt tác Thần Quân Kim Đan, tạo ra pháp thân ba trăm mét rồi, chỉ cần một chân là có thể giảm nát một môn phải lánh đời rồi.

Cho đến lúc này, xin hỏi trên mặt đất bao la này, ai dám kêu gào ầm ĩ với Diệp Bắc Minh hắn chứ?

Có điều chuyện này cũng cần mấy năm, dựa vào tiến độ tu luyện của hắn bây giờ, có linh thạch cung cấp liên tục cho hắn tu luyện, ít nhất cũng phải mất thời gian năm năm mới tu luyện đến Thần Hải Cảnh viên mãn.

Nếu khi đó những thứ cần thiết để hắn ngưng tụ Kim Đan đều đã được chuẩn bị đầy đủ, trong vòng ba tháng có thể ngưng tụ thành kiệt tác Kim Đan rồi, nếu không chuẩn bị đầy đủ được, hắn còn phải mất thời gian đi tìm nữa.

Cho nên hắn mới nói đây là một trận chiến lâu dài, với điều kiện đầu tiên là chưa đủ sức nghiền ép những môn phái lánh đời kia một cách tuyệt đối, hắn sẽ không ngốc nghếch đi chủ động trấn áp những môn phái kia, trừ khi bị ép buộc đến không còn cách nào khác. "Anh đang nói đến những cái gì thế hả, ngoại trừ linh thạch ra, tôi chẳng hiểu cái gì hết." Giang Sơn buồn bực nói, chỉ cảm thấy rất mơ hồ.

Diệp Thiên cười hì hì: "Biết linh thạch là được, dốc sức đi tìm và mở rộng, anh bỏ người bỏ công sức, tôi sẽ bỏ tiền, về phần những cô gái còn trong trắng có thể chất đặc biệt kia, có nhiều điểm đặc biệt, tôi sẽ viết chi tiết đưa cho anh." "Nói cứ như là anh có nhiều tiền làm ấy nhỉ." Giang Sơn lườm Diệp Thiên một cái trắng mất.

Diệp Thiên lập tức khó chịu, rút thẻ của Ngân hàng Hoa Kỳ mà Choi Hyun In đưa cho hắn ra đập xuống bàn, nói: "Trước tiên dự chi cho anh ba tỷ đô la Mỹ. Tiêu hết thì cứ quay về tìm tôi, có điều ít nhất anh cũng phải đào được ba mươi tấn linh thạch về cho tôi, nếu không tôi sẽ lỗ chết mất "Được, tôi sẽ phải người tìm khắp nơi trong nước ngoài nước xem, coi như làm việc cho anh rồi." Giang Sơn nhận thẻ ngân hàng, đột nhiên nói: "Anh tìm những cô gái còn trong trắng có thể chất đặc biệt đó, không phải định luyện công pháp tà thuật gì đó chứ?" "Đừng nói linh tinh." Diệp Thiên trợn mắt nói: "Là công pháp chính phải đàng hoàng chính đáng, không có quá quắt như anh đang tưởng tượng đầu "Vậy còn tạm được." Giang Sơn gật đầu, sau đó lại nói tiếp: "Anh tìm ra một đồng chuyện cho tôi làm, có phải anh nên thực hiện lời hứa hẹn trước đó không, giúp hoàng cung huấn luyện một nhóm tinh anh?"

Diệp Thiên suy nghĩ một phút, nói: "Anh lựa chọn một nhóm tình anh trong hoàng cung đưa đến Giang Châu, tôi bớt chút thời gian giúp anh huấn luyện một chút, vợ tôi đang có thai, tôi không tiện đi xa.

Anh đã tu luyện hết toàn bộ linh thạch rồi, nếu không có linh thạch, sẽ phải dựa Tụ Linh Trận tụ tập những linh khí đó trong mấy ngày cũng chẳng đủ cho hắn tu luyện mấy tiếng đồng hồ, cho nên thời gian của hắn rất dư dả, giúp bọn họ huấn luyện một chút cũng không có vấn đề gì, dù sao bọn họ đều vì an ninh trật tự của đất nước này, không phải sao? "Được, quyết định như vậy đi." Giang Sơn đứng dậy, chấp tay nói: "Vậy tôi xin đi trước. "Ở lại ăn cơm đã rồi hãy đi." Diệp Thiên nói. "Không, gần đây không biết tại sao, người học võ tăng lên rất nhanh, công việc trở nên bận rộn, tôi phải tranh thủ quay về thủ đô phê duyệt một số tài liệu, thuận tiện sắp xếp những gì mà anh vừa dặn dò." Giang Sơn nói xong quay đầu bước đi.

Diệp Thiên cười ha ha, linh khí trở nên nồng đậm, rất nhiều người đột nhiên thức tỉnh, sau đó đã lâng lâng, gây chuyện làm màu khắp nơi, công việc trở nên bận rộn cũng cực kỳ bình thường thôi.

Nhưng Giang Sơn chưa đi được mấy bước đã ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên nghiêm túc nói: "Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tất cả những chuyện mà anh đã dặn dò, đến lúc đó sức mạnh của anh tăng lên, cũng phải dốc sức trấn áp những môn phái lánh đời kia, nếu còn một mực từ chối, tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh Gió Đông đến tặng anh đấy."

Nói xong, lúc này anh ta mới không quay đầu lại rời đi. "Ha! Lão Giang chết tiệt này, đe dọa mình sao?" Diệp Thiên thật sự muốn bước lên đập cho anh ta hai cái, nhưng nề mặt đồng chỉ nên không tính toán với anh ta nữa, sau đó phủi mông đi đến nhà ăn. "Diệp Thiên, tổng quản Giang tìm anh có chuyện gì vậy? Nghe ông nội nói anh ta đã đợi cả ngày đấy, hỏi anh ta cũng không chịu nói có chuyện gì. Sau bữa cơm tối về đến phòng, Tần Liên Tầm hỏi. "Con người lão Giang này cũng hơi kỳ quái, bảo anh giúp hoàng cung huấn luyện một đội linh tinh nhuệ, còn thần bí như vậy, anh còn tưởng rằng sân sau nhà anh ta cháy rồi cơ đấy. Diệp Thiên không nói đến chuyện quan trọng, sợ Tân Liên Tâm biết quá nhiều, áp lực sẽ lại tăng lên.

Phụt

Tần Liên Tâm suýt nữa cười phun ra, sau đó nói: "Vậy anh đồng ý chưa?" "Không đồng ý thì anh ta không đi, anh chỉ có thể đồng ý "Hả? Có phải anh lại định đến thủ đô một thời gian không thôi " hả." Tần Liên Tâm lập tức bĩu môi dài ra, dáng vẻ không chịu. Diệp Thiên vội vàng nói: "Không đi không đi, anh bảo anh ta dẫn người đến Giang Châu để huấn luyện, anh muốn buổi tối đi theo chăm sóc mẹ của con anh"

Diệp Thiên vừa nói vừa ghé xuống nghe bụng còn chưa to lầm của Tần Liên Tâm.

Tần Liên Tâm nghe vậy, hạnh phúc tràn trề nói: "Cha của bé con tốt quá. "Vậy anh đi tắm nhé." Diệp Thiên cười xấu xa. "Hả? Có khi nào bé con sẽ biết không?" Tân Liên Tâm dáng vẻ sợ hãi. Cô có thể cảm giác được rõ ràng bụng mình càng ngày càng to ra rồi. "Không đầu không đầu, bây giờ bé con còn chưa biết suy nghĩ đâu. "Vậy liệu có tổn thương đến bé con không?" "Anh sẽ chú ý, không tổn thương đến bé con đâu." "Ấy... Vậy anh đi tầm đi." Tần Liên Tâm che miệng cười, Diệp Thiên đã nói không sao, vậy cô cũng không lo lắng nữa, nếu không cô rất sợ bé con biết đến những chuyện xấu hổ này. Quan trọng nhất là sợ tổn thương đến bé con,

Năm ngày sau, đúng chín giờ sáng. "Bà xã, anh đi huấn luyện đội tinh nhuệ của hoàng cung, em cũng đừng đến công ty nữa, trong nhà rộng lớn như vậy muốn đi dạo chỗ nào cũng được, nếu nhàm chán thì gọi An Kỳ đến tán gầu, chăm sóc bản thân mình và bé con trong bụng thật cần thận, biết chưa?" Diệp Thiên thay bộ quần áo ngụy trang đặc trưng, quay mặt về phía Tân Liên Tâm đang sửa sang lại cổ áo cho hắn, dịu dàng nói. "Vâng vâng, em biết rồi, ông xã yên tâm đi huấn luyện bọn họ là được, khi bọn họ nhìn thấy tổng huấn luyện viên còn trẻ tuổi đẹp trai như vậy, nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc." Tần Liên Tâm che miệng cười nói.

Diệp Thiên cười hì hì: "Vậy anh đi nhé." "Di mau, di mau." "Được." Diệp Thiên hôn một cái lên môi Tần Liên Tâm, sau đó quay người rời đi.

Ngay sau đó, hắn ngồi trên một chiếc xe Audi A6 biển số màu trắng rời khỏi nhà họ Tân.

Mà lúc này, phía Nam Giang Châu. Trong một trường huấn luyện ở gần bến Thượng Hải, gần một trăm nam nữ trẻ tuổi mặc đồ ngụy trang hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc bò hoặc nằm. "Mẹ nó chứ, đến bến Thượng Hải đã đăng đăng ba ngày rồi, đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng tổng huấn luyện viên chó má gì đó đâu cả. Đã nói là hôm nay đến đây huấn luyện chúng ta, hại chúng ta đứng được hơn hai tiếng đồng hồ rồi, sắp mười giờ đến nơi, hắn vẫn còn chưa đến, đang làm cái trò mèo gì không biết." Có một thanh niên làn da ngăm đen đang ngôi dưới đất, tức giận nên một năm đấm trên nền đất xi măng, để lại một dấu tay mờ ảo trên sản huấn luyện được làm bằng bùn đất trộn lẫn với cốt thép. "Lão Hắc, sát khí nặng thể, anh làm vậy là muốn đánh tổng huấn luyện viên đấy à?" Một thanh niên ngậm cỏ đuôi chó cà lợ phất phơ nói. "Đúng vậy!" Lão Hắc nhìn về phía thanh niên cà lơ phất phơ kia, hỏi: "Nhị Cầu, có dám theo tôi đánh một trận không?" "Có gì không dám chứ." Nhị Cẩu phun nhánh có đuôi chó ra, nói: "Ba năm qua, tổng quản Giang từng sắp xếp cho chúng ta hơn mười tổng huấn luyện viên, một nửa đã bị đánh cho bỏ chạy rồi, một nửa còn lại bị chọc tức bỏ đi, không một ai có thể kiến trì huấn luyện được chúng ta quá nửa năm. "Nhưng lần này tổng huấn luyện viên mà tổng quản Giang sắp xếp là kẻ khiến tôi căm tức nhất, dám cho chúng ta leo cây, cho nên tôi quyết định, phải hung hăng dạy cho anh ta một bài học, để ngay ngày hôm nay anh ta phải tự xin từ chức." "Tôi đồng ý!" "Tôi đồng ý!" "Tôi đồng ý!"

Một đảm thanh niên nam nữ đều rối rít giơ tay kêu lên. "Đội trưởng, chúng tôi định đợi tổng huấn luyện viên đến đây, sẽ đánh anh ta một trận trước đã, anh có đồng ý không?" Lão Hắc nhìn về phía một thanh niên cao to đang nằm dưới đất, nói.

Anh ta tên là Trần Phong, là đội trưởng của bọn họ.

Trần Phong nghe vậy, dùng chiêu Lý Ngư Đá Đĩnh đứng dậy, nói: "Vẫn như cũ, trước tiên dạy cho bài học đã, nếu anh ta khó chịu thì cứ đánh" "Được, vậy tôi đi cưa chân ghế đã." Lão Hắc nói xong, lập tức chạy về phía chiếc ghế dành cho tổng huấn luyện viên ngồi ở sân huấn luyện. "Khoan đã." Trần Phong kêu lên. "Đội trưởng còn có gì dặn dò?" Lão Hắc quay đầu lại. Trần Phong cười buồn rười rượi, nói: "Lần này tổng huấn

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.