Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 242: Chap-242




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 242: Thần An Kỳ giảng đạo lý​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

"Vũ Phi, bởi vì cô ta chạm vào nỗi đau của em anh mới tức giận với ả, anh không cho phép bất kỳ ai được phép làm em tổn thương" - Trương Bân giải thích.

Nhậm Vũ Phi muốn khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy Trương Bần làm mình quá mất mặt. “Anh đừng nói nữa, làm ơn ngậm miệng lại giúp tôi, xem như tôi cầu xin anh đó có được không?” - Nhậm Vũ Phi khó chịu nói.

Đúng vậy, mặt nạ giờ đây chính là vết Chọi trong lòng cô ấy, mỗi lần nghe đến mặt nạ cô đều muốn khóc toáng lên. Nhưng có thể nói chuyện đàng hoàng với người ta mà. Tên Trương Bản này làm vậy thật sự không phải là bảo vệ cô mà là làm cô khó xử. Lòng cô tràn đầy căm phẫn. Quả là không biết cha cô đang nghĩ gì, nhất quyết bắt cô qua lại với tên oắt này, cô sắp chịu không nổi rồi! "Được rồi, anh im, anh không nói nữa, em đừng có tức giận" Nhìn thấy Nhậm Vũ Phi sắp rơi nước mắt, Trương bần vội vàng nói, đồng thời dùng tay làm động tác bịt miệng mình lại. “Xin lỗi, lại khiến cô cảm thấy không vui rồi." - Nhậm Vũ Kỳ vô cùng thấy có lỗi quay sang nói với Thẩm An Kỳ. “Không sao đâu. Thẩm An Kỳ cười nhẹ, cảm thấy Nhậm Vũ

Phi cũng là người tốt, nói: "Xem ra tôi đã nói điều không nên nói, xin lỗi cô.”

Cô ấy cũng là một người hiểu nguyên tắc xã giao, người kinh cô một thước, cô kính người một trường. Nhưng nếu kẻ nào dám giương nanh múa vuốt, cô cũng sẽ không khách khí. “Thật ra cũng không có chuyện gì là không nên nói." - Nhậm Vũ Phi mỉm cười, sau đó để lộ vẻ buồn bã nói: “Tôi là tổng đại lý sản phẩm chăm sóc da tại khu vực Hoa

Đông của tập đoàn LK ở Hàn Quốc. Trước khi mặt nạ Thiên Tâm ra mắt, sản phẩm của LK bán rất chạy. Nhưng từ khi mặt nạ Thiên Tâm ra mắt đã làm ảnh hưởng sâu sắc đến doanh thu của LK. Đến các sản phẩm dưỡng trắng da khác cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, doanh thu giảm đến cùng cực.

Trước đây, số lượng mặt nạ bán ra mỗi ngày là từ một triệu miếng trở lên. Kể từ khi mặt nạ Thiên Tâm ra mắt, nửa tháng nay vẫn chưa tiêu thụ được 10.000 miếng nữa. Ngay cả các sản phẩm dưỡng ẩm da khác cũng sụt giảm 50% doanh số so với lúc ban đầu.

Bây giờ giả trị mặt nạ trong kho đạt đến 600 triệu đồng, tôi rao bán lại nra giả cũng không ai thèm mua. Lại thêm các sản phẩm dưỡng da cũng khó tiêu thụ, thế nên mức lỗ càng lúc càng lớn.

Nói đến đây, sắc mặt của Nhậm Vũ Phi trở nên tuyệt vọng. Dứt lời Thẩm An Kỳ không khỏi nhìn sang phía Diệp Thiên, như thể xem việc tốt anh và chị Liên Tâm đã làm này.

Diệp Thiên xòe hai bàn tay ra, ngụ ý vợ chồng anh không làm gì nên tội cả.

Thương trường cũng như như chiến trường, là sống hay chết hoàn toàn phụ thuộc vào chiến lược cũng như bản lĩnh của người chiến đấu. Hơn nữa, công ty nào lại không vươn lên đỉnh cao? Cũng như trào lưu shopping online đã hại chết bao nhiêu cửa hàng đó thôi.

Thời thể luôn thay đổi, không đáp ứng được thời đại thì sẽ bị đào thải, đây vốn là quy luật muôn thuở rồi. Vì vậy, Diệp Thiên cũng không cảm thấy áy náy, có người phá sản đồng thời cũng có kẻ đổi đời, có gì phải tội lỗi đâu?

Hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ phụ nữ ngoài kia, họ bỏ ra số tiền ít nhất mà hiệu quả mang lại lại là lớn nhất, bọn họ đều rất vui. Còn người không vui ở đây là một số nhà tư bản, nhưng chỉ là những nhà tư bản nhỏ, nhưng hắn không thèm quan tâm đến việc những nhà tư bản đó khổ sở ra sao, dẫu sao phần lớn mọi người đều vui vẻ là được. Suy cho cùng, không phải chuyện gì cũng hoàn thiện về mọi mặt được.

Tất nhiên, nếu Diệp Thiên nghĩ như vậy thì Thẩm An Kỳ cũng có thể hiểu được điều đó, vì vậy cô ấy nói với Nhậm Vũ Phi: "Vậy thì cô có thể trả lại sản phẩm cho nhà sản xuất và nhận bản mặt nạ Thiên Tâm

Nhậm Vũ Phi cười buồn. "Từ lúc tôi bảo muốn trả hành, nhà sản xuất còn không thèm nghe điện thoại nữa kìa. Còn về mặt nạ Thiên Tâm của Tần Liên Tâm, tổng đại lý ở Hoa Đông đã bị người khác lấy mất từ lâu rồi, làm gì còn đến phiên tôi."

Thẩm An Kỳ bĩu môi, hỏi: "Vậy cô đến Hàn Quốc là để tìm gặp nhà sản xuất à?" "Đúng vậy, họ không nghe máy, tôi chỉ đành đến gặp họ. Tôi không thể xem đồng hàng hoá trị giá hơn 600 triệu kia thành rác được - Nhậm Vũ Phi nói.

Thẩm An Kỳ thông cảm với cô.

Giá thành của mặt nạ thực tế rất thấp, nếu trả lại cho nhà sản xuất thì dù có tiêu hủy bọn họ cũng không mất nhiều, nhưng nếu đại lý tiêu hủy thì quả thật sẽ chịu tổn thất rất lớn. Vì vậy, trước khi sản phẩm hết hạn sử dụng đại lý có quyền trả hàng, nhà sản xuất không nhận thì đại lý có quyền kiện nhà sản xuất.

Tuy nhiên, tập đoàn LK là một trong top 10 tài phiệt ở Hàn Quốc, tài sản cá nhân hơn 100 tỷ đô la Mỹ, ở Hàn Quốc rất có địa vị và tiếng nói, chỉ sợ Nhậm Vũ Phi muốn kiện cũng khó mà động đến họ. “Hy vọng có thuận lợi giải quyết khó khăn, giảm thiểu tối đa thiệt hại" - Thẩm An Kỳ chỉ có thể an ủi cô. “Cảm ơn cô” - Nhậm Vũ Phi lịch sự nói.

Cuộc trò chuyện kết thúc bằng nụ cười lịch sự giữa hai người phụ nữ.

Thẩm An Kỳ ghé vào tai Diệp Thiên nói nhỏ: "Diệp Thiên, em nghi ngờ rằng vụ phóng hỏa trước đây ở nhà máy sản xuất thiết bị và bến tàu ở Đức, thêm cả nhà máy sản xuất mặt nạ Thiên Tâm sau này, rất có thể tập đoàn LK một tay gây nên. Bởi vì LK là nhà sản xuất mặt nạ lớn nhất ở Hàn Quốc, chiếm mặt nạ hàng năm chiếm 70% tổng kim ngạch của Hàn Quốc, sự xuất hiện của mặt nạ Thiên Tâm là mối đe dọa lớn nhất đối với LK, vì vậy bọn họ mới không muốn mặt nạ Thiên Tâm có thể thuận lợi phát triển"

Diệp Thiên gật gù, hơn 90% là vậy. Hắn nói khẽ: "Mọi việc đều lấy Long Hoàng Huyết Sâm làm trọng, có được nhân sâm rồi chúng ta mỗi lo giải quyết mối hậu hoạ này để tránh đe dọa đến an nguy của Liên Tâm và sự phát triển của mặt nạ Thiên Tâm. “Chó gấp cũng muốn nhảy tường" - đạo lý này hãn hiểu, LK muốn ngăn chặn công cuộc sản xuất sản phẩm ngay khi mặt nạ Thiên Tâm còn chưa tung ra thị trường, vậy nên hiện nay mặt nạ Thiên Tâm đã ra mắt, nhất định ít nhiều sẽ gây tổn thất cho LK, bọn họ nhất định sẽ có hành động khác.

Vì vậy, Diệp Thiên cảm thấy cần phải diệt trừ mối nguy hiểm tiềm ẩn này, không thể cứ mặc thanh kiểm đó mãi đặt trên đầu Tần Liên Tâm, để nó có thể rơi xuống và làm tổn thương cô ấy bất cứ lúc nào.

Đúng một giờ sáng, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Seoul, thủ đô Hàn Quốc. Vì trời đã khuya Diệp Thiên không tiện đi gặp Choi Hyun-in, bèn bắt một chiếc taxi cùng Thẩm An Kỳ đến khách sạn cao cấp nhất ở Seoul.

Nào ngờ vừa bước vào khách sạn, đã thấy Nhậm Vũ Phi và Trương Bản cũng ở đó, lúc này đang đi về phía quầy bar. "Ợ? Hai người cũng qua đêm ở đây ư?" - Nhậm Vũ Phi đứng trước quầy bar nhìn thấy Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ đang chuẩn bị nhận thẻ phòng, cô lên tiếng hỏi trong sự ngỡ ngàng. “Đúng vậy, thật trùng hợp." - Thẩm An Kỳ cười. “Quả thực là trùng hợp." - Nhậm Vũ Phi cười hỏi - "Hai người đến đây để du lịch à?” “Tôi với bạn trai đến xử lý vài việc." - Thẩm An Kỳ quàng lấy cánh tay Diệp Thiên đáp. “Ô Ồ” - Nhậm Vũ Phi gật gù, trên mặt tràn đầy ghen tị.

Nhìn bạn trai của người khác mà xem, không những đẹp trai lại còn rất nhã, vừa nhìn là biết được giáo dưỡng tốt rồi. Nhìn lại tên Trương Bần mà cha cử ép cô phải giao du với hắn mà xem, chẳng khác nào một tên cường hào ác bá, mở miệng ra không chửi thề thì cũng nói tục, lại còn thích bắt nạt người khác nữa. Đặt hai người lên bàn cân đúng là một trời một vực, một bên là mây trắng một phía là bùn nhơ. Nếu không phải vì nề mặt Đỗ Đức Trọng, hàn hắn đã bị người ta đánh chết lâu rồi. “Chào ngài, mời nhận hai thẻ phòng” - Một cô gái trẻ có thể nổi tiếng Trung ở quầy rượu đưa hai thẻ phòng cho Trương Bán Sau đó, tiếp tân nhìn về phía Thẩm An Kỳ và Diệp Thiên hỏi: "Xin hỏi hai vị lấy hai phòng hay một phòng a?” “Nhất định là lấy hai phòng giống như chúng tôi rồi!”- Tên

Trương Bản ra chiều chế nhạo.

Nhưng hàn chưa từng nghĩ tới Thẩm An Kỳ lại nói: "Một phòng tổng thống, nhất định phải là phòng cao cấp nhất, phải có ban công nhìn ngắm được toàn bộ thành phố."

Nói xong, cô đập chiếc thẻ kim cương đen của Citibank trên quầy bar, như thể đang cố tình chọc tức Trương Bần. Nghe dứt câu, cả Nhậm Vũ Phi lần Trương Bản đều ngày người ra. Đặc biệt là tên Trương Bân, bộ dạng hệt như vừa gặp phải ma.

Ở chỗ này phòng đặt nhất chính là phòng tổng thống mà Thẩm An Kỳ đó lựa chọn, ít nhất cũng 7 triệu đồng một đêm.

Hơn nữa, hắn và Nhậm Vũ Phi thuê hai phòng, tiền là do hãn trả. Ấy vậy mà tên này đi thuê phòng còn để cho phụ nữ trả tiền. Thoáng chốc, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên ngập tràn sự ghen ghét. Hắn thầm nghĩ, tại sao Nhậm Vũ Phi không thể đối với hắn tốt như Thẩm An Kỳ đối xử với Diệp Thiên chứ? Hắn cũng khao khát được ngủ cùng Nhậm Vũ Phi trong một căn phòng cao cấp bậc nhất như thế. "Thưa quý cô, phòng tổng thống tốt nhất ở chỗ chúng tôi là năm triệu hai trăm nghìn một ngày, xin hỏi cô muốn ở bao nhiêu ngày?" - Cô gái ở quầy bar hỏi. “Trước mắt là năm ngày đi đã." - Thẩm An Kỳ hào phóng trải

Thoát chốc Trương Bản không dám kiêu căng nữa. lời.

Hãn đặt cho Nhậm Vũ Phi loại phòng giá ba triệu một đêm, chỉ đặt hai ngày, tính ra mỗi người chỉ tốn sáu triệu tiền phòng. Vậy mà người phụ nữ này lại dám chọn lấy phòng tổng thống cao cấp nhất trong 5 ngày, với giá năm triệu mỗi ngày.

Không có so sánh không có tổn thương, hắn cảm thấy mặt mình nóng bừng, như thể vừa chịu mấy bạt tay.

Hãn chỉ có cách tự an ủi mình, thầm nghĩ: “Nhất định là ả ta đang cố chọc tức mình, đây mà, thực chất ả ta không có tiền đến thế đâu, chỉ là giả vờ khoe mẽ mà thôi. Nếu Vũ Phi chịu ngủ cùng phòng với mình, mình cũng có thể thuê một phòng đắt như thế, cho dù là thuê một tháng trời cũng không vấn đề gì cả!

Không bao lâu, phòng tổng thống đã được mở ra, Thẩm An Kỳ chào hỏi Nhậm Vũ Phi: "Tôi tên là Thẩm An Kỳ, tôi và bạn trai tôi Diệp Thiên về phòng nghỉ ngơi trước. Nếu có cơ hội xin được phép mời cô ăn một bữa. “Tôi tên là Nhậm Vũ Phi, cảm ơn cô. - Nhậm Vũ Phi mim cười, thần ngưỡng mộ Thẩm An Kỳ có thể tìm được một tình yêu đích thực như thế. Nghĩ đến bản thân mình, cô chỉ biết mim cười cho qua.

Thẩm An Kỳ khoát tay Diệp Thiên sải bước rời đi, không hiểu sao bọn họ mang lại cho người khác một cảm giác háo hức mong chờ. "Mẹ kiếp, bắp cải non thể nào cũng bị lợn ăn mất, nhìn xem, gương mặt trắng trẻo non nớt như thế lại làm trai bao cho một người phụ nữ, thật là mất mặt mà!" - Trương Bân lẩm bẩm, rõ là hắn vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen ghét. Nhậm Vũ Phi đảo mắt một cái, lười trả lời hẳn. Đơn giản là do hắn không có tổ chất, điển hình của loại người suốt ngày chỉ biết ghen ghét tị hiềm, hết phương cứu chữa. Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ đến phòng tổng thống ngay sau đó, tất nhiên cô ấy sẽ không bỏ phí cơ hội được ở cùng Diệp Thiên đêm nay. Cho nên mới nói, đêm nay lại là một đêm xấu hổ thẹn thùng của cô.

Đúng lúc này, bên trong một trang viên sang trọng: “Cha, bên khách sạn vừa rồi được gọi đến nói rằng Diệp Bắc Minh và Thẩm An Kỳ đã vào trong một phòng tổng thống." - Kim Syuya nói "Rất tốt! Quả nhiên tên Diệp Bắc Minh này đã trúng kế rồi!"

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.