Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 238: Chap-238




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 238: Tần Liên Tâm có thai rồi!​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Là một lão quái vật đã sống hàng trăm nghìn năm, Diệp Thiên có thể nhìn thấy thế giới ở mức vượt xa những gì một người phàm có thể nhận ra, vì vậy hắn có thể biết lại lịch của trận mưa sao băng này trong nháy mắt.

Hàn đã nhìn thấy hiện tượng này rất nhiều lần, hiện tượng này thường xuất hiện ở thế giới thiên hà trong trung tâm vũ trụ, phần lớn là do một số đại tu sĩ vượt qua kiếp nạn gây ra

Ví dụ, một tu sĩ điên nào đó trong lúc gặp kiếp nạn, vì thủ hận nào đó mà cho nổ tung toàn bộ hành tinh, hiện tượng mưa sao băng như thế này sẽ xuất hiện. tất nhiên. Những hành tinh có thể bị đại tu sĩ cho nổ nhìn chung không lớn lắm và các đại tu sĩ chỉ cần dùng một củ đẩm cũng có thể đánh nát hành tinh đó ra. Nếu là một hành tinh lớn gấp trăm lần Trái Đất, thì đại tu sĩ trong lúc giải kiếp sẽ không đánh nổ được.

Ví dụ, thiên thế mà Diệp Thiên sống trước đây lớn hơn Trái Đất hàng chục triệu lần. Cho dù là người cảnh giới tu luyện có cao siêu cỡ nào cũng đừng hòng đánh vỡ.

Nếu là một vụ tự nổ hoặc một vụ nổ do va chạm của hai hành tinh thi hiện tượng này sẽ không xảy ra.

Vì vậy, Diệp Thiên kết luận rằng lại một tu sĩ tinh quái đã làm nổ tung một hành tinh nào đó.

Và một điều chắc chắn hơn nữa chính là: đó là một hành tinh mang nền văn minh tu tiên

Bởi vì đánh chết người thì bản thân cũng bị thương tám phần, việc cho nổ tung một hành tinh sẽ mang lại quá nhiều thương tích cho các tu sĩ. Một chưởng đánh ra phải tiêu hao hết mấy trăm năm công lực, thế cho nên, nhất định là do cừu hận thâm sâu, bằng không, không có tu sĩ nào rảnh rỗi là làm nổi tung tính cầu, không có ích lợi gì.

Nhưng điều Diệp Thiên băn khoăn chính là khi hắn chu du vũ trụ, đã từng tới Ngân Hà, tuy rằng có tồn tại văn minh tu tiên, nhưng không có người nào tu luyện Tiên Đạo chính thống, cũng không có đại tu sĩ vượt kiếp nạn của bản thân. “Có vẻ như một đại tu sĩ nào đó đã vượt kiếp đang dạo quanh vũ trụ." Diệp Thiên nghĩ thầm.

Tuy nhiên có thể khẳng định rằng, hành tinh bị nổ chắc chắn là ở rất xa trái đất, nếu ở gần thì đã có thể nghe thấy tiếng nổ, còn những thiên thạch này, phải mất một thời gian tương đối dài mới có thể đi qua trái đất.

Hàn phán đoán sau trận mưa sao băng sẽ xuất hiện một luồng linh khí, linh khí của hành tinh bị đánh nổ sẽ lan tỏa khắp Trái Đất. Nếu lực hấp dẫn của Trái Đất đủ mạnh, có thể hấp thụ toàn bộ những luồng khí này, từ đó nuôi dưỡng tinh khí bên trong. Ngược lại, nếu lực hấp dẫn không đủ mạnh, chỉ có thể hấp thụ một phần linh khí mà thôi.

Nhưng dù hấp thu bao nhiêu đi nữa, chắc chắn rằng linh khí của Trái Đất đều sẽ tăng lên một lượng lớn, hơn nữa trong vòng hai ngày này, người bình thường có thể không cảm nhận được, nhưng chỉ cần linh khí của Trái Đất tăng lên, người có cảnh giới tu luyện như hắn chắc chắn sẽ cảm nhận rất rõ.

Lượng linh khí của Trái Đất tăng lên mang lại rất nhiều lợi ích, trước mắt sẽ giúp con người hít thở bầu không khí căng thêm khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, làm chậm sự lão hóa, thậm chỉ sẽ làm một số người hoặc động vật thức tỉnh. Về sau sẽ làm Trái Đất xuất hiện yêu thủ, tiên dược...

Đối với Diệp Thiên đây là chuyện tốt, hắn có thể thu thập thêm linh lực để tu luyện. "Tuy nhiên, giới võ thuật sẽ trở nên bất ổn. Nghĩ đến đây, hãn nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Linh khi tăng lên nhất định phải đẩy nhanh tiến độ tu luyện của võ sĩ, võ sĩ càng ngày càng mạnh, thế giới võ lâm có thể yên ổn được không? "Ngay cả những kẻ ở những tông môn đã ẩn dật cũng sẽ xuất hiện.

Ngay lúc này, cả thế giới đều sục sôi trước trận mưa sao bằng ngàn năm có một ấy, mấy tỷ đôi mắt không ngừng hưởng về cảnh tượng tráng lệ kia cả tiếng đồng hồ. Các nhà khoa học từ nhiều quốc gia đã đưa ra những suy đoán và tranh luận gay gắt về trận mưa sao băng này, rốt cuộc vẫn không đạt được kết quả cuối cùng.

Vài tiếng đồng hồ sau, thế giới lại yên bình như cũ. Ngoại trừ một vài người lỗi chuyện mưa sao băng ra nói như một chủ đề bàn tán trong lúc trà dư tửu hậu, hầu hết bọn họ đều không là lắng gì về điều đó. Ai đi làm vẫn đi làm, ai nghỉ ngơi vẫn thong thả ngơi nghỉ, dường như câu chuyện trên không mảy may ảnh hưởng đến nhịp độ sống thường ngày của bất kỳ người nào.

Lúc này, ở kinh đô đương buổi sớm tinh mơ. Ở Giang Thành trời thu vừa trở lạnh, rất nhiều người vẫn còn say ngủ trên chiếc giường ấm áp.

Nhà máy sản xuất mặt nạ Thân Tuyết tọa lạc tại một khu vực không mấy phồn hoa ở Giang Thành, vào lúc này công nhân vẫn đang bận rộn với việc tu bổ công xưởng. Một nhóm công nhân đã treo mình trên tòa nhà trụ sở cao 200 mét của xưởng sản xuất để lập kính, cảnh tượng xem chừng vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên bên ngoài công trường xuất hiện ba chiếc xe tải, một đoàn người đội mũ trùm đầu màu đen lao ra khỏi xe, không nói phải trải cầm súng xả đạn vào người các công nhân có mặt trong xưởng

Đúng lúc này, một bóng người từ cửa sổ của tòa nhà nhanh chóng xuất hiện, phát ra nội lực hơn người chặn nhữ đạn, sau đó đẩy những viên đạn ấy đi ngược trở lại. làn mưa

Phản lực của viên đạn đã giết chết và làm bị thương những tên bịt mặt. "Không ổn! Rút mau! Có cao nhân yểm trợ" - Tên cầm đầu hét lên sau khi phát hiện vài tên đồng bọn bị thương nặng, rồi nhanh chóng phóng xe bỏ chạy khỏi hiện trưởng. “Là người Hàn Quốc?" - Ngô Nguyên Thanh cau mày, mặc dù không hiểu tiếng Hàn nhưng anh vẫn chắc chắn rằng người đàn ông đứng đầu lúc này nói tiếng Hàn. Vì vậy, anh ta nhanh chống chốt chặt mục tiêu và đuổi theo, bát bang được và tìm ra kẻ sai khiến phía sau. Nhưng không ngờ rằng khi anh ta đang đuổi kịp, chỉ kịp nghe một tiếng nổ lớn và nhìn thấy chiếc xe bị nổ tung. “Chết tiệt!" - Ngô Nguyên Thanh bị lực nổ làm văng xa hàng chục mét, luôn miệng chửi rủa

Tuy bị nổ đến mức mặt chảy đầy máu, hai bên thái dương đau âm ỉ nhưng cũng may hắn ta có cảnh giới tu luyện thâm hậu, chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng nhiều đến thân the

Dầu sao cũng chỉ là uy lực của vài tia sét, há thế nào lấy mạng được người có cảnh giới tu luyện cao cường như hàn ta. “Chết tiệt, đảm đáng chết các người, chờ tìm ra được lai lịch xem ta và thầy Diệp làm sao xử lí của các ngươi!" - Ngô Nguyên

Thanh tức giận mắng, rồi gọi cho Tân Liên Tâm một cú điện thoại.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Tân Liên Tâm cùng với Trần Chí Thành và Shinaki Sato đến công trường. “Lão Ngô, sao rồi, bị thương có nặng không?” - Nhìn thấy gương mặt dính đầy máu và dáng vẻ xấu hổ của Ngô Nguyên Thanh, Tân Liên Tâm lo lăng hỏi dồn. "Phu nhân đừng lo lắng, thuộc hạ không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Lần này do thuộc hạ bất cẩn đã để chúng xổng mất, nhưng thuộc hạ có thể chắc chắn bọn chúng là người Hàn Quốc." - Ngô Nguyên Thanh xấu hổ nói. “Hàn Quốc?" - Tần Liên Tâm nhíu mày.

Shinaki Sato cười nói: "Vợ thầy Diệp, nếu là người Hàn Quốc thì cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Hàn Quốc là nơi sản xuất mặt nạ lớn nhất thế giới, một khi mặt nạ của người được sản xuất bọn họ sẽ vô cùng khó sông. Chặn đường phát tài khác nào giết cha hại mẹ, thế nên bọn họ sẽ không để người yên đầu.

Tân Liên Tâm cảm thấy cũng có lý, nhưng vẫn rất tức giận "Kinh doanh vốn dĩ là cạnh tranh công bằng, giống như ô tô vậy.

Nhật Bản, Đức, Mỹ đều là những nước sản xuất ô tô lớn, không có chuyện vì cạnh tranh mà cho nổ các nhà máy ô tô khác". "Đó là bởi vì các nhà sản xuất ô tô có giá cả hợp lý. Ô tô có chất lượng tốt giả sẽ đắt hơn, ô tô có chất lượng kém hơn thì giá rẻ hơn. Còn mặt nạ của người tốt hơn hơn mặt nạ sản xuất tại Hàn Quốc gấp trăm lần, nhưng giá thành thấp hơn rõ rệt, người nói xem người ta sẽ không thổi bay công xưởng của chúng ta sao?” - Shinaki Sato nhanh nhảu đáp lời.

Tân Liên Tâm trợn mắt nói: "Nhưng giá thành thật sự của mặt nạ rất thấp, mỗi miếng tính ra cũng chỉ hơn hai nghìn đồng, cũng không thể bán ra với giá năm, sáu mươi nghìn được

Shinaki Sato nói: "Người không biết đó thôi, một số loại thuốc trong bệnh viện ở Nhật Bản một viên chỉ tầm một, hai nghìn, nhưng bán ra với giả mấy mươi nghìn. Người đừng nghĩ đến vấn đề lương tâm ở đây, không cần thiết đầu

Tân Liên Tâm:

Chẳng lẽ thực sự là cô đã đặt ra mức giá quá thấp hay sao? “Vợ thấy Diệp nên cân nhắc lại, nếu như vẫn không đổi giá sợ rằng lần sau người ta lại chạy tới chỗ phu nhân đốt xưởng đó!” - Shinaki Sato châm chọc,

Tân Liên Tâm: "..."

Shinaki Sato cười khúc khích, sau đó anh ta ngôi xổm xuống kiểm tra những xác chết.

Có tiếng xì xì vang lên!

Shinaki Sato phát hiện ra rằng trên ngực mỗi xác chết đều có hình xăm năm tay màu đen sầm, bất giác hít sâu một hơi. "Đây là..." - Tân Liên Tâm kinh ngạc hỏi. “Người của Thiết Chưởng Minh ở Hàn Quốc!” Shinaki Sato trả lời. “Thiết Chưởng Minh?" Ngô Nguyên Thanh và Tần Chi Thành đều sửng sốt, chỉ có Tần Liên Tâm là mụ mầm không hiểu gì Tuy rằng không rõ, nhưng cô cảm nhận rõ cái tên này lại lịch không tầm thường.

Shinaki Sato gật đầu trả lời: "Thiết Chưởng Minh là môn phái có đẳng cấp võ thuật hàng đầu ở Hàn Quốc. Minh chủ của bọn họ là Park Jeong-hee - người đứng thứ nhì trong các đại cao thủ. Trong cuộc tranh chức vô địch năm đó, nếu không phải Park Jeong-hee bị một thủ lĩnh nước ngoài đánh bại, không chừng chức vô địch đó đã thuộc về hàn ta “Ghê gớm vậy sao?” - Tần Liên Tâm kinh ngạc reo lên, mặt cũng theo đó tái nhợt. "Tất nhiên rồi, nếu không phải là như thế thì những tên người

Hàn Quốc kia có tư cách gì để nói rằng bọn họ là người phát minh ra võ thuật chứ?", Shinaki Sato nói.

Tân Liên Tâm: " "Hừ." - Tân Chí Thành lúc này mới hừ lạnh một tiếng - "Có lợi hại cách mấy cũng không bằng cháu rể Diệp Thiên của ta được phải không? Đợi Diệp Thiên trở về, ta sẽ bảo nó cho cái tên Park Jeong-hee một bài học, để xem sau này hắn ta có dám sai người phá xưởng mặt nạ mà cháu gái Tâm Nhi của ta cực khổ gầy dựng không " “Không được đầu ông à!" - Tần Liên Tâm nhanh chóng ngắt lời ông - "Ông ơi, cháu không muốn Diệp Thiên vì cháu mà phải dấn thân vào chốn nguy hiểm, chúng cháu sắp có con với nhau rồi, cháu chỉ muốn anh ấy ở nhà chăm sóc con cái, cháu không hy vọng anh ấy cứ chạy đôn chạy đáo bên ngoài, mỗi lần như vậy cháu đều cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cả Shinaki Sato và Ngô Nguyên Thanh đều không nói nên lời.

Đây khác nào một cuộc huấn luyện, muốn biển thấy Diệp từ một mãnh hổ thành một chú mèo sao? Chỉ có Tần Chí Thành vui vẻ cười lớn, không ngừng nói "Phải, phải”, bởi lòng ông muốn bồng cháu từ lâu.

Tối đến, Diệp Thiên về đến nhà họ Tân.

Cùng Tần Liên Tâm hàn huyện vài câu xong, Diệp Thiên mới được Shinaki Sato cho hay chuyện nhà máy sản xuất mặt nạ bị đánh b. "Những tên Hàn Quốc này quả là lớn mật, ta chỉ mới vừa diệt sạch đám người Huyết Tộc rắc rồi kia, còn chưa qua được mấy hôm lại đến lượt bọn họ làm trò, hơn nữa lại còn nhằm đến vợ ta

chapter content


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.