Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 231: Trời ơi!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thấy Diệp chính là Diệp Bắc Minh?
Một giờ sau, phát ngôn của Diệp Thiên trong cuộc phỏng vấn với các phóng viên đã nhanh chóng lan truyền khắp thế giới thông qua nhiều phương tiện truyền thông, mạng lưới liên lạc, truyền miệng và các kênh khác, gây ra một sự chấn động lớn. "Với sự giúp đỡ của thầy Diệp, tôi hy vọng anh ta có thể giết sạch huyết tộc, để chúng ta không còn lo lắng bị huyết tộc bắt đi." "Huyết tộc đã gây nguy hiểm cho Châu Âu mấy ngàn năm, hiện tại quy mô của huyết tộc càng ngày càng lớn, nhiều như cỏ ngoài đồng. Nếu như thấy Diệp có thể diệt trừ hoàn toàn huyết tộc, công lao ở hiện tại sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai!" "Tôi không tham vọng rằng thầy Diệp có thể quét sạch huyết tộc trong một sớm một chiều. Chỉ cần có thể tiêu diệt một nửa số thân tộc, là đã giúp mọi người bớt đi một tai họa ngâm, vì vậy tôi ủng hộ cách của thầy Diệp vô điều kiện. Tôi rất hy vọng anh ta có thể thành công. Cổ lên thấy Diệp!"
Gần một tỷ người ở châu Âu, không có ai là không ủng hộ cách của Diệp Thiên. "Thấy Diệp quả tuyệt vời. Những lời nói này của anh ta làm cho nhiệt huyết của mọi người dân trào, ý chí chiến đấu sục sôi trong người. Anh ta thực sự xứng đáng là ngôi sao sáng nhất trong giới võ thuật hiện nay" "Chắc chắn là đang chém gió đây, một mình hàn, huyết tộc có mấy trăm ngàn người, nhiều kiến thì giết được voi, hơn nữa nếu như dị tộc cùng các thế lực khác, hợp tác với nhau thì cũng có thể đánh cho thầy Diệp đó không thấy đường về." "Phá hủy một căn cứ huyết tộc nhỏ thì được gì, đồng thời còn giết sạch thân tộc. có năng lực này sao? Thủ lĩnh huyết tộc chính là cao thủ đứng hàng ba. Dưới có sáu vị thân vương, vị trưởng lão, cùng mấy chục chỉ huy. Nhiều cao thủ như vậy chắc chắn có thể nghiền nát thấy Diệp, chưa kể Huyết tộc cũng có thể triệu hoán ra huyết Ta cá là thấy Diệp mà đến trụ sở của huyết tộc nhất định sẽ chết"
Diễn đàn Võ thuật Quốc tế có rất nhiều bài đăng thảo luận về phát ngôn của Diệp Thiên. "Có vẻ như ngày tàn của Thiên Nộ đang đến. Ai bảo chúng dám bắt người yêu của thầy Diệp để bây giờ nhận quả báo co chu." "Không thể nhịn thêm được nữa, Thiên Nộ có sức mạnh gi mà muốn lấy đầu của thầy Diệp để nhận thưởng, bây giờ thấy Diệp đã buông lời tàn nhẫn, mọi người trong Thiên Nộ đều không ngủ được, đúng không?" "Đừng sợ Thiên Nộ. Có thể thấy Diệp nói không chừng sẽ chết tại trụ sở huyết tộc, và bọn chúng sẽ được tha. Nếu thấy Diệp thực sự quét sạch Huyết tộc, thì Thiên Nộ của bọn chúng sớm muộn gì cũng tới lượt bọn
Các diễn đàn chợ đen quốc tế cũng đang các bài đăng bàn luận về vấn đề này.
Ngay cả ngoài đời thực giữa các võ sĩ và võ sĩ, giữa những người yêu võ thuật và những người yêu thích võ và giữa sát thủ và sát thủ, tất cả đều đang thảo luận về vấn đề này. Một số người cho rằng thấy Diệp còn trẻ, bồng bột, thiếu tự chủ, anh ta sẽ phải trả giá đất cho những lời nói cay nghiệt của mình.
Một số người cho rằng những lời cay độc này thấy Diệp hơi quá đáng, nhưng nói những lời độc ác như vậy đối với họ là một chuyện quá dễ dàng.
Lúc này, trụ sở chính của dị tộc ở Bắc Mỹ, có trụ sở chính tại Florida, đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp sau khi nghe được những lời lẽ gay gắt của Diệp Thiên. "Cái quái gì vậy, thấy Diệp quá hung hãn, không biết tộc trưởng dị tộc của chúng ta là số một sao?" "Cái gì mà kẻ xâm phạm người của hãn dù có bao xa cũng bị trừng trị cơ chứ, chúng ta bỏ tiền ra mua cái đầu của hãn có gì sai chứ, giỏi thì đến đây mà đánh này, nói những lời cay độc đó để làm gì, hàn nghĩ chúng ta sẽ sợ hay sao?" "ở Nam Việt có câu tục ngữ răng chó sủa không cần. Tôi nghĩ thấy Diệp cũng chỉ là chó sủa mà thôi. Làm sao hắn ta có gần xông vào tấn công dị tộc của chúng ta chứ."
Các quan chức cấp cao của dị tộc tụ tập lại và bày tỏ sự bất bình tột độ với những lời nói tàn nhẫn của Diệp Thiên. “Quân sư đến!” Một giọng nói lớn vang lên trong phòng họp. Một ông già da trắng mặc vest và đi giày bước vào phòng hop.
Cả hội trường đứng thẳng nghiêm và yên lặng. “Ngồi đi." Quân sự nói xong ngôi xuống ghế chính.
Khi mọi người đã ngồi xuống, quân sự lên tiếng: "Tộc trưởng đang trong thời gian bế quan, đột nhiên xảy ra chuyện như thế này. Ta biết hai ngày nữa có rất nhiều người muốn đi Châu Âu giúp huyết tộc giết thấy Diệp, nên ta đã gọi mọi người đến để họp khẩn cấp. “Tên đó thật bất Chương, quá hung hãn, Tộc trưởng không tiện quấy rầy trong lúc bế quan, chúng ta nhất định phải phải một số người tới giúp tộc huyết tổng khử tên kiêu ngạo kia!" Một tên quan cấp cao của dị tộc phẫn nộ nói. "Đúng vậy, ta đồng ý với trưởng lão Thas!" "Ta cũng đồng ý với trưởng lão Thas!" "Ta cũng đồng ý với trưởng lão Thas" Từng quan chức cấp cao của Dị tộc đứng lên.
Quân sư ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Ông ta nói: "Vấn đề này rất quan trọng. Ta đã đưa ra quyết định sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Hiện tại chúng ta sẽ không can thiệp vào vấn đề này và sẽ không bày tỏ ý kiến gì về vấn đề này. Chúng ta sẽ đợi tộc trưởng ra ngoài và lên phương án giải quyết. "Cái gì!"
Ngay khi Quân sự nói điều này, cả phòng họp đã bị sốc. Đây không phải là muốn chúng ta trở thành một con rùa sao? "Tôi không đồng ý với quyết định của Quân sự. Mọi người đang réo tên Dị tộc chúng ta. Nếu chúng ta không có bất kỳ hành động nào và không tỏ bất kỳ ý kiến nào, điều này chẳng phải khiến mọi người trên toàn thế giới cười chúng ta, nghĩ chúng ta là một con rùa rụt cổ sao?", Trưởng lão Thas không đồng ý. "Đúng vậy! Chúng ta không nên nhất hệt con rùa như vậy!" Hơn một nửa trong số các quan chức cấp cao của Dị tộc tỏ ra không hài lòng với lời nói của Quân sự.
Ram!
Vị Quân sư đập bàn. Tức giận nói: "Ta hỏi các ngươi, các người cho rằng mình có thể đánh chết Diệp, hay là đi nộp mạng?" "Chúng ta không thể đánh bại thầy Diệp, nhưng chúng ta có thể giúp đỡ huyết tộc, mượn lực của huyết tộc, tiêu diệt Diệp để chúng ta có thể nở mày ở mặt với thế giới, và khẳng định chúng ta không phải là một con rùa nhất cáy, như vậy có phải tốt hơn không?" trưởng lão Thas nói.
Quân sự cười nhạt nói: "Dị tộc của chúng ta trở thành thuộc hạ của huyết tộc từ khi nào vậy? Cảm ơn cao kiến mà Thas đã nghĩ ra!" "Ta đã nói rồi, tộc trưởng không xuất hiện. Dù các người có ra tay giúp đỡ huyết tộc thì sau cái chết của thầy Diệp, công lao sẽ thuộc về huyết tộc chứ không phải dị tộc chúng ta. Chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là bông hoa tô điểm cho đám lá xanh. Sẽ không có ai nghĩ đến công lao của chúng ta mà còn cười nhạo chúng ta là cây súng cho Huyết tộc tự ý điều khiển”. "Nếu thua thì sao? Các người đều đã chết, thực lực của dị tộc giảm đi đáng kể, địa bàn do tộc trưởng quản lý không khéo sẽ dẫn dân bị Hồng Thịnh hải ngoại nuốt sạch. Các người đã từng nghĩ đến những tổn thất cho dị tộc chưa?" "Để ta nói lại cho các người biết, thực lực của thầy Diệp đáng sợ hơn rất nhiều so với các các người nghĩ. Sở đi mấy ngày trước tộc trưởng đột nhiên chọn bế quan là vì nghi ngờ thực lực của thầy Diệp có thể mạnh hơn minh, vì vậy ông ta phải nó lực nâng cao trình độ tu luyện của mình để đảm bảo vị trí của dị tộc chúng ta trên thế giới. "Thas người muốn chết một mình thì ta cũng ngăn cản, nhưng nếu như người còn dặm kích động mọi người giúp huyết tộc, ta sẽ thay mặt tộc trưởng nghiêm trị ngươi."
Chỉ huy quân vừa nói ra những lời này, rất nhiều người lúc nãy còn đang nhảy dựng hết cả lên bây giờ đã trở nên rất ngoan ngoãn.
Ngay cả tộc trưởng cũng nhận thức được sự nguy hiểm này, xem ra có vẻ như thấy Diệp đáng sợ hơn chúng ta nghĩ. Nhưng Thas lại không nghĩ như vậy, hãn ậm ừ: "Ta không tin một thanh niên Nam Việt hung hăng lại lợi hại như vậy. Người không dám đi thì ta đi. Hai ngày sau các ngươi hãy xem ta giúp huyết tộc giết chết thấy Diệp như thế nào!" Sau khi thốt ra những lời này, Thas tức giận rời khỏi phòng họp. “Tự làm tự chịu." Quân sư lắc đầu bất lực.
Một cuộc họp kết thúc trong không khi không vui. Lúc này Nam Việt cũng có biển lớn.
Triệu Cửu Linh ở Nam Hải, Hoắc Cảnh, anh em Đường Tu Nghĩa, Vũ Thiên Hoa ở kinh đô, Mã Thiên Kiêu ở phía Tây Bắc, Vịnh Thế, bá chủ của Nam Bàn. Những nhân vật vô cùng nặng ký trong giới võ thuật Nam
Việt đã khởi hành từ các sân bay ở thành phố của họ để bí mật đến Trung Đông hoặc châu Âu.
Chuẩn bị hỗ trợ Diệp Thiên chống lại huyết tộc, tiêu diệt Tổ chức sát thủ Thiên Nộ, đưa võ thuật Nam Việt vang danh khắp thế giới.
Đồng thời ngay lúc đó, nhà họ Tân.
Sau khi tâm rửa xong, Tần Liên Tâm năm trên giường trắn trọc, không tài nào ngủ được, cô liền ngồi dậy, bật đèn, chu đối môi nhỏ nhắn nhìn Diệp Thiên trong ảnh cưới liên thuyền. "Hù, Diệp Thiên xấu xa, cứu được An Kỳ rồi cũng không chịu về, muốn khiêu chiến huyết tộc thì đánh đi, còn có vụ hai ngày nữa mới đánh tiếp. Anh muốn nhân cơ hội này ở lại với An Kỳ thêm hai ngày nữa sao, sao anh không nghĩ tới người ta không thấy anh thì nhớ nhung anh thể nào à, không có anh ôm thật là khó ngủ, anh thì thích quá rồi, không nhớ người ta một chút nào, có phải là An Kỳ đã giúp anh giải quyết không. Đúng là đàn ông, chỉ biết có mới nơi cũ, có phải anh đã quên mất vợ của mình luôn rồi không?" "Đàn ông đúng là chỉ có mới nới cũ. Nếu sớm biết thế này em đã không cho anh đối xử tốt với An Kỳ. Nếu anh không nghe lời em, làm cho An Kỳ mang thai. Em... Em sẽ khóc cho anh xem!"
Cô ấy dù giận dữ nhưng vẫn rất dễ thương.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô trên tủ đầu giường vang lên, hóa ra là Diệp Thiên gọi video cho cô. “Hừ, xem như lương tâm cũng không bị mất hết, vẫn nhớ rằng mình có vợ cơ đấy." Cô hậm hừ, sau đó lại mỉm cười mở video. “Vợ à, em có nhớ anh không. Trong video, Diệp Thiên vậy vẫy tay, trên khuôn mặt là một nụ cười rạng rỡ. “Hừm, phải là em hỏi anh có nhớ em không mới đúng, chắc đường về nhà cũng quên luôn rồi chứ gì." Tần Liên Tâm nhếch môi bất mãn nói. "Đương nhiên là anh nhớ em rồi. Em là vợ anh. Anh không nhớ em thì nhớ ai chứ." “Cũng được đó" Tần Liên Tâm lúc này mới yên tâm một chút. Cô Lẩm bẩm: "Em nhớ anh lắm, nhớ đến nổi không ngủ được. “Vậy thì anh sẽ bay về ngay bây giờ nha, mai anh ở bên cạnh em một ngày, rồi hôm sau anh đi nhé" Diệp Thiên nói.
Tần Liên Tâm vội vàng ngăn lại: "Đừng đừng, anh cứ bay qua bay lại sẽ rất mệt. Người ta sẽ chờ anh trở về mà. Chỉ còn vài ngày nữa thôi, anh cử ở cùng An Kỳ, chỉ cần nhớ lời em nói với anh là được."
Sau đó, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm hơn nửa giờ, thì Tân Liên Tâm mới yên tâm ngủ.
Đêm hôm sau, khi màn đêm buông xuống, Tần Liên Tâm không thấy Diệp Thiên sẽ lại nghĩ ngợi lung tung, sau đó lại mất ngú. "Vo oi."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Tân Liên Tâm vừa nhìn, liền thấy ngoài cửa kính ban công xuất hiện một bóng người “Diệp Thiên?" Tần Liên Tâm kinh ngạc, vén chăn bông ra, khoác áo khoác lên rồi chạy đến mở cửa kính ban công.
Trong giây tiếp theo, cô cảm thấy mình mất đi trọng tâm, cô bị Diệp Thiên nhấc bổng rồi ôm kiểu công chúa. “Diệp Thiên, tại sao anh lại chạy về đây?" Tần Liên Tâm kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp đã sớm nhòe đi vì nước mắt. “Anh đói rồi, anh muốn ăn điểm tâm vợ anh làm." Diệp Thiên trịch thương nói. "Hả? Anh có thể để An Kỳ nấu cho anh. Cô mim đôi môi nhỏ xinh, hừm một tiếng. "Tay nghề của cô ấy không bằng vợ anh đâu, anh vẫn thích hương vị điểm tâm của vợ anh làm cơ " "Có thật không đó?" "Đương nhiên, nếu không anh vội vã đường xa trở về đây làm gì cơ chứ?" "Hi hi, hôm nay em sẽ cho anh ăn no căng bụng"
Hai giờ sau, cả hai ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, Tần Liên Tầm ngủ rất ngon, cô cũng rất yên lòng. Ngày hôm sau, vào lúc bình minh, Diệp Thiên lên đường đến
Praha.
Khi Diệp Thiên đến Praha, anh nhìn thấy Triệu Cửu Linh và vài gương mặt quen thuộc khác. Lúc này, Praha đang là ban đêm, theo lệnh của Diệp Thiên, một nhóm người đi tới trụ sở huyết tộc ở ngoại ô Praha