Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2220: Bát Đại trưởng lão!




Vào lúc cảm nhận được tám đạo khí tức này, mấy tên cao thủ Minh Đế cảnh ở bên dưới lộ vẻ mặt vui mừng.

Còn Diệp Thiên lúc này thì nhướng mày.

Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được khí tức của tám người đang đến.

Trên người tám người đó tỏa ra tử khí độc nhất của Minh Đạo.

Cho nên vào thời khắc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ là viện binh của Minh Đạo đang tới.

Diệp Thiên dùng thần thức, nhanh chóng thăm dò được mức thực lực của tám người này.

Bọn họ đều có thực lực cỡ Minh Đế cảnh nhị trọng tam trọng.

“Xem ra đây chính là Bát Đại trưởng lão của Cung Minh Đế. Lão Minh Đế kia thế mà phái ra một lần hết tất cả Bát Đại trưởng lão, đúng là cược to nhỉ!”

Chẳng qua mấy kẻ này lại không có đủ tầm nhìn, mặc dù nhân số của bọn họ nhiều, hơn nữa còn là cao thủ Minh Đế cảnh trở lên.

Nhưng bọn họ lần này đã sai rồi, sai lầm của bọn họ chính là không phái đến một người có thực lực chân chính đến đây.

Vì vậy khi tám người kia đến đây lập tức đã có hai bóng người cản lại bọn họ ngay.

Mà hai bóng người này chính là Hỏa Huyền vầ Ma Gia.

Tu vi của Hỏa Huyền tương đương với cao thủ Minh Đế cảnh tứ trọng.

Còn thực lực của Ma Già càng thêm thâm sâu khó đoán, tương đương với cao thủ Hư Không cảnh ngũ trọng.

Cho nên khi Bát Đại trưởng lão đối đầu với Hỏa Huyền và Ma Gia, bọn họ bị khí thế của hai người này chế trụ toàn diện.

Sắc mặt Bát Đại trưởng lão trắng bệch, bọn họ biết lần này khó mà qua loa cho được.

Một người trong Bát Đại trưởng lão lúc này ôm quyền tiến lên trước, nói:

“Ta thấy hai vị cũng không phải là người trong Ngũ Đạo, tại sao lại muốn giúp đỡ đám người Ngũ Đạo đối phó với Minh Đạo ta? Nếu như hai vị có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, đầu quân cho Minh Đạo ta, chúng ta nhất định mở rộng cửa hoan nghênh hai vị. Hơn nữa, với thực lực của hai vị thì hoàn toàn có thể đảm nhận một chức vị quan trọng trong Cung Minh Đế chúng tôi. Sau này muốn hô mưa gọi gió gì cũng không thành vấn đề! Không biết…”

Lời xúi giục của gã trưởng lão kia còn chưa kịp nói hết đã bị cái phất tay của Hỏa Huyền đánh gãy.

“Đừng có thả rắm nữa, lão già kia, con mắt nào của ông thấy hai người chúng tôi không giống người trong Ngũ Đạo hả? Tôi nói cho các người biết, chúng tôi chính là nhân vật điển hình trong Ngũ Đạo đấy, đệ tử đích truyền, có hiểu chưa? Đừng là mà chơi trò tâm cơ với bọn ta, nhanh nhanh rửa cho sạch cần cổ của mấy người, chìa ra đây cho ông chém!”

Nghe thấy những lời của Hỏa Huyền, vẻ mặt lão trưởng lão kia trở nên nặng nề, nói: “Xem ra các hạ không nể mặt mũi Minh Đạo chúng tôi rồi. Nếu các hạ đã chấp mê bất ngộ như thế thì chúng tôi chắc chắn…”

“Chắc chắn cái gì? Nếu ông còn dám nhiều lời thêm một chữ nữa, có tin ông đây lập tức bẻ đầu ông xuống ngay không hả? Mấy người ít lải nhải nhiều lời lại đi, rốt cuộc có đánh hay là không? Không đánh thì nhanh cút đi! Ông đây còn muốn đi chém giết mấy gã kia nữa! Nếu như muốn đánh thì nhanh ra tay đi, ông đây cũng không có thời gian đâu để lải nhải lảm nhảm với các người!”

Hỏa Huyền vẫn không chút nể mặt như cũ, chặn họng lão trưởng lão kia.

Bởi vì anh ta cảm thấy hiện giờ đang ở trên chiến trường, đôi bên có quan hệ ngươi chết ta sống, nói nhiều thế làm gì, có làm được cái ích lợi gì đâu.

Đánh không lại còn có ý định xúi giục.

Nếu đã xúi giục người ta thì ít nhất phải có thái độ tốt một chút, thế mà còn giở giọng uy hiếp.

Thực lực của mấy người có thế này mà bày đặt uy hiếp người khác, ngại mạng của mình quá dài hay sao?

Không thể không nói, những người này đều là đám não heo.

Thấy ông ta định mở miệng nói thêm gì nữa, Hỏa Huyền và Ma Gia không thèm để ý, hai bóng người lóe lên biến mất tại chỗ.

Đến khi xuất hiện thì đã ở giữa tám người trưởng lão kia.

Tiếp theo, lửa đỏ và ma khí bùng nổ, Bát Đại trưởng lão của Cung Minh Đế lần lượt cao giọng gào thét.

Sau khi Hỏa Huyền và Ma Gia ra trận, hai người họ cứ đè tám lão già kia ra mà đánh.

Chẳng qua đó chỉ là cục diện lúc mở đầu, bởi vì Hỏa Huyền và Ma Gia đột nhiên ra tay bất ngờ, khiến Bát Đại trưởng lão vội vàng không kịp phòng bị.

Vì thế, lúc vừa mới đầu giao thủ, bọn họ luống cuống tay chân, quyền cước vung loạn lung tung, bị Hỏa Huyền và Ma Gia thừa cơ hội đánh loạn trở tay không kịp.

Nhưng sau khi ổn định xong, bọn họ lập tức liền tiến hành tổ chức phản công.

Bọn họ dù sao có tận tám người, tổng thể về mặt thực lực thì vẫn mạnh hơn hai người Hỏa Huyền và Ma Gia không ít.

Cho nên sau khi ổn định lại, tám người họ bắt đầu tác Hỏa Huyền và Ma Gia ra.

Hiện giờ thành bốn đánh một, cục diện rất nhanh đã được ổn định.

Mà Hỏa Huyền và Ma Gia hiện giờ lại đổi thành rơi vào thế hạ phong.

Nhưng trong một chốc lát bọn họ hoàn toàn không bắt được Hỏa Huyền và Ma Già, đôi bên bày ra cục diện giằng co.

Mà ở một phía khác, trận chiến của Linh Nguyên và Ác Nguyên đã sắp kết thúc.

Mặc dù Hỏa Huyền và Ma Gia rời khỏi vòng chiến nhưng với thực lực của mấy người bọn họ thì vẫn có thể đè mấy vị cao thủ Minh Đế cảnh kia mà đánh.

Hiện giờ cao thủ Minh Đế cảnh của thành Tần Phong chỉ còn thừa lại năm người, mà phía Linh Nguyên thì lại còn tận bảy vị cao thủ Hư Không cảnh.

Cho nên bên này đã dùng tính áp đảo để đẩy lùi đám cao thủ Minh Đế cảnh kia vào một góc.

Mà rìu Ma Thiên trong tay Ác Nguyên uy lực kinh người, mấy vị cao thủ Minh Đế cảnh không dám đỡ đòn công nào từ Ác Nguyên.

Bây giờ bọn họ đã lùi đến mức không thể lùi được nữa, cho nên sau khi Ác Nguyên tiến lên trước, những người kia không thể không liều mạng với ông ta.

Nhờ có thêm những người khác trợ giúp, rất nhanh lại có một cao thủ Minh Đế cảnh chết trong tay bọn họ.

Cục diện hiện giờ với Minh Đạo mà nói là vô cùng bất lợi.

Mặc dù cao thủ Minh Đế cảnh của bọn họ chiếm ưu thế, nhưng lại thiếu đi một người có chiến lực cấp cao.

Người có tu vi cao nhất trong bọn họ chẳng qua chỉ ở Minh Đế cảnh tam trọng.

Mà bên phía Diệp Thiên, tu vi cao nhất là Ma Gia với Hư Không cảnh ngũ trọng và Hỏa Huyền Hỏa Thần cảnh lục trọng.

Đối với chiến lực ở mức này, bọn họ hoàn toàn không có cách nào để chống lại.

Còn Diệp Thiên đang lơ lửng giữa không trung nhìn về phía trận chiến kịch liệt ở bên dưới, hiện giờ hắn cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Bởi vì đối với những người đang chiến đấu ở bên dưới hắn hoàn toàn không có cách nào để nhúng tay vào.

Giữa Hư Không cảnh ngũ trọng và Hư Không cảnh lục trọng có sự khác biệt rất lớn, đây chính là đường ranh giới.

Sau khi vượt qua khỏi đường ranh giới đó, thực lực bọn họ sẽ gia tăng trên diện rộng.

Sự thay đổi này là sự thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất. Vì thế người có cảnh giới Hư Không cảnh lục trọng hoặc là Minh Đế cảnh lục trọng dưới tình huống bình thường sẽ không thể ra tay với người có cảnh giới thấp hơn bọn họ được.

Bởi một khi ra tay, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Không chỉ là núi lở đất nứt, đến cả một tòa thành cũng sẽ chỉ biến thành cát bụi chỉ trong nháy mắt.

Nhưng không có gì là tuyệt đối, bởi vì trên thế giới này khắp nơi đều đủ loại yêu nghiệt.

Vẫn có những yêu nghiệt có thể thực hiện đối chiến vượt cấp.

Mặc dù hiện giờ Diệp Thiên đã đạt đến Hư Không cảnh lục trọng nhưng hắn vẫn không cho rằng mình đã là vô địch.

Huống chi hắn còn phát hiện ra một sự tồn tại của Minh Đế có tu vi tương đương hắn cùng với Minh Đạo đã phát triển và tồn tại nhiều năm như thế ở Thương Minh giới này.

Hắn không tin là Minh Đạo chỉ có thực lực như mặt ngoài này.

Vì vậy hiện giờ Diệp Thiên không phòng bị mỗi Minh Đế kia, hắn còn phải phòng bị những cao thủ được che giấu trong bóng tối của Minh Đạo.

Diệp Thần nhớ lại những lần giao thủ của mình và Minh Đạo trong mấy năm nay.

Hắn phát hiện ra dù mình có giày vò Minh Đạo đến mức nào đi nữa thì vị Minh Đế kia chưa từng ra tay một lần.

Mà cho dù là hiện giờ đây, hắn đã đạt đến Hư Không cảnh lục trọng, mà vị Minh Đế kia vẫn không xuất hiện để kìm hãm hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.