Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2216: Kế hoạch




Sau đó, Diệp Thiên tập trung trí óc, chuyển ý nghĩ vào trong không gian, gửi tới đám Linh Nguyên.

Không bao lâu sau, Linh Nguyên và những người khác đã nhận được thông tin của Diệp Thiên.

Ý của Diệp Thiên là muốn bọn họ nhanh chóng đến thành Thiên Hà, mang theo tất cả các đệ tử tìm được, sau đó dựng trại đóng quân ở thành Thiên Hà.

Sau khi nhận được tin tức, Linh Nguyên và Ác Nguyên lập tức tiến về phía thành Thiên Hà.

Lúc Diệp Thiên liên lạc với Linh Nguyên và Ác Nguyên thì họ đang ở cách thành Thiên Hà vài trăm tỷ dặm.

Với tốc độ của họ, ít nhất cũng phải vài tháng nữa mới có thể quay trở lại.

Vì vậy, để tiết kiệm thời gian, Diệp Thiên đã bảo họ tìm một nơi hoang vu vắng vẻ.

Sau đó Diệp Thiên sẽ trực tiếp đưa họ đến thành Thiên Hà thông qua không gian.

Vài ngày sau, Diệp Thiên nhận được tin tức từ Linh Nguyên và Ác Nguyên.

Họ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Diệp Thiên lập tức xé rách không gian trước mặt, bóng người hắn lóe lên, chui vào vết nứt không gian.

Qua vài hơi thở, Diệp Thiên đã xuất hiện trước mặt Linh Nguyên và Ác Nguyên.

Lúc này, trước mặt Diệp Thiên có bốn người.

Họ là Linh Nguyên, Ác Nguyên, Hỏa Huyền và Ma Gia.

Vừa nhìn thấy Diệp Thiên, bốn người họ đã đồng loạt cúi đầu chắp tay: “Bái kiến sư phụ - thủy tổ - sư tổ!”

Diệp Thiên khẽ gật đầu với họ, ý bảo họ không cần khách sáo.

Sau đó, Diệp Thiên chuyển ánh nhìn về phía Ác Nguyên.

Sau khi nhìn lướt qua Ác Nguyên, trên mặt hắn đột nhiên nở một nụ cười hài lòng.

“Không tệ, sau một khoảng thời gian không gặp, cuối cùng con cũng đột phá đến cảnh giới Hư Không rồi! Đúng lúc có thể cho các con vung chân vung tay! Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta tới thành Thiên Hà thôi!”

Nói xong, Diệp Thiên lại xé rách không gian trước mặt.

Một vết nứt không gian cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Sau đó, Diệp Thiên phất tay một cái, cuốn bốn người lên rồi nhảy nhào vào khe nứt trong không gian, biến mất không thấy tăm hơi.

Không lâu sau khi Diệp Thiên biến mất, vết nứt không gian bị hắn xé rách nhanh chóng lành lại, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Sau vài hơi thở nữa, Diệp Thiên và những người khác đã xuất hiện trong phủ thành chủ ở thành Thiên Hà.

Nhìn thấy Linh Nguyên và Ác Nguyên quay lại, Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa lập tức xúm tới chỗ họ.

“Ác Nguyên, thời gian qua anh đã chạy đi đâu vậy? Ấy, tu vi của anh...”

Đóa Đóa lập tức chạy về phía trước, kinh ngạc nhìn Ác Nguyên và Linh Nguyên.

Khi cảm nhận được tu vi mạnh mẽ vô biên trong cơ thể Ác Nguyên, đôi mắt Đóa Đóa đột nhiên trợn trừng.

Ác Nguyên nhếch miệng cười: “Haha, tôi vô tình đột phá được cảnh giới Hư Không rồi! Đóa Đóa, sau này cô phải cố gắng lên, nếu không sẽ bị tôi bỏ xa đấy!”

Đóa Đóa nghiến răng không phục, hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn anh ta nữa.

Cô đưa mắt nhìn Linh Nguyên, rồi mỉm cười nói với y: “Anh Linh Nguyên, thấy anh trở về an toàn em vui quá!”

Linh Nguyên cũng nhìn Đóa Đóa với vẻ mặt yêu chiều, đáp lại bằng một nụ cười: “Đóa Đóa của chúng ta giờ đã lớn thành một cô gái lớn, biết quan tâm đến mọi người rồi! Hahaha...”

Trong mắt Linh Nguyên và Ác Nguyên, Đóa Đóa giống như một cô em gái.

Sau khi mọi người chào hỏi nhau một lúc, Diệp Thiên bắt đầu nói với họ về kế hoạch của mình và tình hình hiện tại.

“Tiếp theo, tôi dự định phản công Minh Đạo, mọi người có suy nghĩ hay ý kiến gì thì có thể đưa ra ngay bây giờ.”

Diệp Thiên nhìn quanh một lượt rồi nói với đám Linh Nguyên.

Nghe Diệp Thiên hỏi, mấy người họ lần lượt lắc đầu, nói rằng không có ý kiến gì cả.

Lúc này, Ác Nguyên đứng dậy nói: “Sư phụ, con không có ý kiến hay nhận định gì, chỉ cần người ra lệnh, bảo con đánh ai thì con sẽ đánh kẻ đó! Đám Minh Đạo đã biến Thương Minh giới của chúng ta thành một nơi hỗn tạp! Qua nhiều năm như vậy mà chúng vẫn áp bức đệ tử Ngũ Đạo chúng ta như trâu như bò, hoàn toàn không xem chúng ta là con người! Từ lâu con đã muốn tận tay giết chết bọn khốn Minh Đạo, từng tên từng tên một!”

Linh Nguyên cũng nói: “Đúng vậy, sư phụ, Minh Đạo và Ngũ Đạo chúng ta là kẻ thù không đội trời chung! Hiện tại sư phụ đã khôi phục tu vi trước đây, Minh Đế ở Minh Đạo cũng không còn đủ sức uy hiếp người nữa. Vì vậy, ngay lúc này, chúng ta nên toàn lực phản công, đuổi Minh Đạo ra khỏi Thương Minh giới, lấy lại danh dự cho Ngũ Đạo ta!”

Lúc này, Hỏa Huyền mới cười khì, nói: “Tôi thích nhất là mấy chuyện đánh nhau! Trước kia chỉ là một trận đánh nhỏ, nhưng lần này, tôi thật sự muốn thử công thành đoạt đất! Vừa nghĩ đến chiến trường hàng chục tỷ người là máu tôi đã sôi trào rồi! Vậy nên, thủy tổ, tôi sẵn sàng làm tiên phong, hãy để tôi đánh trận đầu đi!”

Nhìn nhóm người bừng bừng khí thế phía dưới, Diệp Thiên hài lòng gật đầu.

“Nếu như mọi người đều không có ý kiến, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu hoạch định chiến lược. Bắt đầu từ bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên của mọi người là đào tạo đệ tử Ngũ Đạo mà chúng ta đã tập hợp được. Hiện tại, chúng ta không được vô tổ chức như trước nữa, họ cần phải được tổ chức lại theo tiêu chuẩn của quân đội. Linh Nguyên, lần này con đã tập hợp được bao nhiêu đệ tử Ngũ Đạo, sức mạnh ở mức nào?”

Linh Nguyên đứng lên, cung kính nói với Diệp Thiên: “Thưa sư phụ, lần này chúng con đã tập hợp tổng cộng hơn hai mươi tỷ đệ tử Ngũ Đạo! Thực lực của bọn họ nhìn chung không cao lắm, không có nổi một cao thủ Hư Không. Cảnh giới Phiêu Miểu có khoảng hơn bốn mươi nghìn người, còn những người khác đều dưới cảnh giới này, sức chiến đấu của họ tương đối yếu.”

Sau khi nghe Linh Nguyên mô tả, Diệp Thiên cũng có tính toán trong lòng.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói với Linh Nguyên: “Các con chia số đệ tử Ngũ Đạo này thành sáu đội, lần lượt do Linh Nguyên, Ác Nguyên, Hỏa Huyền, Ma Gia, Đạo trưởng Hư Không và Linh Tiêu Tử phụ trách. Sáu người sẽ trở thành thống soái, phụ trách đệ tử Ngũ Đạo. Hãy cố gắng huấn luyện đệ tử Ngũ Đạo của mình thành những binh sĩ đủ tiêu chuẩn trong thời gian ngắn nhất có thể! Phải thực hiện kỷ luật nghiêm minh, đồng thời cải thiện khả năng thực chiến của họ lên ít nhất một cấp! Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Giờ chúng ta đã chiếm được thành Thiên Hà của Minh Đạo, sớm muộn gì họ cũng sẽ đưa người đến gây rắc rối cho chúng ta. Mặc dù thành Thiên Hà là một thành phố biên giới, nhưng tầm quan trọng của nó với Minh Đạo là không thể phủ nhận. Họ cũng sẽ không vô duyên vô cớ giao một thành phố cho người của Ngũ Đạo đâu. Vì vậy, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, chờ người của Minh Đạo xuất hiện!”

Sau khi nhận được lệnh, mấy người họ lần lượt rời khỏi đại điện.

Sáu người cùng đến trường diễn võ trong phủ thành chủ, võ trường này vô cùng rộng, có thể chứa hàng chục tỷ người.

Linh Nguyên lấy ra trung tâm điều khiển của thế giới U Quỷ, sau đó bắt đầu chuyển động ý niệm, một cánh cửa không gian mở ra trong khoảng không.

Sau khi cánh cửa không gian được mở ra, những bóng người lần lượt xuất hiện sau cánh cửa.

Khoảng mấy giờ sau, toàn bộ đệ tử Ngũ Đạo trong đã ra khỏi hết không gian U Quỷ.

Diệp Thiên và sáu người bọn họ đang đứng trên tháp cao cạnh sân đấu võ.

Nhìn xuống đám người đông nghịt lộn xộn bên dưới.

Họ không khỏi cau mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.