Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2215: Thành Thiên Hà




Từ góc độ chiến lược, Diệp Thiên muốn từng bước đấu tranh với những người trong Minh Đạo.

Vậy nên bắt buộc phải có căn cứ của riêng mình, đồng thời không ngừng đánh hạ các thành phố khác.

Nhưng hắn lại không thể bắt đầu từ những thành phố ở khu vực trung gian được.

Bởi vì một khi hắn thiết lập khu căn cứ đầu tiên của mình ở một thành phố giữa Thương Minh giới.

Thì điều tiếp theo mà hắn phải đối mặt sẽ là cuộc bao vây tấn công của các thành phố xung quanh.

Vì vậy, ngay từ đầu, Diệp Thiên đã chọn thành Thiên Hà, nơi sát biên giới nhất làm căn cứ của mình.

Sau khi dọn dẹp thành Thiên Hà xong, Diệp Thiên lại tập trung ý niệm.

Ngay lập tức, vài bóng người đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Những bóng người này chính là vợ của hắn Văn Tuyết Tâm cùng cô con gái Đóa Đóa.

Bên cạnh còn có hai người khác, chính là đạo trưởng Hư Không và Lăng Tiêu Tử.

Sau khi mấy người Văn Tuyết Tâm xuất hiện, bọn họ lập tức nhìn về phía Diệp Thiên.

Đóa Đóa tò mò hỏi: “Bố, cuối cùng bố cũng chịu cho chúng con ra ngoài rồi? Hừ, bên trong ngột ngạt muốn chết, không ai chịu chơi với con!”

Diệp Thiên nhìn Đóa Đóa rồi nở nụ cười yêu chiều, hắn giơ tay xoa nhẹ đầu Đóa Đóa.

“Lúc trước không cho mọi người ra ngoài vì sức mạnh của mọi người còn quá yếu. Trong Thương Minh giới đâu đâu cũng là kẻ thù này, bố không thể đảm bảo an toàn cho mọi người được. Nhưng bây giờ thì khác, bố đã khôi phục sức mạnh đỉnh phong lúc trước, hiện đã có đủ thực lực để bảo vệ mọi người an toàn. Giờ chúng ta sẽ không còn cần phải trải qua những tháng ngày trốn chui trốn lủi trước kia nữa. Bắt đầu từ hôm nay, Ngũ Đạo của chúng ta sẽ mở cuộc tổng tấn công vào Minh Đạo!”

Nghe lời hắn nói xong, đám người Văn Tuyết Tâm đều trợn tròn mắt, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Chồng à, anh đã khôi phục được tu vi rồi sao? Thật tốt quá rồi, ngày chúng ta phục hưng Ngũ Đạo đã tới rồi!”

Đạo trưởng Hư Không và Linh Tiêu Tử ở bên cạnh cũng vội vàng chúc mừng.

“Chúc mừng Thánh Khư thủy tổ đã lấy lại tu vi đỉnh phong! Đây đúng là phúc của Ngũ Đạo ta, là phúc của trời đất!”

Mối quan hệ giữa đạo trưởng Hư Không và Diệp Thiên vốn dĩ đã tốt nên ông ta cũng thoải mái hơn.

Sau khi biết được Diệp Thiên đã khôi phục tu vi, ông ta lập tức cười ha hả, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

Còn Lăng Tiêu Tử lại có phần im lặng, chỉ gật đầu với Diệp Thiên rồi nói: “Chúc mừng!”

Diệp Thiên đã quen với bộ dạng thờ ơ của Lăng Tiêu Tử từ lâu nên cũng không để ý lắm, chỉ mỉm cười gật đầu với Linh Tiêu Tử như một sự đáp lại.

Lúc này, Văn Tuyết Tâm mới hỏi: “Chồng à, bây giờ anh đã được xác định được phương hướng rồi, vậy cụ thể anh sẽ làm như thế nào? Mà bây giờ anh để mọi người ra ngoài, hẳn là có chuyện cần giúp đỡ đúng không? Anh cứ trực tiếp nói ra đi, để mọi người có thể chuẩn bị từ bây giờ!”

Diệp Thiên gật đầu nói: “Anh cho mọi người ra ngoài đúng là vì cần mọi người giúp đỡ. Vừa nãy anh đã dọn sạch toàn bộ thành Thiên Hà này, hiện tại trong thành này không có bất cứ ai. Anh dự định lập căn cứ ở thành Thiên Hà, sau đó tiếp tục tấn công sang các thành phố Minh Đạo xung quanh cho đến cung Minh Đế! Anh muốn giành lại vùng đất Thương Minh giới, nơi đã bị người dân Minh Đạo chiếm lấy. Sau đó hồi sinh Ngũ Đạo chúng ta, để cho Ngũ Đạo được phát triển rực rỡ ở khắp đất Thương Minh này!”

Nghe được lời của Diệp Thiên, vẻ mặt của mọi người lộ ra vẻ phấn khích, trong lòng dâng lên một cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Thế rồi Diệp Thiên lại nói tiếp: “Tôi đã dặn Linh Nguyên và Ác Nguyên đi tập hợp tất cả đệ tử Ngũ Đạo phân tán bên ngoài. Sau nhiều ngày như vậy, có lẽ bọn họ đã tập hợp được khá nhiều đệ tử Ngũ Đạo rồi. Lát nữa tôi sẽ sẽ liên lạc với Linh Nguyên, bảo bọn họ đưa tất cả đệ tử Ngũ Đạo đến thành Thiên Hà này. Sau đó chúng ta sẽ tổ chức lại tất cả ở đây rồi bắt đầu tấn công thành Minh Đạo!”

“Nếu chúng ta muốn sử dụng thành Thiên Hà này làm căn cứ, thì cần có người đứng ra quản lý thành phố này. Vậy nên Tuyết Tâm, Đóa Đóa, anh cần hai người giúp anh quản lý thành phố này! Không chỉ riêng thành Thiên Hà, mà tất cả các thành phố mà chúng ta sẽ tấn công sau này cũng đều cần hai người giúp quản lý và sắp xếp!”

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Đóa Đóa đột nhiên nhăn mặt: “Hả? Bố, sao bố lại bảo con với mẹ đi làm khổ sai thế! Chỉ quản một thành phố thôi cũng đã đủ mệt rồi, bố thật sự muốn bọn con quản nhiều thành phố như vậy sao? Chắc chắn con sẽ mệt chết mất!”

Nói xong, Đóa Đóa tức giận đứng sang một bên, không thèm nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên lắc đầu cười, ánh mắt nhìn về phía Văn Tuyết Tâm.

Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa là hai người hắn tin tưởng nhất trên đời này.

Hơn nữa, do tu vi hiện tại của bọn họ quá thấp, Diệp Thiên không thể để họ ra chiến trường đánh nhau với người Minh Đạo được.

Cho nên cách tốt nhất là để bọn họ ở lại hậu phương, một là quản lý thành phố cho Diệp Thiên.

Mặt khác là để bảo đảm an toàn cho hai người họ.

Chỉ cần Diệp Thiên và những người khác không gặp chuyện, Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa sẽ luôn bình an vô sự.

Đây là những gì Diệp Thiên suy nghĩ.

Là người vợ đã theo Diệp Thiên nhiều năm như vậy, Văn Tuyết Tâm chắc chắn biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Văn Tuyết Tâm bước tới, nhẹ nhàng nắm tay Diệp Thiên, nói với hắn: “Chồng à, anh đừng lo lắng, em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ hậu phương của anh! Nhưng anh phải hứa với em, nếu anh gặp phải nguy hiểm thì không được hành động quá khích. Bởi vì chỉ cần anh không xảy ra chuyện gì, Đóa Đóa và em mới được bình an vô sự!”

Trên mặt Diệp Thiên thoáng xuất hiện một tia dịu dàng, hắn nắm ngược lấy hai tay Văn Tuyết Tâm.

Nở một nụ cười dịu dàng với cô ấy: “Cảm ơn em, Tuyết Tâm! Trên thế giới này có được em hiểu được anh, anh cảm thấy mình vô cùng may mắn!”

Văn Tuyết Tâm lắc đầu cười: “Em và anh vốn là vợ chồng, đã là người một nhà thì không cần phải nói mấy lời khách sáo, sau này anh đừng nói vậy nữa, không thì em lại cảm thấy xa lạ đấy.”

Diệp Thiên nhẹ giọng nói: “Được rồi, sau này không nói nữa.”

Sau đó, mấy người họ cùng nhau đến phủ thành chủ.

Mặc dù thành Thiên Hà là một thành phố sát biên giới, nhưng kiến trúc ở đây lại không tệ chút nào.

Ít ra thì phủ thành chủ này cũng được xây dựng rất rộng rãi đường hoàng.

“Từ bây giờ, tạm thời chúng ta sẽ sống trong phủ thành chủ này. Mọi người hãy đi chọn phòng mà mình thích, bởi vì chúng ta sẽ sống ở đây một thời gian.”

Diệp Thiên nói với những người phía sau.

Đạo trưởng Hư Không và Linh Tiêu Tử chắp tay với Diệp Thiên rồi bay ra khỏi sảnh chính của phủ thành chủ.

Đạo trưởng Hư Không và Linh Tiêu Tử mỗi người chọn một khoảng sân tương đối yên tĩnh để ở.

Còn Diệp Thiên lại dọn thẳng đến hậu viện của phủ thành chủ.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Diệp Thiên bắt đầu liên lạc với Linh Nguyên và những người khác.

Bởi vì lúc này không biết đám Linh Nguyên không đang ở đâu, hơn nữa vị trí của họ chắc chắn cũng cách Diệp Thiên rất xa.

Vì vậy, Diệp Thiên chỉ có thể ước chừng vị trí của họ trong đầu, sau đó sử dụng không gian ma thuật của mình để liên lạc với họ.

Sau một tách trà, Diệp Thiên cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức của Linh Nguyên và Ác Nguyên.

Quả nhiên hiện tại hai người họ đang ở cùng nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.