Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2213: Tập kích bất ngờ




Theo thời gian, cảm giác sưng và đau ngày càng mãnh liệt hơn.

Mà sức mạnh từ chiếc rìu Ma Thiên đổ vào lòng bàn tay của Diệp Thiên càng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại trong thời gian ngắn.

Cơ thể của Diệp Thiên căng cứng, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh.

Lúc này, khuôn mặt của hắn cũng bắt đầu nhăn nhó, cơn đau dữ dội khiến cơ thể hắn run lên.

Sức lực mà hắn giữ lại ở trong rìu Ma Thiên trước kia quá to lớn.

Vì thế muốn thu lại vào lúc này cũng có một số khó khăn.

Mà khi năng lượng của rìu Ma Thiên liên tục đổ vào cơ thể của Diệp Thiên, khí thế trên cơ thể của hắn cũng tăng lên không ngừng.

Sau ba mươi phút, không khí xung quanh Diệp Thiên đột nhiên nổ tung, vang lên một tiếng ầm.

Mà khí tức tu vi của cũng vốn dĩ đang ở cảnh giới tam trọng hư không biến thành cảnh giới tứ trọng hư không.

Sau khi tu vi đột phá, kinh mạch và thể lực của Diệp Thiên được nâng cao lên rất nhiều, biểu cảm ở trên mặt của hắn cũng dịu đi rất nhiều.

Nhưng mà sự nâng cao này không hề dừng lại, mà còn vẫn tiếp tục.

Trải qua một giờ nữa, toàn bộ đỉnh núi nơi mà Diệp Thiên ẩn thân bắt đầu rung động dữ dội.

Một loạt vết nứt từ chân núi nhanh chóng lan rộng ra toàn bộ ngọn núi.

Mà đúng lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ bay thẳng lên bầu trời.

Cảnh giới ngũ trọng hư không!

Tu vi của Diệp Thiên lại một lần nữa đột phá, nhưng mà hắn vẫn không mở mắt ra.

Bởi vì lúc này năng lượng trong rìu Ma Thiên vẫn chưa cạn kiệt.

Vẫn còn liên tục đổ vào trong cơ thể của Diệp Thiên.

Dần dần, xung quanh trung tâm ngọn núi chỗ Diệp Thiên một lực lượng rung động lan nhanh ra xung quanh.

Những ngọn núi ở gần chỗ Diệp Thiên không thể đứng vững, chỉ trong thời gian ngắn đã tan thành những đống đổ nát.

Ngọn núi nơi mà Diệp Thiên ngồi, bởi vì có trận pháp gia trì vì thể không bị phá vỡ.

Chỉ là lúc này ở trên bề mặt đã có vô số những vết nứt.

Có thể thấy, chỉ cần trận pháp của Diệp Thiên rút đi thì ngọn núi này sẽ lập tức biến thành bột phấn.

Trong toàn bộ các dãy núi, tất cả chim chóc và dã thú lúc này đều đang run rẩy bò trên mặt đất.

Nhìn về phía chỗ Diệp Thiên ngồi mà kinh hãi, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Tình trạng này tiếp tục kéo dài trong ba ngày.

Mà trong vòng ba ngày, trung tâm ngọn núi chỗ Diệp Thiên ngồi, trong phạm vi hàng triệu kilomet, tất cả những ngọn núi đều đã bị sụp đổ tan vỡ.

Ngọn núi dày đặc vết rạn nứt mà Diệp Thiên ngồi đã hoàn thành.

Trong phạm vi hàng triệu kilomet còn duy nhất một ngọn núi đứng sừng sững.

Nhìn từ xa nó rất dễ nhìn thấy.

Vào ngày này, khí thế trên cơ thể của Diệp Thiên đột nhiên thu lại.

Nhưng ngay sau đó, nó lại nhanh chóng bùng nổ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, vô số linh khí của trời đất hội tụ lại lao thẳng về phía Diệp Thiên ngồi.

Mà sau khi những năng lượng này lao tới, ngọn núi nơi mà Diệp Thiên ẩn náu đã bị sụp đổ tan tành, bóng dáng của Diệp Thiên để lộ ra ở trên không trung.

Ngay khi bóng dáng của hắn vừa lộ ra đã được một luồng linh khí vô tận bao trùm.

Sau đó những linh khí này tràn vào cơ thể của hắn giống như thủy triều, liên tục lấp đầy kinh mạch ở trong cơ thể Diệp Thiên.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang phát ra trong cơ thể của Diệp Thiên, mà khí thế của hắn cũng không ngừng nâng cao.

Linh khí ở xung quanh Diệp Thiên như chất lỏng cô đặc lại.

Cơ thể của hắn giống như một chiếc hố đen không bao giờ được lấp đầy, cho dù có bao nhiêu linh khí tràn vào cũng đều bị hắn hấp thụ hoàn toàn.

Khi những linh khí tiến vào trong cơ thể khí tức to lớn trên người của Diệp Thiên đã gần đạt đến cảnh giới lục trọng hư không.

Theo tiết tấu hiện tại, nhiều nhất chỉ cần một phần tư giờ nữa thì Diệp Thiên có thể thuận lợi đột phá, tiến vào tu vi cảnh giới hư không tầng thứ sáu.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên một luồng ánh sáng màu đen từ phía xa bay về phía bên này.

Trong nháy mắt, luồng ánh sáng màu đen đó đã đến trước mặt Diệp Thiên, hóa thành một bóng người màu đen.

Sau khi người đã đến trước mặt của Diệp Thiên, để lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

“Thánh Khư Thủy Tổ, thật xứng đáng là người sáng lập Ngũ Đạo năm xưa, lòng can đảm và năng lực này, thật sự khiến cho tất cả người của Minh Đạo của tôi phải kinh ngạc! Cung Minh Đế của chúng tôi đã chuẩn bị đội quân U Quỷ trong rất nhiều năm, có vẻ như đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong tay anh! Đó là tâm huyết của Minh Đạo chúng tôi vất vả tích lũy trong nhiều năm như vậy, vậy mà lại bị anh âm thầm hủy hoại, anh có biết đối với Minh Đạo chúng tôi mà nói đó là tổn thất to lớn như thế nào không! Nhưng mà không sao cả, mạng sống của anh còn đáng giá hơn rất nhiều đội quân U Qủy đó. Chỉ cần anh chết thì đội quân U Qủy có cũng được mà không có cũng được. Mà vận may của tôi có vẻ cũng không tồi, hiện tại anh đang đột phá phải không? Vậy thì tôi cũng không khách khí nữa!”

Sau khi nói xong, bóng người màu đen xoay cổ tay lại, một loại vũ khí kỳ lạ xuất hiện ở trong tay.

Vũ khí này giống như một lưỡi liềm, nhưng mà phần lưỡi của nó hướng ra bên ngoài.

Hơn nữa hình dạng của lưỡi đao cũng là hình lượn sóng, mà không phải là một vòng cung tròn.

Sau khi lấy ra vũ khí có hình dáng kỳ lạ này, người mặc đồ đen đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện thì đã bay lên bầu trời phía trên Diệp Thiên.

“Hắc Viêm Phá!”

Một tiếng hô to vang lên, vũ khí trong tay hắn ta đột nhiên biến hóa thành một luồng ánh sáng màu đen, lao về phái Diệp Thiên.

Luồng ánh sáng màu đen trong nháy mắt ầm ầm lao đến phía trước Diệp Thiên.

Mà đúng vào lúc này, ở phía trước vị trí của Diệp Thiên mười mét đột nhiên một luồng ánh sáng được thắp lên.

Luồng ánh sáng này chính là trận pháp được Diệp Thiên đặt xuống ở đó.

Mặc dù ngọn núi đã bị phá hủy, nhưng mà trận pháp này vẫn không bị hủy hoại.

Hiện tại đúng lúc giúp Diệp Thiên đỡ đòn đánh của người áo đen.

Luồng ánh sáng màu đen đánh phá vào trận pháp bọc bên ngoài Diệp Thiên, chỉ là ngay lập tức có ba tầng trận pháp bị phá vỡ.

Sau khi liên tục phá vỡ ba tầng của trận pháp, tốc độ và lực tấn công của người áo đen cũng chậm lại.

Sau khi tầng thứ tư của trận pháp bị phá vỡ, cuối cùng khí thế của người mặc áo đen cũng tan rã.

Người mặc áo đen lùi lại mấy bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía luồng ánh sáng trận pháp bao bọc bên ngoài cơ thể của Diệp Thiên.

Sau đó, chỉ thấy hắn ta hừ lạnh một tiếng, nâng vũ khí ở trong tay lên, liên tục tấn công về phía trận pháp bao bọc bên ngoài cơ thể của Diên Thiên.

Một luồng ánh sáng ác liệt đánh phá vào trận pháp bao bọc bên ngoài cơ thể của Diên Thiên.

Điều khiến cho người mặc áo đen kinh ngạc đó là trận pháp ở bên ngoài cơ thể của Diệp Thiên thật sự rất kiên cố.

Sợ rằng cho dù hắn ta có sử dụng toàn bộ sức mạnh, cũng cần sử dụng rất nhiều loại vũ khí mới có thể phá vỡ một tầng trận pháp.

Mà càng về phía sau, sức chống đỡ của trận pháp cũng càng ngày càng lớn mạnh hơn.

Sắc mặt của người mặc áo đen càng ngày càng u ám, động tác trong tay của hắn ta không kiềm chế được cũng tăng tốc.

Bởi vì hắn ta rất muốn giải quyết Diệp Thiên trước khi Diệp Thiên đột phá.

Nếu không đợi đến khi Diệp Thiên đột phá thành công, hắn ta muốn giết chết Diệp Thiên sợ là khó hơn cả lên trời.

Hơn nữa nói không chừng còn bị Diệp Thiên giết ngược lại.

Vì vậy người mặc áo đen với vẻ mặt hung dữ vung vũ khí trên tay lên.

Một luồng ánh sáng màu đen đánh vào trận pháp phía trước Diệp Thiên.

Thời gian trôi qua, cuối cùng phía trước của Diệp Thiên cũng bị người áo đen đánh vỡ, chỉ còn lại một lớp trận pháp.

Trên khuôn mặt của người mặc áo đen cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười tự mãn.

Nhưng mà hắn ta không dừng lại, hắn ta muốn phá vỡ tất cả trận pháp ở phía trước của Diệp Thiên.

Người mặc áo đen lại tiếp tục giơ vũ khí lên trên cao, đem tất cả sức lực ít ỏi bên trong cơ thể dồn hết vào vũ khí trong tay.

Sau đó hắn ta tức giận hét lên một tiếng, đánh về phía trận pháp phía trước Diệp Thiên.

Sau hàng chục cú đánh, cuối cùng trận pháp phía trước Diệp Thiên cũng đột ngột bị phá vỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.