Lúc này, Linh Nguyên mỉm cười, giải thích cho Hỏa Huyền: "Anh Hỏa Huyền không biết gì hết, mỗi người tạo ra một không gian nhỏ thì đều làm cho nó một trung khu điều khiển, chỉ cần tìm được trung khu điều khiển này thì chúng ta có thể tinh chỉnh nó, vậy là ta có thể nắm toàn bộ không gian này thông qua trung khu này, và rồi ta có thể tùy ý mang theo nó bên mình. Điều này bằng với việc chúng ta đã thu phục được không gian này.”
Hỏa Huyền như chợt hiểu ra: "Hahaha, hóa ra là như thế này! Chao ôi, tất cả đều là do tôi chưa từng nghiên cứu về Không gian chi đạo. Về phương diện này, tôi còn kém xa so với anh đó Linh Nguyên à!”
Linh Nguyên bước lên phía trước, vỗ vai Hỏa Huyền rồi nói: "Hỏa Huyền hiện đã gia nhập ngũ đạo chi môn, cũng có thể là sư phụ của đệ tử, nếu như anh cảm thấy có hứng thú với Không gian chi đạo, sau này chúng ta hãy cùng nhau đàm đạo, vậy thì sự hiểu biết của anh Hỏa Huyền về con đường không gian chắc chắn sẽ không thua kém gì chúng tôi rồi.”
Hỏa Huyền cười haha đáp lời: "Tôi chỉ chờ câu này của anh thôi đấy, Linh Nguyên.”
Diệp Thiên nhìn bọn họ một lượt, hai người lộ rõ nụ cười trên môi. Sau cùng, Diệp Thiên vung tay tung một chiêu hướng về phía bình địa, chỉ nhìn thấy một viên đá phát ra ánh sáng trắng bay vào tay hắn.
Vừa lúc nhìn thấy viên đá, Hỏa Huyền đã rất tò mò mà chạy tới bên cạnh Diệp Thiên.
“Thủy Tổ, đây chính là trung khu điều khiển của không gian này ư?”
Diệp Thiên cười mỉm, trả lời Hỏa Huyền: "Không sai, đây chính là trung khu điều khiển của không gian này, chỉ cần tinh chỉnh một chút là có thể mang nó đi rồi.”
“Vậy tại sao người của Minh đạo không mang không gian này đi?”
“Không phải bọn họ không mang đi, trước kia trung khu điều khiển này là do người mặc áo đen kia nắm giữ và tinh chỉnh, nhưng giờ ông ta chết đi rồi, trung khu điều khiển này trở thành vật vô chủ.”
“Thì ra là vậy, vậy thì Thủy Tổ mau tinh chỉnh nó đi!”
Hỏa Huyền mặt ngơ ngác hiếu kì cứ chăm chăm nhìn Diệp Thiên, trong mắt ngập tràn sự mong chờ. Anh ta thực sự muốn biết Diệp Thiên làm thế nào để tinh chỉnh trung khu điều khiển một không gian, rồi làm sao có thể lấy đi một không gian.
Diệp Thiên khẽ cười, sau đó linh lực của hắn cuộn trào trong tay. Dưới sự điều khiển của Diệp Thiên, những luồng linh khí này tràn ngập vào viên đá trong tay hắn.
Ban đầu, viên đá cũng có chút kháng cự lại, nhưng dưới sức ép liên tục từ linh lực của Diệp Thiên, sự kháng cự này của viên đá đã dần dần yếu đi.
sau cùng chỉ nghe thấy một âm thanh giòn vang vang lên, dường như có thứ gì đó bị phá vỡ rồi.
Sau đó thì thấy những luồng linh khí của Diệp Thiên phóng tới, trực tiếp luồn vào viên đá mà chẳng hề có chút trở ngại nào.
Sau thời gian một tách trà, Diệp Thiên chậm rãi mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hòn đá trong tay Diệp Thiên trở nên rất nhẹ nhàng, ánh sáng mà nó phát ra cũng rất mềm mại.
“Như này là thành công rồi à?” Hỏa Huyền vội vàng hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: "Đúng vậy, thành công rồi đấy!”
Nói xong, Diệp Thiên khua viên đá một cái, rồi dùng tâm niệm.
Tiếp theo đó, Hỏa Huyền và Linh Nguyên thấy cảnh tượng trước mắt biến hóa không ngừng. Bọn họ cảm thấy mọi thứ như đang dần nhỏ lại, và sụp xuống.
Hình ảnh trước mặt đột nhiên lướt qua họ như một tia sáng thoáng qua.
Sau vài nhịp thở, khung cảnh trước mặt đã thay đổi đáng kể. Cảnh sắc u ám xám xịt trước đó đã không còn nữa.
Trước mắt họ là bầu trời quang đãng và một hẻm núi hẹp. Họ xuất hiện trở lại trong thế giới ban đầu.
Trong mắt Hỏa Huyền bây giờ tràn đầy sự kinh ngạc.
“Thần thông không gian quả thật thần diệu, thủy tổ, thật sự là anh đã nhập cả không gian này vào viên đá đó rồi sao? Cái này thật quá thần kì rồi! Nếu như lát nữa chúng tôi muốn tiến vào không gian này, vậy phải làm thế nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt đầy sự tò mò của Hỏa Huyền, Diệp Thiên không giấu được nụ cười.
“Anh muốn vào đó sao? Dễ lắm!”
Dứt lời, Diệp Thiên vung tay, lập tức không thấy bóng dáng Hỏa Huyền đâu nữa.
Thêm một lần vẫy tay, Hỏa Huyền lại xuất hiện ở vị trí ban đầu.
Lúc này trên nét mặt của Hỏa Huyền đầy ắp sự kích động.
“Thủy tổ, thật quá thần kì! Không ngờ rằng không gian chi đạo này lại huyền diệu như vậy. Trước giờ tôi cứ nghĩ nắm đấm của tôi là sắc bén nhất trên đời này, nhưng thật không ngờ, trên thế giới này lại tồn tại một sức mạnh kì diệu như vậy. Mà năng lượng này căn bản không yếu hơn quyền của tôi, lúc nãy, tôi có thể cảm nhận được nếu như thủy tổ dùng năng lượng đó ép bức tôi, thì cơ thể tôi có thể đã tan vỡ, cơ bản là không có cách gì chống lại.
Thủy tổ, tôi muốn học không gian chi đạo, xin anh hãy dạy bảo tôi!” Hỏa Huyền mặt đầy nghiêm túc nói với Diệp Thiên.
Diệp Thiên thấy vậy, cười đáp: "Anh bây giờ cũng là người mình rồi, lại còn là thành viên của ngũ đạo của tôi. Sau này chỉ cần anh muốn học gì, chỉ cần mở lời, phù hợp với anh thì chúng tôi đều sẽ dạy! À về không gian chi đạo thì ở đây chúng ta có Linh Nguyên hiện đã nằm lòng, anh trước hết có thể theo học chỗ anh ta.”
Hỏa Huyền nghe xong lập tức hướng ánh mắt về phía Linh Nguyên, cười tươi rói với anh ta.
“Anh Linh Nguyên, sau này nhờ cậy anh rồi!”
Linh Nguyên cười đáp: "Nói hay lắm!”
Sau khi giải quyết xong vấn đề ma quái, Diệp Thiên cùng ba người bọn họ không ở trong hẻm núi này lâu.
Ba người hóa thành ba tia sáng, bay về phía xa. Họ tìm thấy một dãy núi và bay xuống.
Diệp Thiên nói với Hỏa Huyền và Linh Nguyên: "Tôi vừa có được Rìu Ma Thiên, và tôi cần phải hấp thụ sức mạnh tu luyện mà tôi đã có trước đó. Linh Nguyên, anh và Hỏa Huyền mang theo không gian ma quái này đi tìm đệ tử của ngũ đạo, rồi đưa bọn họ vào trong không gian. Chúng ta đã giải quyết hết đám yêu ma của Minh đạo, chúng nhất định sẽ không chịu ngồi yên đâu, tiếp theo đây bọn chúng nhất định sẽ có động thái, vậy nên đám đệ tử của ngũ đạo sẽ gặp nguy hiểm, khẩn trương đưa bọn họ vào không gian để được bảo vệ. Sau đó hãy đi khắp nơi ở Thương Minh giới tìm mấy đệ tử còn lại của ngũ đạo, nhưng hãy lưu ý rằng không phải bất kì ai cũng có thể tiến vào không gian, nhưng chỉ có hai người thì khó làm nên chuyện, hãy tới sa mạc Húc Nhật tìm Ác Nguyên, rồi mấy người cùng nhau hành động.”
Hỏa Huyền cùng Linh Nguyên cùng nắm tay Diệp Thiên và đáp: “Chúng tôi biết rồi, sư phụ.”
Sau đó hai người cầm lấy trung khu điều khiển không gian rồi bay vút đi.
Diệp Thiên mở ra một hang động bí mật ở dãy núi ngay dưới chân, hắn bố trí xung quanh hàng chục trận pháp, nhằm che đậy khí tức và dấu vết.
Mọi thứ xong xuôi, Diệp Thiên tiến vào trong, ngồi khoanh chân dưới đất. Hắn ngửa tay lên, Rìu Ma Thiên lại xuất hiện.
Hai mắt Diệp Thiên từ từ nhắm lại, suy nghĩ của hắn nhanh chóng giao giao với Rìu Ma Thiên.
Sau đó Rìu Ma Thiên khẽ rung, một luồng năng lượng theo cánh tay đang cầm Rìu Ma Thiên của hắn từ từ tràn vào cơ thể của Diệp Thiên. Khi luồng năng lượng khổng lồ này xâm nhập vào thân thể, toàn bộ cơ thể và kinh mạch của hắn lập tức cảm giác được sự đau đớn. Mà những cảm giác này cứ không ngừng tăng lên.