Cả người Hỏa Huyền trở thành một quả cầu lửa vẫn luôn vờn quanh bên người Sài Toàn, nắm đấm cứ liên tục trút xuống người ông ta như trận mưa to.
Hơn nữa Diệp Thiên và Linh Nguyên cũng ở một bên theo dõi trận chiến, phòng ngừa Sài Toàn chạy trốn hoặc là tung ra thủ đoạn gì đó.
Dần dần, Sài Toàn đã không còn chút sức lực nào để chống cự.
Chỉ có thể tùy ý nắm đấm của Hỏa Huyền liên tục nện lên người mình.
Mà đối với ông ta, Hỏa Huyền cơ bản không có chút ý tứ sẽ dừng tay.
Tu vi của Hỏa Thần Cảnh lục trọng tựa như núi lửa phun trào tuôn ra theo từng nắm đấm.
Sau mười lăm phút, Sài Toàn kia rốt cuộc không chống đỡ được nữa, ngã rạp xuống đất.
Hỏa Huyền tức khắc nhảy lên cao, sau đó nhanh chóng đáp xuống, nắm đấm lửa ác liệt nện trúng ngực của Sài Toàn.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm ầm” vang lớn, thân thể Sài Toàn bị ghim vào mặt đất.
Một làn khói vòng tròn tỏa ra từ nắm đấm của Hỏa Huyền và vùng ngực của Sài Toàn.
Nhưng mà mới vừa tản ra trong không khí đã bị Diệp Thiên tùy ý vung tay lên xua tan.
Bởi vì hắn không muốn để cho người khác nhận ra được động tĩnh ở nơi này.
Mà một đấm vừa rơi xuống kia của Hỏa Huyền đã làm cho toàn bộ vùng ngực của Sài Toàn bị dập nát, lục phủ ngũ tạng đã không còn là một khối hoàn chỉnh nữa.
Lúc này Sài Toàn nằm ở giữa hố sâu, máu từ mũi miệng không ngừng tuôn ra.
Những mảnh nội tạng nhỏ cũng theo máu của ông ta từ trong miệng không ngừng trào ra ngoài.
Sài Toàn lúc này đã tắt thở, sinh khí đang dần cạn kiệt, ánh sáng trong mắt cũng dần dần ảm đạm.
Sau đó, Hỏa Huyền bấm tay một cái, một ngọn lửa hướng về phía người Sài Toàn, đốt thi thể ông ta thành hư vô.
Sau khi giết Sài Toàn, nhóm ba người Diệp Thiên liền đi ra khỏi tòa đại điện kia.
Xung quanh tòa đại điện vẫn như trước, không có một bóng người.
Diệp Thiên cười nói: “Vốn tưởng rằng lần này phải náo loạn một trận khá lớn, nói cho cùng giết một cao thủ Minh Đế Cảnh cũng không thể nào nhẹ nhàng như thế. Chỉ là không ngờ được, Sài Toàn này vậy mà lại tạo cho chúng ta một điều kiện để giết người quá hoàn hảo! Tên này cũng coi như là chết có ý nghĩa!”
Hỏa Huyền và Linh Nguyên nghe vậy đều là lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Sau đó ba người bọn họ hóa thành ba luồng Độn Quang, biến mất tại chỗ.
Dựa vào tu vi của ba người bọn họ, toàn bộ Huyền Minh Tông cơ bản là không ai có thể phát hiện ra được bọn họ đã rời đi.
Mà rất lâu sau khi bọn họ rời đi, người của Huyền Minh Tông cũng chưa thể nhận thấy ra rằng tông chủ của bọn họ đã xảy ra chuyện.
Điều mà Diệp Thiên không biết chính là, người của Huyền Minh Tông phải qua vài ngày sau mới dám bước chân vào tòa đại điện kia.
Đi xem xét xem tông chủ của bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Khi nhìn thấy thi thể của các vị trưởng lão đó rải rác đầy trên nền đất trong đại điện, khuôn mặt bọn họ lộ ra sự sợ hãi.
Sau đó bọn họ chạy sâu vào trong điện, thấy được chính giữa điện có một cái hố sâu.
Và khi nhìn thấy một nắm tro đen còn sót lại nơi đáy hố, bọn họ biết rằng Huyền Minh Tông của bọn họ xong rồi.
Sau khi nhóm người Diệp Thiên rời Huyền Minh Tông liền bay ra khỏi dãy núi Thương Nham.
“Nơi chúng ta sắp đi tiếp theo đây tràn ngập nguy hiểm, hơn nữa đó là nơi chúng ta cần phải đến. Nếu không nhanh chóng loại bỏ những đại quân U Quỷ kia, đó sẽ là mối họa lớn đối với Ngũ Đạo chúng ta.”
Diệp Thiên nhìn về phía trước, sắc mặt âm trầm nói.
Hỏa Huyền và Linh Nguyên cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
Diệp Thiên vung tay, mở ra không gian lưu trữ, phóng thích hồn phách của ma quỷ U Minh kia ra ngoài.
Sau khi trái tim được thả ra, ma quỷ U Minh lập tức cúi đầu một cách cung kính trước Diệp Thiên rồi nói: “Bái kiến chủ nhân, nguyện vì chủ nhân lên núi đao xuống biển lửa cũng không hối tiếc!”
Diệp Thiên gật đầu nói: “Bây giờ ngươi có thể cảm nhận được vị trí của đại quân U Quỷ không?”
Linh hồn ma quỷ U Minh kia nhắm mắt lại để cảm nhận, phải mất một lúc lâu sau nó mới mở mắt ra.
Hồn phách ma quỷ U Minh nói với Diệp Thiên: “Chủ nhân, vị trí của đại quân U Quỷ bây giờ cách chúng ta trên dưới 50 tỷ cây số, chỉ cần bay thẳng theo hướng kia là có thể tới được rồi!”
Diệp Thiên gật đầu, sau đó vung tay lên, một lần nữa thu lại linh hồn của ma quỷ U Minh.
“50 tỷ cây số, cái này cũng quá xa rồi đấy, khi nào chúng ta mới có thể đến nơi đây!”
Sau khi nghe được lời vừa rồi mà hồn phách ma quỷ U Minh nói, Hỏa Huyền lập tức kêu lên thảm thiết.
Diệp Thiên cười nhẹ, nói: “Đối với 50 tỷ cây số này, nếu chúng ta chỉ đơn giản lấy tốc độ hiện tại mà bay thì cũng phải mất khoảng chừng một năm. Nhưng chúng ta không cần phải dùng phương thức thông thường này để di chuyển. Tôi còn có một loại phương pháp khác có thể rút ngắn lại lộ trình của chúng ta rất nhiều, chẳng qua là loại phương pháp này có rất nhiều thứ không thể xác định chắc chắn, các anh có muốn thử một chút không?”
“Thử, đương nhiên là thử rồi! Nếu cứ tiếp tục đi như thế này, có khi chúng ta phát điên luôn không chừng, đoạn đường 50 tỷ cây số đấy! Cái này gần như là kéo dài hơn một nửa Thương Minh Đại Lục rồi!”
Linh Nguyên tức khắc tiếp lời, đối với loại chuyện đi đường này y cũng không thấy phản cảm.
Nhưng nếu như lập tức gấp gáp lên đường như thế này thì cũng có chút chịu không nổi.
Diệp Thiên hơi mỉm cười, bàn tay vừa lật đã lấy ra một con dao găm đen nhánh.
Con dao găm này chính là con dao găm giết thần đến từ Cung thứ mười ba của Âm phủ.
“Con dao găm giết thần này có thể cắt không gian, sau khi không gian bị cắt ra, chúng ta có thể thông qua vết nứt không gian của nó tiến hành vượt không gian. Nhưng nó và trận truyền tin không hề giống nhau, trận truyền tin có thể xác định hướng truyền, nhưng cái này thì lại ngẫu nhiên. Bởi vì sau khi cắt mở không gian, chúng ta cũng không biết chúng ta sẽ xuất hiện ở nơi nào sau khi bước ra khỏi hư không. Nếu như may mắn, chúng ta sẽ xuất hiện trên con đường đi về phía trước, nhưng nếu như may mắn không mỉm cười, thậm chí có khả năng chúng ta sẽ đi tới hướng ngược lại với phương hướng cần tới.”
Diệp Thiên nắm con găm giết thần, giải thích cho Hỏa Huyền và Linh Nguyên.
Trên mặt Hỏa Huyền và Linh Nguyên lập tức lộ ra biểu tình hứng thú, dáng vẻ nóng lòng muốn được thử.
Rất hiển nhiên, đối với loại chuyện vượt qua không gian này, bọn họ cũng rất tò mò.
Trước kia bọn họ chỉ có thể thông qua trận truyền tin mới tiến hành vượt không gian được, đây đã là phương pháp đi đường nhanh nhất rồi.
Nhưng mà từ sau khi Ngũ Đạo xuống dốc, không một ai ở trong Minh Đạo có đủ năng lực để một lần nữa thiết lập trận truyền tin khoảng cách xa.
Bởi vậy, đã một khoảng thời gian rất lâu rồi, bọn họ không thử sử dụng trận truyền tin để đi đường nữa.
Nhưng hiện tại con dao găm giết thần ở trong tay Diệp Thiên này, vậy mà lại có thể tạo ra được tác dụng cùng loại với trận truyền tin.
Cái này làm cho bọn họ cảm thấy mới mẻ, đồng thời cũng có chút hoài niệm.
Đặc biệt là vào lúc như bây giờ, yêu cầu trong một lần phải đi hết lộ trình 50 tỷ cây số, việc này đúng là muốn lấy cái mạng già của họ mà.
Sau khi hắn có được con găm găm giết thần, bọn họ dường như đã thấy được hy vọng, vì thế không thể chờ thêm được nữa muốn Diệp Thiên thử chạy nhanh một lần.
Diệp Thiên khẽ mỉm cười, sau đó cầm lấy con dao găm giết thần, dữ tợn đối mặt với không gian trước mắt.
Ngay sau đó liền nhìn thấy một khe nứt không gian rộng đến vài mét xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diệp Thiên dẫn đầu bước vào bên trong vết nứt không gian, nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Hỏa Huyền và Linh Nguyên nhanh chóng chạy theo phía sau.
Khi bọn họ lại một lần nữa xuất hiện tại thế giới bên ngoài, trước mắt là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Diệp Thiên lại một lần nữa triệu hoán hồn phách ma quỷ U Minh ra, hỏi: “Ngươi cảm nhận lại xem, bây giờ chúng ta còn cách vị trí của đại quân U Quỷ bao xa nữa?”
Hồn phách ma quỷ U Minh gật đầu, nhanh chóng nhắm mắt lại, một lần nữa cảm nhận.