“Thánh Khư Thuỷ Tổ, tôi cảm thấy có thể là chúng ta đã có hiểu lầm gì rồi!”
Nghe thấy lời nói kia của Sài Toàn, Hỏa Huyền và Linh Nguyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Mà Diệp Thiên chỉ cười nhẹ rồi nói: “Nếu như là có hiểu lầm, vậy chúng ta nhanh chóng đem hiểu lầm này gỡ bỏ cho tốt thôi.”
Nghe Diệp Thiên nói xong, trên mặt Sài Toàn kia lộ ra một nụ cười vui mừng: “Đúng đấy đúng đấy! Có hiểu lầm thì phải gỡ bỏ chứ! Thánh Khư Thuỷ Tổ, cậu nói xem gỡ bỏ thế nào đây? Đúng rồi, cậu có thể yêu cầu kho báu của Huyền Minh Tông tôi, tất cả đều có thể để cậu lấy đi, chỉ cần hiểu lầm của chúng ta có thể gỡ bỏ là được!”
Nhìn Sài Toàn kia tràn ngập hy vọng, Diệp Thiên thu lại nét cười: “Cách để gỡ bỏ hiểu lầm đó chính là lấy mạng của ông! Bởi vì năm đó là ông muốn giết tôi, tôi không thể phơi bày nó một cách dễ dàng như vậy, đúng chứ? Nợ máu đương nhiên phải dùng máu để trả, tông chủ Sài, ông cảm thấy có phải hay không hả?”
Nghe Diệp Thiên nói như vậy, sự vui mừng trên mặt Sài Toàn ngay lập tức biến mất không còn gì sót lại, mà thay vào đấy là sợ hãi và phẫn nộ đầy mặt.
“Thánh…… Thánh Khư Thuỷ Tổ, cậu đừng tưởng rằng tôi sợ cậu! Tôi đã thỏa hiệp như vậy rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa, cậu hà tất phải cùng tôi dây dưa không dứt mãi hay sao? Chuyện năm đó tôi đã xin lỗi cậu rồi, việc đó cơ bản là tôi không có sự lựa chọn nào khác, đó là người của Cung Minh Đế gây áp lực với tôi, cậu biết là đối với mệnh lệnh của Cung Minh Đế, các tổ chức dân chúng này nọ như chúng ta đây vốn là không có cách nào phản bác lại, nếu lúc ấy tôi cự tuyệt chấp hành mệnh lệnh của bọn chúng thì người năm đó phải chết chính là tôi, cậu có thể thông cảm cho tôi được hay không?”
Diệp Thiên cười nhạo một tiếng: “Thông cảm cho ông? Thời điểm đám người các ông đuổi giết tôi khi ấy, tôi chưa từng được thấy có bất cứ ai trong các ông thông cảm cho tôi! Thù sát thân như thế mà cũng có thể bị ông nói như là tôi ép ông phải làm vậy! Ông nói năm đó ông không có cách nào phản kháng lại mệnh lệnh của Cung Minh Đế, vậy thì bây giờ tôi hỏi ông, bây giờ tôi cho ông một cơ hội. Tôi bảo ông rời khỏi Minh Đạo gia nhập Ngũ Đạo của tôi, ông có bằng lòng hay không? Chỉ cần ông có thể rời khỏi Minh Đạo, gia nhập Ngũ Đạo của tôi, tôi sẽ bỏ qua những chuyện cũ xưa kia, không truy cứu nữa! Ông có thể làm được hay không?”
Sắc mặt của Sài Toàn kia cứng đờ: “Tôi… Chuyện này…”
“Tôi biết là ông không dám, ông cũng không muốn làm thế! Bởi vì chúng ta thuộc về hai phe khác nhau, cho nên đừng nói linh tinh cái gì mà không có sự lựa chọn nữa! Năm đó tôi lẻ loi một mình, hơn nữa sức lực còn yếu kém đã phải chịu đựng sự truy quét của Minh Đạo các ông, đó là điều không thể tránh được! Mà hiện tại sức mạnh của tôi đã tăng lên, bây giờ muốn tới báo thù, vậy cũng là đạo lý hiển nhiên! Nếu như năm đó đã dám đuổi giết tôi, vậy ông cũng đã phải chuẩn bị cho tốt việc có thể bị tôi giết ngược trở lại bất cứ lúc nào! Bây giờ ông đã sẵn sàng nhận lấy cái chết chưa?”
Sau khi Diệp Thiên nói xong, sắc mặt của Sài Toàn kia trở nên không ổn, lúc xanh lúc trắng thay đổi liên tục.
Hiển nhiên, hiện tại ông ta đã không còn sức lực để phản bác lời nói của Diệp Thiên.
Đương nhiên hiện tại Diệp Thiên cũng không muốn cùng ông ta tiếp tục dài dòng.
Hắn đưa mắt ra hiệu với Hỏa Huyền và Linh Nguyên rồi thoáng lui về phía sau vài bước.
Hỏa Huyền và Linh Nguyên tức khắc lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, bóng dáng chợt lóe rồi biến mất tại chỗ.
Khi một lần nữa xuất hiện thì đã ở hai bên sườn Sài Toàn kia rồi.
Hỏa Huyền và Linh Nguyên không nói hai lời, tranh nhau tung nắm đấm về phía Sài Toàn kia.
Mà lúc này trong lòng Sài Toàn đang là thời khắc giao tranh giữa bên chính bên tà.
Trong lúc nhất thời ông ta cũng không phản ứng lại đòn tấn công của Hỏa Huyền và Linh Nguyên.
Mà cho dù ông ta có phản ứng lại, ông ta cũng không né tránh được đòn tấn công của bọn họ.
Tu vi của Sài Toàn là Minh Đế Cảnh nhị trọng, mà sức mạnh của Hỏa Huyền đã vượt quá Minh Đế Cảnh tứ trọng.
Cho nên khi Sài Toàn nhận thấy được đòn tấn công của Hỏa Huyền và Linh Nguyên ập đến, ông ta đã không kịp trốn tránh.
Ông ta chỉ là theo bản năng mà hơi nghiêng thân mình qua một chút.
Ngay sau đó, chỉ nghe một âm thanh như bị bóp nghẹt truyền ra.
Nắm đấm mang theo ngọn lửa hỗn loạn kia của Hỏa Huyền nện trúng ngực của Sài Toàn.
Đòn tấn công của Linh Nguyên vừa mới hạ xuống một bên cơ thể ông ta, thì đã bị tránh được.
Tu vi của Linh Nguyên chẳng qua mới chỉ là Phiêu Du Cảnh đỉnh phong, so với cao thủ Minh Đế Cảnh vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Sau khi Sài Toàn bị trúng một cú đấm, trong lòng ông ta trở nên hoảng hốt.
Bởi vì một đấm kia của Hỏa Huyền trực tiếp khiến cho lục phủ ngũ tạng của ông ta đều bị tổn thương.
Vốn dĩ tất cả sự chú ý của ông ta đều tập trung trên người Diệp Thiên.
Ông ta không nghĩ tới rằng trong hai người ở phía sau Diệp Thiên, lại có một người đàn ông tóc đỏ sở hữu thực lực mạnh mẽ như vậy.
Sài Toàn kia cơ bản là không dám đánh trả, sau khi tiếp đất, ông ta cũng không lao về hướng nhóm Hỏa Huyền để đánh trả mà lại xoay người chạy trốn.
Hỏa Huyền cười nhạo một tiếng, lập tức đuổi theo, mà Linh Nguyên cũng đuổi theo sát phía sau.
Bóng dáng Diệp Thiên chợt lóe, cũng theo bọn họ bay đến truy đuổi.
Phương hướng mà Sài Toàn kia chạy trốn là phía sau điện, nhóm người Hỏa Huyền đương nhiên không thể để cho ông ta như ý nguyện được.
Bởi vì cho dù ông ta muốn làm cái gì, nhất định cũng là để phản kháng.
Nếu để cho ông ta thực hiện được, chắc chắn sẽ gây ra cho bọn họ một sự cản trở nhất định.
Tuy rằng bọn họ cũng không để bụng, nhưng có thể bớt đi một chút phiền toái thì vẫn tốt hơn.
Hỏa Huyền lắc mình một cái, nhanh chóng vọt tới trước mặt Sài Toàn.
Sài Toàn kia vốn dĩ không kịp phản ứng, thiếu chút nữa là đã cùng Hỏa Huyền đâm sầm vào nhau.
Mà Hỏa Huyền lộ ra một nụ cười nhẹ, nâng tay hướng thẳng mặt Sài Toàn đấm tới.
Sau khi được chứng kiến sức mạnh của Hỏa Huyền, Sài Toàn cơ bản là không dám đối đầu trực diện với Hỏa Huyền nữa.
Nhìn thấy nắm đấm của Hỏa Huyền đang hướng về phía bản thân, sắc mặt Sài Toàn biến đổi, nhanh chóng chạy qua phía bên cạnh trốn đi.
Tuy rằng ông ta tránh được điểm trọng yếu, nhưng bả vai vẫn bị một đấm của Hỏa Huyền nện trúng như cũ.
Cả người ông ta như nghiêng ngả, ngã mạnh về phía sau.
Mà dưới sự kiểm soát có chủ ý của chính ông ta, phương hướng mà Sài Toàn ngã ra chính là phía Linh Nguyên.
Bởi vì trong lúc tiếp xúc ngắn ngủi này, ông ta có thể nhận ra được Linh Nguyên là người có thực lực kém nhất trong ba người.
Sau khi tiếp cận Linh Nguyên, Sài Toàn kia không nói hai lời, nhanh chóng nâng bàn tay hướng tới Linh Nguyên đánh ra một chưởng.
Nhìn thấy Sài Toàn tấn công về phía mình, trên mặt Linh Nguyện không hề có chút sợ hãi.
Tuy rằng đối mặt với y chính là cao thủ Minh Đế Cảnh nhị trọng, nhưng y vẫn vô cùng bình tĩnh.
Vung nắm đấm chống đỡ một đòn của Sài Toàn.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người họ thật sự rất gần, trong nháy mắt hai nắm đấm va chạm với nhau.
Tức khắc, Linh Nguyên bị đẩy lui ra xa mấy mét, mà cả người Sài Toàn khẽ run một cái, đứng yên tại chỗ.
Nhìn thấy Linh Nguyên vậy mà bị Sài Toàn đẩy lùi, trên mặt Hỏa Huyền lộ ra một tia giận dữ.
Lập tức, cả người anh ta vừa cử động đã hóa thành một quả cầu lửa hình người lao về phía Sài Toàn.
Tốc độ của nắm đấm lửa lúc này đã khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường được.
Chỉ trong chớp mắt, anh ta đã áp sát tới bên người Sài Toàn vốn dĩ không kịp phản ứng, chỉ có thế cuống quýt đối phó.
Dưới sự ngăn trái đỡ phải của Sài Toàn, nắm đấm của Hỏa Huyền như một trận mưa oanh tác trên người ông ta.
Chỉ bằng thời gian hít thở ngắn ngủi, trên người Sài Toàn đã bị Hỏa Huyền in lại trên trăm dấu vết của nắm tay.
Những nắm đấm đó đều mang theo tia lửa, bởi vậy hiện tại cả người Sài Toàn nhìn qua thật sự vô cùng thê thảm.
Không chỉ bị đánh cho mặt mũi đầy máu tươi, mà cả quần áo trên người cũng đã rách tung toé, khắp nơi đều là lỗ to lỗ nhỏ.
Hiện tại trên mặt Sài Toàn kia đã tràn đầy sự sợ hãi, cơ bản là không dám tiếp tục giao chiến với Hỏa Huyền nữa, ông ta đã tính toán đường rút lui rồi.
Nhưng vốn dĩ, Hỏa Huyền không muốn cho ông ta trốn thoát.