Người thanh niên kia nói với nhóm người Diệp Thiên: “Các người chờ ở chỗ này, chúng ta đi thông báo một tiếng!”
Sau khi nói xong, các đệ tử kia của Huyền Minh Tông liền mang theo thư giới thiệu của Diệp Thiên đi vào bên trong Huyền Minh Tông.
Ước chừng thời gian vừa đủ để uống một chén trà trôi qua, có một đệ tử của Huyền Minh Tông từ trong sơn môn đi ra.
Người đó nói với Diệp Thiên: “Các người đi vào đi, các vị trưởng lão đã dựng sẵn địa điểm khảo nghiệm cho các người, chỉ cần các người vượt qua đánh giá là có thể chính thức trở thành đệ tử của Huyền Minh Tông tôi!”
“Vậy làm phiền vị sư huynh đây rồi!”
Nói xong, nhóm ba người Diệp Thiên và Hỏa Huyền liền theo sau vị đệ tử kia của Huyền Minh Tông tiến vào bên trong sơn môn Huyền Minh Tông.
Nhóm người Diệp Thiên đi theo vị đệ tử kia một đoạn đường rất xa, mãi cho đến khi đến trước cửa một tòa đại điện mới dừng lại.
Vị đệ tử kia nói với nhóm người Diệp Thiên: “Các vị trưởng lão đã ở bên trong chờ các người, các người tự mình đi vào đi.”
Nói xong, vị đệ tử kia cũng không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Chỉ để lại ba người nhóm Diệp Thiên đứng trên quảng trường ở trước cửa đại điện mặt đối mặt nhìn nhau.
“Tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn nhỉ? Tại sao nơi này lại quạnh quẽ như vậy, ngay cả một bóng người cũng không có? Tôi có cảm giác giống như đang bước vào một cái bẫy vậy.”
Hỏa Huyền cau mày nói.
Diệp Thiên cười nhẹ, nói: “Xem ra anh Hỏa Huyền cũng không trì độn giống như biểu hiện bên ngoài của anh nhỉ, đúng là bầu không khí nơi này có chút kỳ lạ. Điều này không giống để cho chúng ta tới khảo nghiệm, ngược lại có vẻ giống như muốn giữ chúng ta ở lại nơi này hơn. Nhưng cũng không có vấn đề gì cả, chúng ta vào xem thì sẽ biết thôi.”
Sau khi nói xong, Diệp Thiên cẩn thận đi tới cửa lớn của đại điện, sau khi đẩy cửa lớn ra hắn liền đi vào bên trong.
Nhìn thấy Diệp Thiên tiến vào đại điện, hai người Hỏa Huyền và Linh Nguyên cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi tiến vào đại điện, bọn họ nhìn thấy bên trong tòa đại điện này vậy mà đã có mười mấy người đang chờ bọn họ.
Mà sau khi bọn họ tiến vào, cửa lớn phía sau bọn họ đột nhiên “Ầm” một tiếng tự động đóng lại.
Nhóm người Diệp Thiên vẫn rất bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi đến trung tâm của đại điện mới dừng lại.
Lúc này, Diệp Thiên rốt cuộc đã thấy rõ người ngồi ở vị trí đầu tiên kia.
Ngay khi nhìn thấy người này, Diệp Thiên không khỏi bật cười trong lòng, bởi vì đây là một người quen.
Ngồi tại vị trí đầu tiên trong đại điện chính là tông chủ của Huyền Minh Tông – Sài Toàn.
Sài Toàn đang ngồi ở vị trí đầu tiên kia sau khi nhìn thấy nhóm ba người Diệp Thiên đi đến trước mặt mình, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia lạnh lùng rồi biến mất không chút dấu vết.
“Có đúng là ba người các người muốn gia nhập Huyền Minh Tông ta, hơn nữa còn là từ Tiên Đạo Môn kia tới đây không?”
Nghe thấy Sài Toàn hỏi chuyện, Diệp Thiên thản nhiên trả lời: “Không sai, không biết chưởng môn có gì muốn chỉ bảo?”
Sài Toàn kia sau khi nghe được Diệp Thiên trả lời, có chút kinh ngạc mà cười, hỏi lại: “Làm sao mà cậu biết ta là chưởng môn?”
Trên khuôn mặt của Diệp Thiên cũng lộ ra một nụ cười kì quái, tiến lên một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Sài Toàn nói: “Bởi vì hơn một năm trước tôi may mắn được gặp qua chưởng môn Sài một lần, thế nhưng nhìn điệu bộ của chưởng môn Sài khẳng định là không nhớ được tôi là ai. Nhưng mà không sao cả, tôi tin rằng chưởng môn Sài nhất định sẽ nhớ ra tôi.”
Sài Toàn kia trước tiên là suy ngẫm một chút, nhưng sau đó đã nhanh chóng vứt bỏ ý tưởng này.
Tuy rằng ông ta không thường xuyên ra ngoài đi lại, nhưng cứ cách mấy năm một lần cũng sẽ đi ra khỏi sơn môn để làm một vài chuyện gì đó, hoặc là đi thăm hỏi một vài người.
Người trước mặt này nói rằng một năm trước đã gặp qua ông ta, mà ông ta cũng vừa vặn nhớ ra bản thân một năm trước đã từng ra khỏi sơn môn.
Ông ta cho rằng Diệp Thiên là một người dân ở ven đường tình cờ nhìn thấy ông ta, cho nên cũng không để ý đến.
Sài Toàn không tiếp tục trăn trở với vấn đề này nữa mà nhìn nhóm ba người Diệp Thiên, sắc mặt âm trầm hỏi: “Chưởng môn Tôn Bất Phàm của Tiên Đạo Môn chính là bạn tốt của ta, nhưng ta thấy đại ấn chưởng môn ấn trên thư giới thiệu kia của cậu lại là cái gì Triệu Tử Vân, tại sao Tiên Đạo Môn các cậu lại đổi chưởng môn vậy?”
Diệp Thiên đáp lại: “Tiên Đạo Môn có thay đổi chưởng môn hay không tôi thật sự không rõ ràng lắm, nhưng hơn hai tháng trước chúng tôi mới đến Tiên Đạo Môn, mà vào thời điểm chúng tôi rời đi, người trong họ của chúng tôi, Triệu Tử Vân, đã là chưởng môn Tiên Đạo Môn rồi. Về phần Tôn Bất Phàm mà tông chủ nhắc đến, thứ lỗi cho tôi chưa từng gặp qua!”
Hai mắt Sài Toàn híp lại, tiếp tục nói với Diệp Thiên: “Chuyện Tiên Đạo Môn đổi chưởng môn lớn như vậy, không thể nào mà ta không biết được! Mà trong lời cậu vừa nói cũng có rất nhiều sơ hở, ba tháng trước, ta mới cùng chưởng môn Tôn Bất Phàm thư từ qua lại, khi đó ông ta còn rất tốt, cậu nói ta nghe, vì sao một tháng sau, vị trí chưởng môn này của ông ta lại không thể giữ được chứ? Cái người tên Triệu Tử Vân này từ nơi nào xuất hiện ở đây? Thôi, ta thấy dáng vẻ này của các cậu chắc cũng sẽ không nói thật cho ta biết. Các vị trưởng lão, đem ba tên này bắt lấy cho ta!”
Nói xong, Sài Toàn kia ngả người về phía sau, thả người ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi Sài Toàn vừa dứt lời, các vị trưởng lão của Huyền Minh Tông ở xung quanh đó biến mất trong nháy mắt rồi lao về hướng Diệp Thiên.
Cuối cùng, trong đại sảnh truyền đến từng đợt tiếng ồn và tiếng la hét trầm đục như bị bóp nghẹt.
Chỉ trong vài nhịp thở, các vị trưởng lão kia của Huyền Minh Tông cũng đã bị nhóm ba người Diệp Thiên giải quyết toàn bộ.
Mà Linh Nguyên hiện tại đang bổ thêm một dao.
Khi mà y đi về phía từng trưởng lão Huyền Minh Tông, đối phương đều sẽ phát ra một tiếng hét thảm, sau đó mất mạng.
Vào thời điểm tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra, Sài Toàn kia rốt cuộc cũng nhận ra có điều không ổn.
Sau khi ông ta mở mắt, chân chính nhìn thấy toàn bộ các trưởng lão kia của Huyền Minh Tông đã ngã gục trên mặt đất.
Hơi thở của mọi người đều đã đứt đoạn, không có một ai may mắn thoát khỏi.
“Các cậu rốt cuộc là ai?”
Sài Toàn nhìn nhóm người Diệp Thiên mà nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Diệp Thiên mỉm cười nói: “Xem ra tông chủ Sài đúng thật là quý nhân hay quên chuyện mà. Vậy để tôi nhắc một chút cho ông nhớ vậy, không biết tông chủ Sài có nhớ rõ vào một năm trước, Thập Vạn Đại Sơn?”
Nghe được lời này của Diệp Thiên, Sài Toàn kia đột nhiên khẩn trương đến mức đồng tử co rụt lại, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
Sâu trong mắt ông ta dần dần lộ ra sự hoảng sợ, cả người không tự chủ được liền lui về phía sau vài bước.
Ông ta chỉ vào Diệp Thiên, vẻ mặt kinh sợ mà nói: “Cậu… Cậu là Thánh Khư Thuỷ Tổ sao?”
Diệp Thiên cười nói: “Chúc mừng chưởng môn Sài, rốt cuộc cũng nhớ ra rồi! Nếu đã nhớ ra, vậy thì chúng ta nhanh chóng thanh toán ổn thỏa một chút chuyện năm đó ông đuổi giết tôi đi!”
Hiện tại Sài Toàn đã vô cùng hoảng sợ rồi, hơn một năm trước, Thập Vạn Đại Sơn.
Quá trình tham gia đuổi giết Thánh Khư Thuỷ Tổ ông ta còn thấy rõ ràng trước mắt.
Khi đó ông ta không nhìn kỹ bộ dạng của Diệp Thiên cho nên vào thời điểm Diệp Thiên vừa xuất hiện, ông ta không hề nhận ra mà chỉ cảm thấy đối phương có chút quen mắt thôi.
Mà từng cảnh từng cảnh Diệp Thiên lúc ấy chém giết khắp nơi, lấy sức lực của một người mà tàn sát mười mấy cao thủ Minh Đế Cảnh khiến cho Sài Toàn cả đời cũng không thể quên được.
Sài Toàn còn nhớ vô cùng rõ ràng, khi đó tu vi của Diệp Thiên cùng lắm chỉ là Phiêu Du Cảnh.
Mà hiện tại trong cảm nhận của Sài Toàn, hơi thở của Diệp Thiên đã trở nên vô cùng thâm thúy.
Ít nhất so với tu vi hiện tại của ông ta, cơ bản là nhìn không ra rốt cuộc hiện tại Diệp Thiên đang ở cảnh giới nào.
Nói cách khác, cảnh giới hiện tại của Diệp Thiên đã cao hơn so với ông ta rồi.
Sài Toàn kia ngay tức khắc tái nhợt cả mặt mũi, run rẩy nói với Diệp Thiên: “Thánh… Thánh Khư Thuỷ Tổ, tôi cảm thấy có thể là chúng ta đã có hiểu lầm gì rồi…”