Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2203: Tiến vào Huyền Minh Tông!




Diệp Thiên mở bản đồ ra nhìn một chút, sau đó hắn nói với Linh Nguyên và Hỏa Huyền.

"Tiên đạo môn cách Huyền Không sơn chừng hơn bảy mươi vạn dặm, với tốc độ trước mắt của chúng ta, có thể phải ít nhất nửa tháng mới có thể đến nơi!"

Sau khi nghe được khoảng thời gian này, vẻ mặt Hỏa Huyền và Linh Nguyên đầy khổ sở.

Tuy nhiên khổ sở cũng vô ích, chặng đường này vẫn phải đi.

Chỉ như vậy, bọn họ đi tới đi lui rồi lại dừng một chút, rốt cuộc nửa tháng sau cũng đã thuận lợi chạy tới phạm vi dãy núi Thương Nham.

Lúc này ba người Diệp Thiên bọn họ đang đứng ở phạm vi núi Thương nham.

"Bên trong dãy núi Thương Nham này có vô số nhánh sông, địa hình cũng hết sức phức tạp. Huyền Không sơn chỉ là một ngọn núi bên trong dãy núi Thương Nham mà thôi. Hơn nữa theo như ghi chép, Huyền Không sơn này cũng không có bất kỳ chỗ nào xuất sắc. Cho nên muốn tìm được nó thì cần phải hao phí một ít công phu. Ngoài ra đáng chú ý chính là, trong dãy núi Thương Nham này cũng không phải chỉ có thế lực của một mình Huyền Minh Tông. Bởi vì nơi này địa hình được ông trời ưu đãi, dễ thủ khó công, hơn nữa còn cách xa trần thế ồn ào, cho nên bên trong dãy núi Thương Nham này tụ tập rất nhiều các tông môn lớn nhỏ. Cho nên nếu chúng ta muốn âm thầm tiêu diệt Huyền Minh Tông, sợ rằng sẽ hết sức khó khăn. Đến lúc đó một khi để cho những tông môn xung quanh phát hiện, khi đó chúng ta sẽ đối mặt với cục diện bị rất nhiều thế lực vây quanh. Cho nên trước đó chúng ta phải giải quyết vấn đề này."

Diệp Thiên phân tích cho Hỏa Huyền và Linh Nguyên biết.

Những chuyện này đều do hắn đã thăm hỏi thu thập tin tức dọc theo con đường đến đây.

Trong suy nghĩ của Diệp Thiên, mặc dù thực lực bây giờ của hắn đã tăng lên tới Hư Không Cảnh tam trọng

Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng xem thường bất kỳ một người nào và bất kỳ một thế lực nào.

Mà chính sự cẩn thận này của hắn đã giúp cho chuyến đi đến Huyền Không sơn lần này của bọn họ tránh khỏi rất nhiều phiền phức không cần thiết.

"Cái này cũng không là gì, bọn họ dám vây công tới, chúng ta sẽ làm thịt tất cả bọn họ! Tôi không tin với thực lực của chúng ta, bọn họ còn có khả năng bắt chúng ta lại!"

Hỏa Huyền không để ý nói, anh ta rất có lòng tin với thực lực của mình.

Nhất là sau khi anh ta biết được Diệp Thiên đã đột phá đến Hư Không Cảnh tam trọng, anh ta càng có lòng tin với toàn thể thực lực của ba người bọn họ.

Diệp Thiên khẽ mỉm cười nói: "Nếu như dùng sức mạnh cứng rắn chém giết, chúng ta đương nhiên không sợ bất kỳ người nào. Bên trong dãy núi Thương nham này có rất nhiều thế lực, cho dù liên hiệp với nhau cũng sẽ không giữ được bất kỳ người nào trong ba người chúng ta. Nhưng nếu bị bọn họ dây dưa, vậy chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Mặc dù chúng ta không sợ phiền toái, nhưng một khi gặp phải sẽ làm trễ nãi rất nhiều thời gian. Cho nên nếu có thể sử dụng phương pháp tiết kiệm sức lực để giải quyết mọi chuyện, chúng ta nên dùng nhiều đầu óc một chút."

Vừa nghe đến phải động não, Hỏa Huyền lập tức ỉu xìu.

Anh ta gãi đầu một cái nói: "Thủy Tổ, vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Loại chuyện dùng đầu óc anh ngàn vạn lần đừng hỏi tôi, nếu như anh có kế hoạch gì thì cứ nói ra."

Diệp Thiên lắc đầu một cái cười nói: "Biện pháp đương nhiên là có, hơn nữa rất đơn giản, cứ làm như lúc trước chúng ta làm sao tiến vào tiên đạo môn vậy, trực tiếp giả trang thành đệ tử mới nhập môn là được rồi. Chờ sau khi đánh vào nội bộ của bọn họ thì lại lặng lẽ ẩn núp vào động phủ của chưởng môn bọn họ, sau đó thừa dịp họ chưa chuẩn bị, một kích toi mạng là được. Hơn nữa bên trong Huyền Minh Tông này chỉ có một mình chưởng môn là có tu vi Minh Đế Cảnh. Cho nên chỉ cần chúng ta có thể âm thầm giải quyết hết tên chưởng môn đó như vậy những đệ tử khác sẽ không thành vấn đề!"

Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong Hỏa Huyền và Linh Nguyên nhất thời ha ha cười lớn.

Linh Nguyên sùng bái nhìn Diệp Thiên nói: "Sư phụ, lão già anh đúng là cáo già, mặc dù anh nói cái phương pháp này rất đơn giản, nhưng hai người chúng tôi cũng không nghĩ tới! Cho nên thật không hổ anh là Thánh Khư Thủy Tổ, mà chúng tôi lại là đồ đệ của anh!"

Hỏa Huyền cũng lập tức tiếp lời: " Đúng vậy, từ khi biết Thủy Tổ cho tới bây giờ tôi còn không biết thì ra đầu óc của anh có nhiều con đường cong cong quẹo quẹo như vậy, trước đây tôi cũng không tiết dùng những âm mưu quỷ kế này! Bất kể gặp phải chuyện gì, dùng quả đấm liền xong chuyện. Nhưng là sau khi gặp Thủy Tổ tôi liền phát hiện thì ra dùng đầu óc so với dùng quả đấm sẽ càng bớt chuyện, tốc độ sẽ nhanh hơn!"

Diệp Thiên nhìn hai người bọn họ, không kiềm được lắc đầu một cái, cười nói: "Được rồi, hai người đừng nịnh hót nữa, thừa dịp bây giờ trời còn chưa tối, chúng ta mau vào núi đi. Nếu không tối hôm nay lại được dãi gió dầm sương rồi."

Sau đó ba người vừa nói vừa cười đi vào bên trong dãy núi Thương Nham.

Mà khi qua lại bên trong dãy núi Thương Nham, bọn họ cũng gặp phải một ít ra tông môn đệ tử có kinh nghiệm.

Sau khi hỏi thăm trên dưới, bọn họ rốt cuộc cũng biết vị trí chính xác của Huyền Không sơn.

Vị trí của Huyền Không sơn cách cánh cửa bọn họ tiến vào cũng không phải quá xa.

Đi khoảng nửa giờ sau bọn họ liền thấy Huyền Không sơn.

Sau khi đi tới Huyền Không sơn, ba người bọn họ nhanh chóng đi lên đỉnh núi, liền thấy được sơn môn Huyền Minh Tông.

Khi ba người bọn hắn đứng trước sơn môn Huyền Minh Tông, lập tức có mấy đệ tử Huyền Minh Tông từ bên trong đi ra, muốn đuổi Diệp Thiên bọn họ.

"Các người làm cái gì? Nơi quan trọng của Huyền Minh Tông, những người không có nhiệm vụ mau rời đi nếu không sẽ giết chết bất luận tội!"

Thấy đệ tử Huyền Minh Tông phách lối như vậy, trong mắt Diệp Thiên có sát ý chợt lóe lên.

Nhưng lại bị hắn che giấu rất tốt.

Diệp Thiên tiến lên một bước nói: "Chư vị sư huynh, ba người chúng tôi là tới tham gia khảo hạch của Huyền Minh Tông, làm phiền chư vị sư huynh thông báo một chút."

Nghe thấy Diệp Thiên bọn họ nói mình đến khảo hạch, sắc mặt mấy tên đệ tử kia hơi hòa hoãn một ít.

Tên cầm đầu đứng giữa mấy người kia hỏi bọn Diệp Thiên: "Các ngươi đến từ thế lực nào, có thư tiến cử không?"

"Chúng tôi vốn là con em nhà họ Triệu ở Thanh Vân Thành, nhưng nhà họ Triệu chúng tôi bị Thánh Khư Thủy Tổ kia tàn sát. Mấy người chúng tôi là người sống sót. Bởi vì không chỗ có thể đi cho nên ba người chúng tôi liền muốn tới dựa vào Huyền Minh Tông, mà đúng lúc chúng tôi có một vị tộc nhân chính là chưởng môn tiên đạo môn. Vì vậy cô ấy đã viết một bức thư tiến cử cho chúng tôi, để chúng tôi đi tới chỗ này."

Sau khi nói xong Diệp Thiên lấy ra từ trong ngực một phong thư gửi cho thanh niên cầm đầu.

Thư tiến cử này là hắn đã nghĩ kỹ trước khi lên đường từ tiên đạo môn, bảo Triệu Tử Vân viết cho bọn họ.

Nhận lấy thư tiến cử Diệp Thiên đưa tới nhìn một chút, tên đệ tử kia nói với Diệp Thiên.

"Nếu tộc nhân của các người là chưởng môn tiên đạo môn, vậy các người vì sao không đi dựa vào tiên đạo môn mà lại tới Huyền minh Tông ta?"

Tên đệ tử kia đột nhiên hỏi, tuy nhiên đối với cái vấn đề này Diệp Thiên trước đó đã sớm suy nghĩ xong câu trả lời.

"Đầu tiên, dĩ nhiên là bởi vì đạo ở tiên đạo môn không hợp với đặc tính của chúng tôi, nếu như chúng tôi gia nhập tiên đạo môn, tu luyện đạo của bọn họ, sợ rằng sẽ bất lợi với cơ thể chúng tôi. Ngoài ra, tộc nhân của chúng tôi là chưởng môn tiên đạo môn, ở nơi đó chúng ta mặc dù sẽ được bồi dưỡng, nhưng cũng sẽ khiến những đệ tử khác ghen tỵ và coi là kẻ thù, chúng tôi cũng không muốn một cuộc sống không có nhân tình như vậy."

Sau khi nghe Diệp Thiên giải thích, tên thanh niên kia gật đầu một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.