Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2195: Thành công!




Sau khi Diệp Thiên dùng thần niệm bao lấy bia đá Hoàng Tuyền, cả đài Hoàng Tuyền rung lên.

Cùng lúc đó, Diệp Thiên cũng có thể cảm nhận được thần niệm từ bia đá Hoàng Tuyền truyền đến.

Thần niệm này thể hiện niềm vui và sự khao khát.

Diệp Thiên cười nhẹ nói với bia đá Hoàng Tuyền: "Bạn cũ, đã lâu không gặp! Đi cùng ta nào!"

Nói xong, với một cái vung tay, bia đá Hoàng Tuyền đột nhiên biến mất khỏi không gian.

Sau khi lấy được bia đá Hoàng Tuyền, Diệp Thiên lập tức hóa thành một cái bóng, dùng tốc độ cực nhanh bay ra khỏi không gian bí cảnh Hoàng Tuyền.

Trong khi Diệp Thiên đang lấy đi bia đá Hoàng Tuyền.

Tất cả đệ tử tiên đạo môn đang tu luyện trong không gian bí cảnh Hoàng Tuyền đều sửng sốt trong chốc lát, sau đó liền bừng tỉnh.

Bởi vì bọn họ cảm cảm thấy, tử khí ở bên trong không gian bí cảnh Hoàng Tuyền đột nhiên biến mất.

Lúc này chỉ còn lại một vài tia tử khí đang trôi lơ lửng trên không trung.

Điều này khiến họ rất bối rối, nhưng cũng rất tức giận.

Bất cứ ai bị gián đoạn trong quá trình tu luyện sẽ cảm thấy rất tức giận.

"Chuyện gì đang xảy ra. Tại sao tử khí lại đột nhiên biến mất?”

"Đúng vậy, tôi vừa đạt đến trạng thái thiền định. Đây là một cơ hội hiếm có. Tôi đột nhiên bị gián đoạn bởi sự biến mất này. Ai đã làm điều đó? Trưởng lão của môn phái ở đâu? Mau bước ra đây cho chúng tôi một lời giải thích đi chứ!”

"Đúng vậy, sao lại thế này? Chúng ta đã nộp đủ điểm công đức để tiến vào đây. Hiện tại toàn bộ tử khí đã biến mất. Đây là có chuyện gì xảy ra? Nếu hôm nay các người không cho chúng ta một lời giải thích, thì nhất định chúng ta hôm nay sẽ phá nát cái không gian bí cảnh Hoàng Tuyền này.”

Cùng với tiếng ồn ào của đệ tử trong không gian bí cảnh Hoàng Tuyền, các trưởng lão canh giữ bên ngoài của tiên đạo môn cũng bị kinh động, lập tức xông vào trong không gian bí cảnh Hoàng Tuyền.

Sau khi tiến vào, bọn họ lập tức chú ý tới tử khí trong không gian bí cảnh Hoàng Tuyền vốn đậm đặc không thể tiêu tan nay lại biến mất không thấy tăm hơi.

Khi đang phân vân, họ bất ngờ nhìn thấy một luồng sáng, từ trên cao lao xuống rất nhanh.

Họ ngay lập tức nhận ra rằng chắc chắn có điều gì đó không ổn với luồng sánh này.

"Tên trộm kia muốn chạy đi đâu! Sự thay đổi này trong không gian bí cảnh Hoàng Tuyền có liên quan đến ngươi đúng không? Đứng lại trả lời ta!"

Tổng cộng có năm trưởng lão tiến vào không gian bí cảnh Hoàng Tuyền, những trưởng lão này đều ở cảnh giới Minh vương đỉnh phong.

Bọn họ nhanh chóng bao vây hướng Diệp Thiên.

Nhưng họ đã kinh hoàng khi phát hiện ra. Với tốc độ của năm người họ, họ hoàn toàn không thể bắt kịp luồng sáng.

Đương nhiên bọn họ không đuổi kịp, Diệp Thiên bây giờ đã ở Hư Không Cảnh Nhất Trọng, tương đương với cảnh giới minh đế nhất trọng của tiên đạo môn.

Những trưởng lão mới ở cảnh giới minh vương đương nhiên không thể nhanh bằng anh.

Nhìn thấy Diệp Thiên đã chạy tới tầng thứ nhất của không gian bí cảnh Hoàng Tuyền chuẩn bị thoát ra ngoài.

Vào lúc này, đột nhiên có một luồng ánh sáng siêu lớn chặn đứng đường đi của Diệp Thiên.

"Hừ! Dám cả gan đánh cắp bảo vật trấn môn của tiên đạo môn ta! Nếu ngươi ngoan ngoãn giao nộp bia đá Hoàng Tuyền thì ta sẽ tha chết cho ngươi!”

Người đứng chắn trước mặt Diệp Thiên lúc này chính là thái thượng trưởng lão của tiên đạo môn Tần Thiên.

Diệp Thiên đã sớm đoán được lão già này nhất định sẽ tới ngăn cản mình.

Vì vậy ngay khi hơi thở của Tần Thiên xuất hiện, hắn lập tức triệu hồi linh hồn của rồng trong phong ấn rồng.

Linh hồn rồng nhanh chóng hiện ra xông thẳng về phía Tần Thiên.

Linh hồn của rồng vàng có thực lực tương đương với một cao thủ cảnh giới minh đế tam trọng, khi nó đập vào người Tần Thiên. Sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi.

Bởi vì ông ta không ngờ rằng Diệp Thiên lại có thể phát ra một đòn công kích mạnh mẽ như vậy.

Không chuẩn bị trước, Tần Thiên đã bị linh hồn rồng vàng đánh lui mười thước.

Và nhân cơ hội này, Diệp Thiên nhanh chóng hóa thành một bóng người bay về phía bên ngoài ngọn núi của tiên đạo môn.

"Nhóc con, thật can đảm, để ta xem ngươi chạy đi đâu?”

Một tiếng gầm vang lên phía sau. Tần Thiên đột nhiên hóa thành tia sáng màu đen bay vút lên trời, vội vàng đuổi theo hướng Diệp Thiên.

Đồng thời, từ trong tiên đạo môn, một luồng khí mạnh mẽ khác bay ra, cũng bay về hướng Diệp Thiên.

Những trưởng lão bên dưới đã nhìn thấy thái thượng trưởng lão và chưởng môn. Hai người đều chạy ra đuổi theo tên nhóc đã ăn trộm bia đá hoàng tuyền.

Trên mặt mỗi người đều mang thần sắc nghiêm trọng.

"Nhìn thực lực của người vừa rồi cướp đi bia đá hoàng tuyền! Hắn không ở dưới chúng ta! Rất có thể đã đạt tới cảnh giới minh đế!”

"Thể nào mà lần này cả hai vị thái thượng trưởng lão đều phải ra tay. Không biết lần này hai người bọn họ có thể đem bia đá hoàng tuyền lấy lại hay không?”

"Người vừa rồi đánh cắp bia đá hoàng tuyền, tuy rằng có thực lực nhưng còn xa so với hai người bọn họ, bởi vì ta cảm giác được hơi thở của hắn, nhiều nhất cũng chỉ khoảng cảnh giới minh đế nhất trọng mà thái thượng trưởng lão chính là cao thủ cảnh giới minh đế tứ trọng, Chưởng môn cũng là cao thủ minh đế nhị trọng. Hai người bọn họ cùng nhau đối phó, nhất định sẽ lấy lại được!”

"Ngươi nói xem tên trộm đó là người bên ngoài, vậy hắn có thể có người tiếp ứng hay không?"

Nghe câu này, những người khác đều quay đầu nhìn về phía trưởng lão nói câu này, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Sau khi Diệp Thiên bay ra khỏi phạm vi của tiên đạo môn. Hắn cảm thấy có hai luồng khí mạnh mẽ đang đuổi theo sau lưng mình.

Hai luồng hơi thở này chính là của Tôn Bất Phàm, chưởng môn của tiên đạo môn, và thái thượng trưởng lão Tần Thiên.

Một người là cao thủ minh đế nhị trọng còn một người là cao thủ minh đế tứ trọng.

Nếu là trước đây, khi Diệp Thiên còn chưa đạt được cảnh giới hư không nhất trọng, có lẽ hắn đã bị hai người này đuổi theo, đánh không lại.

Nhưng bây giờ thì khác, thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới hư không.

Đối mặt với sự truy đuổi của hai người này, dù không đánh bại được bọn họ, nhưng hắn vẫn có thể chạy thoát.

Quan trọng hơn, bây giờ hắn đã không đơn độc. Còn có Hỏa Huyền và Linh Nguyên đang đợi hắn ở bên ngoài.

Chỉ riêng thực lực của Hỏa Huyền đã tương đương với một cao thủ cảnh giới minh đế tứ trọng.

Cộng thêm anh và Linh Nguyên thì hai người phía sau căn bản không phải là đối thủ của họ.

Hơn nữa, hắn còn có một linh hồn rồng vàng tương đương với sức mạnh của cao thủ minh đế tam trọng.

Ngay sau đó Diệp Thiên đã bay tới nơi mà hắn và Hỏa Huyền đã bàn bạc trước đó.

Ngay khi Diệp Thiên bay đến dãy núi này, cuối cùng hai người phía sau cũng đuổi kịp.

Thái thượng trưởng lão Tần Thiên và chưởng môn Tôn Bất Phàm đứng chặn trước mặt Diệp Thiên.

Thái thượng trưởng lão Tần Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Thiên nói: "Dám đến tiên đạo môn của ta trộm đó. Nhóc con, ngươi đây là sợ mình sống quá lâu! Bây giờ cho dù ngươi chủ động giao ra bia hoàng tuyền, thì ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi!”

Diệp Thiên khẽ cười nói: “Ông lão, ông suy nghĩ nhiều quá, tôi không chỉ không giao bia đá hoàng tuyền ra mà còn muốn lấy mạng của hai lão già các người!”

Tần Thiên lập tức cười nhạo lời nói của Diệp Thiên.

"Hahaha, cười chết ta! Chỉ dựa vào ngươi? Tin hay không, ta sẽ đập ngươi ngã xuống đất trong vòng ba chiêu?"

"Ta không tin!"

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, thế nhưng giọng nói không phải của Diệp Thiên.

Tần Thiên và Tôn Bất Phàm sửng sốt, lập tức xoay người.

Khi nhìn thấy những người phía sau, trên mặt bọn họ đột nhiên lộ ra vẻ nghiêm trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.