Mọi người chỉ nhìn thấy Diệp Thiên tùy tiện dùng tay kết ấn, sau đó trên tay ngưng tụ một đám khí màu tím.
Mà đám khí này nhanh chóng vặn vẹo, đan chéo vào nhau hình thành một con mãng xà khổng lồ.
Ngay sau khi mãng xà khổng lồ thành hình, nó lao vun vút về phía Dương Diệp và nuốt chửng hắn ta.
Lúc này, trên tay Dương Diệp đang cầm một thanh kiếm dài, sau khi tích tụ sức mạnh, hắn đã chém trúng vào mãng xà khổng lồ mà Diệp Thiên phát ra.
Mọi người nhìn thấy một thanh kiếm dài vài thước, đánh tới chỗ của mãng xà khổng lồ với một tốc độ rất nhanh.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, một làn sóng xung kích cực lớn có hình dạng một vòng tròn nhanh chóng tỏa ra bốn phía.
Dưới va chạm này, Dương Diệp lui năm bước, Diệp Thiên lui mười bước.
Nhìn thấy kết quả này, một trận cổ vũ kinh thiên động địa nổ ra ngay bên dưới võ đài.
"Nhìn đi! Dương Diệp chắc chắn sẽ giành chiến thắng ngày hôm nay! Chỉ cần nhìn một đòn vừa rồi có thể nhận ra thực lực của Dương Diệp cao hơn không biết bao nhiêu lần so với Diệp Thiên. Hahaha, đặt 1 ăn 10. Lần này ta giàu rồi!”
“Không phải nói quá chứ Diệp Thiên chỉ là một đệ tử mới tới làm sao có thể so được với Dương Diệp người đứng thứ 40 trên bảng xếp hạng chứ!”
"Ta hôm nay khẳng định là có thể kiếm được không ít. Không biết tên nhóc này ngày mai có thể đến đây tiếp tục hay không? Nếu còn tới ta nhất định đặt tiếp. "
Một đám đệ tử bên dưới đã rất kích động, và họ đã phấn khích quá mức.
Những đệ tử chưa đánh cược trước đó nhìn thấy tình huống này, lập tức chạy tới đánh cược.
Những đệ tử đã đặt cược, nghĩ rằng họ đã đặt cược quá ít cho nên vào lúc này, cũng chạy đến để tăng tiền cược.
Nhìn trên thẻ ngọc của hai người đã có thêm 20.000 điểm công đức, Hỏa Huyền và Linh Nguyên cười đến không ngậm được miệng.
Bởi vì những người đến đánh cực mới. Dù ít hay nhiều thì toàn bộ cũng đều đặt cho Dương Diệp.
Nói cách khác, sau khi trận đấu kết thúc, tất cả điểm công đức trên những thẻ ngọc này sẽ là của họ!
Bọn họ là một bước tiến gần đến mục tiêu, làm sao có thể không vui.
Trên võ đài, sau lần va chạm vừa rồi, Diệp Thiên và Dương Diệp lại lao vào nhau chiến đấu.
Hiện tại Dương Diệp đã dùng hết sức lực, Diệp Thiên lúc này cũng tỏ ra khá chật vật trên võ đài.
Tai Diệp Thiên đột nhiên khẽ nhúc nhích, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ không thể nhận ra.
Diệp Thiên đột nhiên hét lên một tiếng, nắm đấm hướng về phía Dương Diệp.
Cú đấm này đột nhiên bộc phát, Dương Diệp hoàn toàn không có kịp phản ứng.
Nắm đấm của Diệp Thiên có một đám khí màu tím dày đặc quấn lấy, một đấm đập vào ngực của Dương Diệp.
Thân hình của Dương Diệp lập tức bay ra ngoài, hất tung hàng rào của võ đài, nặng nề ngã trên mặt đất bên ngoài võ đài.
Dương Diệp thua chỉ với một cú đấm!
Nhìn thấy tình hình đảo ngược, tất cả các đệ tử đều sửng sốt.
Đột nhiên, tiếng hoan hô tràn ngập đột nhiên ngừng lại, thậm còn có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
"Làm sao... làm sao có khả năng! Dương Diệp thật sự đã bị đánh bại! Vừa rồi làm sao anh ta bị đánh bay ra khỏi võ đài? Vừa rồi có ai nhìn rõ không, có thể nói cho tôi biết được không?"
"Hình như tôi đã nhìn thấy Dương Diệp bị một đấm của Diệp Thiên đánh trúng. Sau đó, Dương Diệp đã bị đánh bay chỉ với một cú đấm! A! Hai nghìn điểm công đức của tôi! Làm sao mà Dương Diệp lại bị đánh bại như thế này? Đó là số điểm mà khó khăn lắm tôi mới có được!"
"Vừa rồi có ai đặt cược cho Diệp Thiên chiến thắng hay không? Ta không hiểu lúc này bị làm sao, nghe theo những tên ngu ngốc này đặt cược toàn bộ cho Dương Diệp! Ta không phục, ngày mai ta cũng muốn đánh cược! Ta phải thắng lại những gì đã mất ngày hôm nay!"
Lúc này ba người Diệp Thiên đã rời đi không còn bóng dáng.
Bây giờ ba người họ đang ở trong động phủ của mình cười lớn.
"Chà! Lần này, chúng ta đã thắng được hơn nửa triệu điểm công đức! Ta phát hiện ra tổ chức cá cược còn kiếm được nhiều hơn so với đi cướp!”
"Chủ nhân, với số điểm công đức hiện tại của chúng ta, hẳn là đủ để cho người tiến vào đến tầng năm của không gian bí cảnh Hoàng Tuyền, có đúng không?"
Diệp Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy, đủ rồi! Bia đá Hoàng Tuyền nằm ở tầng thứ năm của không gian bí cảnh Hoàng Tuyền. Chỉ cần có thể lên tầng năm, có thể nhìn thấy bia đá Hoàng Tuyền, tôi nhất định có thể lấy được nó!”
Lúc này, Hỏa Huyền mới tiến lên nói: "Thủy tổ, ngài có thể chờ thêm hai ngày hay không. Chờ chúng tôi có thể kiếm thêm điểm công đức. Sau đó hai anh em chúng tôi sẽ cũng người tiến vào! Đến lúc có chuyện gì xảy ra thì ba người chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau! Tôi nghe nói là thái thượng trưởng lão của tiên đạo môn có cảnh giới minh đế tứ trọng! Cho nên tôi sợ nếu một mình người đi lên đó sẽ không thể đối phó được!”
Diệp Thiên lắc đầu nói: "Không sao, tuy rằng Tần Thiên đang ở cảnh giới minh đế tứ trọng, nhưng ta không có tới đó để khiêu chiến hắn, mà chỉ là muốn lấy bia đá Hoàng Tuyền. Nếu tôi muốn chạy thì ông ta không thể ngăn cản tôi được. Nhưng nếu hai người cùng đi thì mọi chuyện lại khác. Tôi sợ nếu hai người cùng đi thì sẽ rút dây động rừng. Ngày mai tôi sẽ tiến vào không gian bí cảnh Hoàng Tuyền, hai người trước tiên đi đến phía tây bên ngoài của tiên đạo môn chờ tôi. Đợi khi tôi lấy được bia đá Hoàng Tuyền thì chúng ta cùng nhau rời đi!”
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Hỏa Huyền và Linh Nguyên không có ý kiến.
Sau khi kế hoạch được hoàn thành, từng người trong số họ đều hồi hộp chờ đến ngày mai.
Hỏa Huyền và Linh Nguyên chuyển toàn bộ số điểm trong thẻ ngọc của họ cho Diệp Thiên.
Lúc này, thẻ ngọc trong tay Diệp Thiên đã có gần 600.000 điểm công đức.
Đối với những đệ tử bình thường của tiên đạo môn, từng điểm công đức đều được tích lũy bằng máu, mồ hôi và công sức.
Ngay cả khi họ làm việc chăm chỉ để thực hiện nhiệm vụ trong một năm thì cũng không tích lũy được 100.000 điểm công đức.
Nhưng nhóm của Diệp Thiên chỉ dùng một ngày, kiếm được gần 600.000 điểm công đức.
Nó tương đương với kết quả của năm hoặc sáu năm làm việc chăm chỉ của các đệ tử bình thường.
Chỉ nên phải nói rằng, ở thế giới này, sức mạnh làm nên công suất.
Sáng sớm hôm sau, không gian bí cảnh Hoàng Tuyền được mở ra.
Diệp Thiên một mình đi đến không gian bí cảnh Hoàng Tuyền.
Hỏa Huyền và Linh Nguyên cũng làm theo kế hoạch, họ kiếm cớ để có thể đi ra ngoài tiên đạo môn.
Ở vùng núi bên ngoài môn phái, họ tìm thấy một hang động lớn để ẩn náu, chờ đợi Diệp Thiên.
Sau khi Diệp Thiên đưa thẻ ngọc trong tay cho ông lão gác cổng, và nói thẳng là mình muốn lên tầng năm.
Ông lão ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Thiên, trực tiếp gạch bỏ 300.000 điểm công đức trong thẻ của Diệp Thiên.
Sau khi gạch bỏ điểm công đức trong thẻ thì ông ta trả lại thẻ ngọc và số điểm còn lại cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên không nhận lại mà chỉ xua tay nói: “Những điểm công đức còn lại thì tặng cho trưởng lão!”
Nói xong hắn liền đi vào trong không gian bí cảnh Hoàng Tuyền mà không hề nhìn lại.
Không gian bí cảnh Hoàng Tuyền, tầng thứ năm.
Diệp Thiên lặng lẽ đứng trong không gian rộng lớn.
Diện tích của tầng năm cực kỳ rộng lớn, không gian phải lên đến mấy vạn dặm.
Ở trung tâm của không gian tầng năm này, có một bia đá khổng lồ tối đen như mực.
Trên đó có khắc hai chữ “Hoàng Tuyền” nhìn rất bi thương.
Đây chính là bia đá Hoàng Tuyền mà Diệp Thiên muốn lấy.
Diệp Thiên lặng lẽ nhìn bia đá Hoàng Tuyền ở trước mặt.
Bây giờ chỉ có Diệp Thiên ở tầng năm.
Bởi vì đối với đệ tử bình thường, tiêu phí để có thể tiến vào tầng thứ năm là một khoản chi phí mà họ không thể gánh được.
“Như vậy càng đỡ phiền toái!”
Diệp Thiên không khỏi thở dài nhìn không gian tầng thứ năm trống rỗng.
Nếu không còn ai khác, Diệp Thiên có thể thoải mái thực hiện hành động của mình.
Điều quan trọng nhất là không gây ra sự náo loạn không cần thiết dẫn đến thu hút sự chú ý của cao thủ cảnh giới mình đế của tiên đạo kia.
Trong lòng Diệp Thiên chấn động, dùng thần niệm tiếp xúc với bia đá Hoàng Tuyền.