Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 219: Chap-219




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 219: Tâm Nhi về rồi đây!​

Là tôi đánh bể đầu ông

Câu nói này nổ vang như tiếng sấm, quanh quẩn bên tại mọi người.

Ngay sau đó, lập tức nhìn thấy Diệp Thiên từ trên trời rơi xuống, đứng trước người Taketaro Sato. “Cậu muốn đánh bể đầu tôi?” Alvar cười mỉa nói: "Võ thuật Nam Việt các người chỉ đẹp chứ chẳng có tác dụng gì, người Nhật Bản học tập võ thuật của các người, nhìn thì tưởng là có tu vi cao thâm lắm, thật ra lại chẳng có tác dụng gì, Taketaro Sato là chứng minh tốt nhất. “Cho dù cậu có lợi hại hơn Taketaro Sato, muốn đánh bể đầu tôi cũng là chuyện không tưởng, cho dù nằm đấm của cậu có màu mè đến cỡ nào, đến trước mặt bàn tay có thể xé đội hổ báo, đánh xuyên sắt thép tường đá của tôi thì cũng đều không thể chịu nổi một chiều. “Cho nên người thức thời mới là trang tuấn kiệt, cậu nên bảo Taketaro Sato giao dược liệu ra đâu. Nếu không tôi đánh một quyền đến, chắc chắn sẽ làm cậu hoài nghi nhân sinh.

Alvar cực kỳ tự tin về nằm đấm của ông ta, gặp mạnh thì mạnh, từ khi ra đời đến giờ cũng đã đánh nhau với hơn mười nghìn người, chưa bao giờ có người nào có thể chịu nổi một quyền của ông ta cả.

Đặc biệt là lúc nãy vừa mới dùng một quyền đánh một người đứng hạng thứ năm trong Tôn bảng, luôn tự xưng là Quyền Hoàng Nhật Bản là Taketaro Sato phải lui ra sau xong, ông ta lại càng tự tin về năm đấm của bản hân hơn, cho rằng cho dù có là người xếp hạng nhất trong Tôn bảng cũng chưa chắc có thể chịu được một quyền của ông ta. “Alvar, ông ngôn cuồng trước mặt tôi thì thôi đi, lại còn dám kiêu ngạo trước mặt chủ nhân tôi, cho dù nam đấm của ông có cứng đến cỡ nào thì chủ nhân của tôi cũng có thể dùng một quyền đánh bại ông!" Taketaro Sato tức giận nói, cảm thấy cực kỳ khó chịu trước hành động kiêu căng của Alvar. “Ha ha!" Alvar cười nói: "Ông là một tên thua cuộc dưới tay tôi, không có tư cách nói chuyện với tôi!” "Ông...!" Taketaro Sato tức giận thiếu chút nữa đã hộc máu rồi.

Một đảm võ sư nước ngoài may mắn còn sống đang đứng xung quanh cũng cười ha ha, định lợi dụng cơ hội này để kích thích ý chí chiến đấu của Diệp Thiên, chỉ cần Diệp Thiên đánh nhau với Alvar, hai bên chắc chắn sẽ đều bị thương nặng, đến lúc đó bọn họ lại có thể lợi dụng cơ hội rồi.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên lại búng tay một cái, lạnh nhạt nói: “Ông đừng có kiêu ngạo, mấy người cũng đừng cười, mấy người sẽ không trốn thoát được đầu, tất cả đều phải chết."

Hắn cũng phục đảm kiến ngu ngốc này rồi, cũng không biết bọn họ lấy đâu ra can đảm, đến lúc này rồi mà vẫn còn tụ tập ở đây không chịu bỏ chạy, còn có tâm trạng mà suy nghĩ về thùng dược liệu kia nữa. “Đúng là người chết vì tiền chim chết vì mồi mà." Hắn than thầm trong lòng.

Mà hắn vừa mới nói xong mấy lời này, hơn hai mươi võ sư nước ngoài còn lại cũng nổi giận đùng đùng “Là cậu quá kiêu ngạo, dám ăn nói mạnh miệng đến thế “Có ngon thì đánh bại Alvar trước đi rồi nói:” “Chúng tôi liên thủ với nhau chắc chắn sẽ giết chết cậu!" Alvar càng tức giận: "Cậu chết chắc rồi!”

Nói xong, ông ta bắt đầu thúc giục bi thuật cổ thái quyền, lực lượng cuồn cuốn dồi dào từ khắp cơ thể của ông ta tập trung vào năm tay ông ta, chỉ thấy nằm đẩm của ông ta đột nhiên to lớn hơn vài lên, gân xanh trên mu bàn tay cũng trồi lên, giống như là một ổ rắn xanh, cơ bắp cũng nổi lên từng khối, từng khối, giống như là mấy sườn núi nhỏ nối tiếp nhau, cả năm đầm nhìn vô cùng khủng khiếp, làm người ta cảm thấy da đầu tê rần, nhìn thôi đã đủ thấy sợ “Quá mạnh Một quyền này mà đấm xuống, chắc cũng có thể đánh nát một võ tồn đó?"

Mấy người nước ngoài ở xung quanh đều nhịn không được kinh ngạc cảm thán, đều cảm thấy vô cùng sợ hãi cái nắm tay của Alvar, chỉ cảm thấy con người không thể nào có được năm tay này, phải là nam tay người ngoài hành tinh mới đúng. “Gia chủ Vân, ông nói xem chồng của tôi có thể chịu nổi một quyền đó sao?" Tần Liên Tâm đứng cách đó không xa nhìn thấy nằm tay khủng khiếp của Alvar, sắc mặt có hơi trắng bệch, không kìm được cơn sợ hãi mà hỏi, cũng đổ mồ hôi lạnh thay cho Diệp Thiên

Tuy cô không quá hiểu biết về võ thuật, nhưng thông qua việc quan sát trận chiến, cô cũng có thể nhìn ra được mấy nằm đầm mà Diệp Thiên và Taketaro Sato đánh ra đều chỉ là hư ảnh, mà năm tay của Alvar lại thật sự phóng lớn lên ngang ngửa một cái thau rửa mặt, lại còn là hàng thật, bởi vậy có thể thấy được năm đấm của Alvar chắc chắn có ẩn chứa lực lượng vô cùng khủng khiếp! “Nguồn gốc của cổ thái quyền là từ một dân tộc thiểu số ở Điền Nam nước chúng ta, vì một nguyên nhân nào đó mà quyền pháp này đã hoàn toàn thất truyền ở trong nước, nhưng sau khi nó được truyền ra nước ngoài thì lại được truyền thừa rất tốt, loại quyền pháp này cực kỳ đơn giản thô bạo, không hề màu mè hoa lệ, nhưng lại ẩn chứa lực sát thương có thể hủy diệt tất cả mọi thứ, chỉ cần quan sát năm tay phóng to của Alvar là có thể dễ dàng nhận ra, ông ta đã tu luyện cổ thái quyền đến cấp bậc cao nhất rồi." Vân Thế Long nói. “Vậy rốt cuộc Diệp Thiên có thể chịu được một quyền này hay không?" Thẩm An Kỳ nhìn không được hối thúc.

Vân Thế Long lắc đầu: "Tôi cũng không xác định được chuyện này, dù sao thì tôi cũng không chịu nổi một quyền này của Alvar"

Thẩm An Kỳ trợn trắng mắt. Đây không phải là nói nhảm sao?

Taro còn mạnh hơn ông một chút mà còn chịu không nổi, ông đương nhiên cũng chịu không nổi rồi. “Chỉ hy vọng Diệp Thiên có thể chịu đựng nổi.” Tân Liên Tam không khỏi Chương tay trước ngực cầu nguyện.

Thẩm An Kỳ khoác tay cô, kiên định nói: “Chị Liên Tâm yên tâm đi, đt chắc chắn có thể chịu được. “Ừ ừ." Tần Liên Tâm gật đầu liên tục như giả gạo, cô đương nhiên cũng hy vọng Diệp Thiên có thể chịu nổi. Đúng vào lúc này, cơ thể Alvar hơi lỏe lên, giống như một cơn gió lốc cuốn qua, nằm đấm lại to hơn một chút nữa, đập mạnh qua chỗ Diệp Thiên. “Đi chết đi!"

Ông cảm thấy cực kỳ phấn khởi, cực kỳ tự tin rằng nằm đấm của ông có thể đánh tan hết tất cả lực lượng của Diệp Thiên đánh ra, sau đó sẽ đánh lên ngực Diệp Thiên, đánh thủng ngực của Diệp Thiên, sau đó kết thúc tính mạng của Diệp Thiên, rồi lại thừa thể tiến lên đập chết Taketaro Sato, sau khi lấy được dược liệu rồi, người nào dám đi lên cản lại đập chết người đó. “Ông có thể chết rồi." Đối mặt với cú đấm đột ngột của Alvar, Diệp Thiên lạnh nhạt nói mấy chữ, giơ bàn tay nhìn vô cùng non min trắng trẻo của hắn lên, nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.

Xoet!

Một bóng chưởng to lớn cỡ một cái bàn cuồng bạo tàn phá, kéo theo một cổ kình phòng gào thét ập qua, giống như muốn đập chết Alvar “Lại dùng mấy hình ảnh giả dối có hoa không quả này ra đối phó tôi, đúng là đang sỉ nhục cổ thái quyền mà!” Hai mắt Alvar bắn ra tia sáng ác độc, giống như đang cảm thấy khó chịu vì Diệp Thiên dám khinh thường ông ta, hừ lạnh một tiếng, một quyền của ông đã đánh mạnh lên bóng chưởng kia.

Dưới vô số ánh mắt mong đợi, một quyền một chưởng cuối cùng cũng chạm vào nhau trên không trung

Đùng!

Một tiếng vang lên vang vọng khắp nơi.

Nhưng mà chuyện làm Alvar cảm thấy bất ngờ là một quyền của ông ta chỉ đục thủng bóng chưởng kia, nhưng vẫn không thể đánh tan bóng chưởng kia thành không khí được, tiếp theo lại nhìn thấy bóng chưởng kia dọc theo cánh tay của ông ta mà ập đến, cách mặt ông càng lúc càng gần, làm tầm mặt của ông dân dân không còn nhìn thấy được bất cứ thứ gì nữa, trong mắt chỉ toàn là bóng chưởng phủ đầy hoa văn kia. “Không xong!”

Đến tận lúc này ông ta mới cảm nhận được nguy hiểm, cơ thể theo bản năng lóe lên một chút định tránh thoát khỏi đòn đánh của bóng chưởng, nhưng vẫn chậm một bước. Đùng!

Bóng chưởng đập lên mặt Alvar, xẹt qua sườn mặt của ông. tiếp túc nghiên áp về phía một đống võ sư nước ngoài ở đảng xa.

Sau đó lại nghe thấy một tiếng răng rắc, chỉ thấy cổ của

Alvar đã xoay một trăm tám mươi độ, mặt đã xoay ngược ra phía sau lưng, mà một bên mặt của ông ta đã bị đánh lún sâu vào trong.

Sau đó lại nghe thấy một tiếng đùng thật lớn, bóng chưởng đã đánh lên mấy võ sư nước ngoài đang ngày người ngoài kia, chỉ trong tích tắc đã nghiền mấy võ sư người nước ngoài kia thành thịt nát.

Xung quanh đều kinh sợi

Mọi người trợn mắt há hốc mồm

Những người nước ngoài lúc đầu còn có ý định cướp dược liệu bây giờ có một số người đã bị dọa sợ nằm bẹp dưới đất, cho dù có một số vẫn chưa bị dọa sợ năm bẹp xuống thì trên mặt cũng hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi.

Khủng khiếp! Quả khủng khiếp!

Trong lòng bọn họ vô cùng chấn động, giống như núi gầm biển rồng, ý định muốn cướp đoạt dược liệu cũng lập tức tan thành mây khỏi.

Còn Alvar, gương mặt của ông ta đã bị vặn ngược ra sau lưng, miệng trào ra máu tươi liên tục, trong đôi mắt dại ra như mắt cá chết kia vẫn còn đầy vẻ sợ hãi. “Tôi, sơ, suất, rồi." Ông ta dùng một hơi thở cuối cùng học ra bốn chữ này. . ngôn tình hài

Sau đó cơ thể nghiêng đi, ngã âm xuống đất, làm vô số bụi bặm bay tung tỏa

Đại sư cổ thái quyền Alvar có trăm triệu fan, chết! Xung quanh đều chấn động và sợ hãi

Uc!

Mọi người hoảng sợ thiếu chút nữa đã nuốt luôn cả lưỡi vào bung.

Đại sư cổ thái quyền Alvar lúc đầu không có người nào sánh bằng, lại bị một chưởng nhẹ nhàng đập chết?

Lúc này, tất cả những người muốn cướp đoạt dược liệu, nhìn Diệp Thiên như nhìn ác ma, trong mắt chứa đầy vẻ hoảng sợ. “Mau rút lui!” Không biết là người nước ngoài nào đó hô to

Ngay sau đó, mười mấy người nước ngoài còn sót lại lập tức định bỏ chạy. “Muốn chạy, tôi cho phép sao?" Diệp Thiên hừ lạnh, gọi ra thanh trường kiểm màu vàng kim, dưới ngự kiểm quyết của hắn, trường kiếm như rồng xoay quanh chém giết bữa bảo, nhóm người nước ngoài đang hoảng hốt bỏ chạy kia lần lượt bị giết sạch.

Chỉ trong chốc lát, những người chạy trốn đều bị đánh chết. "Yeah!!!"

Tần Liên Tâm và Thẩm An Kỳ kích động nhảy cầng lên. “Đáng sợ! Thật là quá đáng sợ!”

Tô Nguyên Lương, Mã Thiên Kiêu, Hàn Minh Chương, Tô Thiên Thành, đều run bần bật, mặt mày trắng bệch.

Đến bây giờ bọn họ mới biết được, thực lực của Diệp Thiên vượt xa tưởng tượng của bọn họ quá nhiều, đều cho rằng hắn không phải là người bình thường, chắc chắn là đệ tử của tổng chủ một tông môn lánh đời nào đó.

Nếu không làm sao có thể có được tu vi khủng khiếp trong khi còn trẻ đến vậy chứ? “Các ông còn chưa tính sổ xong, có muốn tinh tiếp không?"

Lúc này, Diệp Thiên quay sang nhìn nhóm Tô Nguyễn Lương.

Nghe vậy, cơ thể của đảm Tô Nguyễn Lương lại run lên bần bật, ông chủ Tô Thiên Thành của Tô Nguyễn Lương lập tức bước lên kh người cúi lạy nói: "Thấy Diệp, lúc trước là do bọn tôi lỗ mãng, tôi đại diện nhà họ Tô xin lỗi cậu." “Thầy Diệp, tôi đại diện nhà họ Hàn xin lỗi cậu “Thầy Diệp, tôi đại diện nhà họ Mã xin lỗi cậu."

Tất cả bọn họ đều cung kính kh người chín mươi độ, không dám ngẩng đầu lên. “Nếu nói vậy, các ông không định tìm tôi tính sổ nữa đúng không?" Diệp Thiên lạnh nhạt hỏi. “Không dám! Không dám!” “Vậy được rồi." Diệp Thiên gật đầu nói: "Nếu mấy ông không tính, vậy tôi cũng nên tính số với các ông rồi."

Hắn vừa nói xong, nhóm Tô Thiên Thành, Tô Nguyễn Lương, Hàn Minh Chương và Mã Thiên Kiêu đều bị dọa run rẩy không ngừng, quỳ hết xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. “Con cháu của các ông gan lớn làm bậy, dám tháo mặt nạ của vợ tôi xuống, tôi giết chết bọn nó, các ông có phục hay không?" Diệp Thiên lướt mắt nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi. “Phục!” Đám Tô Nguyễn Lương đều gật đầu thật mạnh, cho dù không phục cũng không dám nói ra. “Người dám cướp dược liệu của tôi đều đã chết hết, chỉ còn lại mấy ông chưa chết, tôi bắt các ông trả lại toàn bộ số tiền tôi dùng để mua dược liệu, các ông có phục hay không?" Diệp Thiên lại hỏi. “Phục phục!” Bọn họ đương nhiên đồng ý bỏ tiền tiêu tại rồi. “Tôi còn thiếu hai loại thuốc, tên là cỏ thất tinh liên châu và nhân sâm máu long hoàng, tôi bảo các ông dùng hết khả năng đi tìm, các ông có phục hay không? “Phục phục phục! “Vậy được rồi, Taro, mau giết chết hai thẳng không có mặt kia đi, vợ à, em đưa số tài khoản của em cho mấy người này đi.” Diệp Thiên ra lệnh.

Không bao lâu sau, Taketaro Sato đã đi đến trước mặt Hàn Quân Trạch và Tô Dương đang nằm dưới đất như hai con chó chet. “Ông nội, cứu con!" "Ba ơi! Cứu con

Hai người vô cùng hoảng sợ kêu lên.

Nhưng mà không có người nào dám ra mặt năn nỉ thay bạn họ cả.

Những gia tộc lớn như bọn họ thường sẽ có rất nhiều con cháu, chỉ cần có thể thoát được tai nạn, hy sinh một hai người để giữ được mạch máu của gia tộc, thật ra cũng không phải là không được.” “Đặc tội chủ nhân, không ai cứu được hai người.” Nói xong, Taketaro Sato đánh ra một quyền.

Đùng!

Hai người bị đánh lún xuống mặt đất, biến thành một bãi máu loãng. “Thật đáng sợ, sau này khi quay về nhất định phải cảnh cáo đảm con cháu trong nhà, sau này có gặp được cô gái xinh đẹp nào đang đeo mặt nạ thì nhất định không được tháo mặt nạ của cô ta ra, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết

Một số người mua bán dược diệu và một số võ sư Nam Việt có thực lực không quá mạnh vẫn chưa rời đi, bao gồm cả Vân Thế Long, đều thầm nhắc nhở bản thân.

Ba hôm sau, nhóm Diệp Thiên đã quay về Giang Thành. “Ông nội, ba mẹ, Tâm Nhi về rồi đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.