Nhìn thấy Diệp Thiên lao thẳng về phía bọn họ, năm tên đàn ông kia lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Lúc Diệp Thiên đi đến trước mặt bọn họ, Diệp Thiên hung hăng giơ ta nắm đấm, đấm một phát thẳng vào người đàn ông cầm đầu.
Cú đấm của Diệp Thiên không toát ra khí thế dũng mãnh, chỉ là một cú đấm rất bình thường.
Trong mắt năm người đàn ông ở phía đối diện, cú đấm của Diệp Thiên là bình thường và phàm nhân không có gì khác biệt.
Vì vậy mỗi người đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.
Nhìn thấy nắm đấm của Diệp Thiên,khi sắp chạm vào lồng ngực của người đàn ông dung tục, đột nhiên có bất thường xảy ra.
Chỉ thấy vẻ mặt khinh thường trên mặt của năm người đàn ông kia đột nhiên biến mất không thấy nữa, ngược lại đổi thành vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Đồng thời năm con dao bầu to lớn không gì sánh được, từ năm vị trí khác nhau, phân biệt chém về phía cơ thể của Diệp Thiên.
Lúc này trên người năm người đàn ông kia, hơi thở của Minh Vương cảnh từ cấp ba đến cấp năm, cũng đột nhiên có thay đổi.
Giống như thể lần lượt vừa vượt qua một loại kiềm chế nào đó, trên người của năm người đàn ông này đều phun ra hơi thở của Minh Vương Cảnh đỉnh phong.
Khi cả năm con dao bầu tiến thẳng về phía Diệp Thiên, trên mặt Diệp Thiên đúng lúc lộ ra một tia hoảng sợ.
Thấy sắc mặt của Diệp Thiên lúc này, trên khuôn mặt của năm người đàn ông kia đều lộ ra nụ cười đắc ý, tốc độ tay nhanh hơn không thể không tăng tốc.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi năm con dao bầu lao về phía người Diệp Thiên.
Diệp Thiên thân ảnh đột nhiên xoay chuyển, phát ra hơi thở mạnh mẽ thuộc về Phiêu Du Cảnh đỉnh phong.
Sau khi khí thế toàn thân của hắn phát ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, tốc độ nhanh chóng chặn lại năm con dao bầu đang lao tới.
Trong ánh mắt của năm người đàn ông đều vô cùng kinh ngạc, Diệp Thiên ngàn cân treo sợi tóc, chân tay lúng ta lúng túng tránh công kích của năm người đàn ông.
Mặc dù nhìn có chút thảm hại, nhưng đòn công kích của năm người bọn họ, còn không thể đụng được vào thân thể của Diệp Thiên.
Năm người bọn họ mặc dù có chút hơi ngạc nhiên, nhưng sau cùng lại lộ ra vẻ mặt dĩ nhiên.
Nếu như Thánh Khư Thủy Tổ dễ giết như vậy, vậy thì chẳng còn phải là Thánh Khư Thủy Tổ nữa rồi.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, năm người thừa thắng xông lên truy kích.
Năm con dao bầu trực tiếp vung ra dư ảnh, liên tục chém về phía xung quanh Diệp Thiên.
Cuộc công kích của bọn họ là kín kẽ thông thoáng, mục đích rất rõ ràng chính là muốn dùng thời gian ngắn nhất tiêu diệt Diệp Thiên.
Sau khi ra tay vài chiêu, Diệp Thiên lảo đà lảo đảo lùi về phía sau vài bước, lùi về phía bên cạnh cô gái.
Lúc này, giọng nói của cô gái từ sau lưng Diệp Thiên truyền đến: “Anh, anh không sao chứ?”
Khi nghe thấy lời cô gái hỏi như vậy, Diệp Thiên mỉm cười quay đầu lại.
Đột nhiên, thanh đoản kiếm từ phía sau người Diệp Thiên bay tới.
Diệp Thiên không kịp né tránh, bị thanh đoản kiếm đâm một nhát.
Mà lúc này Diệp Thiên sắc mặt trở nên thay đổi lớn, bỗng dưng quay đầu lại, bộ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm cô gái.
“Tại sao...”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Thiên, trên mặt cô gái lúc này lộ ra nụ cười hung ác.
“Tại sao? Thánh khư thủy tổ, anh còn nhớ nhà họ Triệu năm đó ở Thanh Vân Thành chứ?”
Diệp Thiên cau mày suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô gái nói: “Xin lỗi, tôi quên rồi.”
Cô gái đầu tiên sững sờ một chút, sau đó lập tức lên cơn phẫn nộ.
“Quên rồi? Anh vậy mà lại còn dám nói quên rồi sao! Năm đó anh tàn sát cả nhà họ Triệu của tôi ở Thanh Vân Thành, thủ đoạn của anh lúc đó thật hung ác tàn nhẫn, có thể nói là gần như xóa sổ sạch! Bây giờ anh vậy mà lại nói với tôi, anh quên rồi! Thánh khư thủy tổ, anh thật là rất đáng chết!”
Vừa nói, thanh đoản kiếm trong tay cô gái, không ngừng tăng thêm vài phần sức lực.
Thanh đoản kiếm từ từ về phía trước, lại đẩy mạnh một chút.
Lúc này bên phía năm người đàn ông cũng đã đuổi kịp.
Bọn họ nói với cô gái: “Tử Vân, không cần phí lời với anh ta nữa, bây giờ anh ta đã bị chúng ta bắt được, hơn nữa còn có vết thương nghiêm trọng trên người, mau chóng kết thúc anh ta đi! Mối thù nhà họ Triệu của cô đã được báo rồi!”
“Đúng vậy, Tử Vân, sau khi giết chết Thánh Khư thủy tổ, chúng ta còn phải mau chóng quay trở về Tông Môn nữa, lần này chúng lén lút giấu sư phó, chạy ra ngoài giúp cô báo thù! Bây giờ mục đích đã hoàn thành rồi, chúng ta mau chóng quay về thôi, không thể kéo dài thời gian được!”
Cô gái tên gọi là Tử Vân kia hít một hơi sâu, kìm nén lửa giận trong lòng.
Cô ta lại lần nữa nhìn Diệp Thiên nói: “Thánh khư thủy tổ, dùng mạng chó của anh để đổi lấy mạng sống của cả nhà nhà họ Triệu đi, mặc dù tôi có không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy! Tôi sẽ không phát rồ giống như anh, tàn sát cả nhà người khác, sau khi giết chết anh, tôi tuyệt đối sẽ không trả thù đệ tử của anh nữa!”
Nói xong, Tử Vân rút thanh đoản kiếm trên người Diệp Thiên ra, chuẩn bị đâm Diệp Thiên một lần nữa.
Nhưng khi cô ta nâng thanh đoản kiếm trong tay lên, đột nhiên choáng váng.
Bởi vì lúc đó, thanh đoạn kiếm này vậy mà đã bị đứt đoạn.
Đột nhiên, trong lòng cô ta để lộ một cái nhìn kinh hoàng, quay mặt sang nhìn thẳng về phía Diệp Thiên.
Lúc này Diệp Thiên đã từ vẻ mặt kinh hãi thêm hoảng sợ ban đầu, liền đổi thành vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn lặng lẽ nhìn Tử Vân rồi nói: “Hóa ra cô là đến để báo thù sao, mới đầu tôi quả nhiên đoán không sai, các người thực sự là kẻ thù, mà không phải là người quen. Về phần cô nói cái gì mà nhà họ Triệu ở Thanh Vân Thành, tôi thật sự đã quên rồi! Có điều đối với người trong Minh Đạo, tôi đương nhiên là sẽ tiêu diệt sạch rồi! Vì hôm nay cô tìm đến tận cửa, vậy mấy người các người đừng hòng đi nữa.”
“Rút, mau rút!”
Nghe xong lời của Diệp Thiên nói, một tên cầm đầu trong số năm người đàn ông kia, đột nhiên hét lên một tiếng gầm rú.
Sau tiếng hét đó, anh ta chạy thẳng ra ngoài một mình trước.
Những người khác, bao gồm cả Tử Vân, bây giờ vẫn đang ở tại chỗ.
Diệp Thiên cũng không thèm nhìn mấy người đàn ông đã chạy đi.
Bởi vì khi người đàn ông đó chạy đi, Hỏa Huyền đã đuổi theo rồi.
Mà mấy người còn lại đang chuẩn bị làm gì đó, nhưng tay của Diệp Thiên đã đi chuyển nhanh hơn động tác của bọn họ.
Một kiếm chém ra, đột nhiên đầu của ba người đàn ông bay ra.
Vẫn còn lại một người đàn ông, khi nhìn thấy Diệp Thiên một kiếm giết chết ba vị sư huynh của anh ta, ngay lập tức vô cùng kinh hãi.
Anh ta hoàn toàn mất đi ý thức chiến đấu, ngay cả trường đao trên tay cũng rơi xuống đất.
Nhìn Diệp Thiên vẻ mặt kinh hãi, thậm chí một câu cũng không nói ra được.
Mà cô gái gọi là Tử Vân, lúc này vẻ mặt cũng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi chỉ muốn chạy đi.
Nhưng Diệp Thiên căn bản hoàn toàn không cho cô ta cơ hội này, vung một nhát kiếm, đôi chân của cô gái đó bị chặt đứt.
Cô gái ngay lập tức hét lên một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.
Diệp Thiên cũng không thèm nhìn cô gái lấy một cái, mà đi về phía người đàn ông cầm kiếm trong tay.
Nhìn thấy Diệp Thiên đang đi về phía mình, người đàn ông lúc đó hồn bay phách lạc, vừa lùi lại phía sau, vừa run rẩy nói: “Anh… anh không thể… giết tôi… tôi là người của Tiên đạo môn… là đệ tử của Gia Cát trưởng lão… không thể giết tôi! A…”
Sau khi nghe lời tự giới thiệu bản thân của người đàn ông đó xong, Diệp Thiên cười nhạt một tiếng, vung một nhát kiếm, chém đứt đầu người đàn ông đó.
Sau đó Diệp Thiên cầm kiếm đi đến bên cạnh cô gái.
Hắn cúi đầu nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô gái đó, lộ ra một nụ cười dịu dàng nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch thì như thế nào?”