Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2182: Là kẻ nào, dám đến nhà họ Thôi tôi giương oai sao?




Một lúc lâu sau, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiên nói: "Cũng được, nếu như hai vị đã nhiệt tình mời, tôi mà còn từ chối nữa, vậy thì có vẻ hơi không biết điều. Huống hồ tôi cũng rất muốn ra ngoài khám phá một lần, ở đây, tại hạ cảm ơn sự chiếu cố của hai vị trước!"

Trong lòng của Diệp Thiên vô cùng vui vẻ, bởi vì lần này hắn tới đây, hắn không chỉ cứu Linh Nguyên trở về, còn thu hoạch một đồng minh có sức mạnh.

"Đúng rồi, không biết xưng hô với anh Hoả như thế nào?"

"Tại hạ Hoả Huyền!"

"Anh Hoả Huyền! Tại hạ có một chuyện nghĩ mãi mà không rõ, nếu như lúc trước anh đã hứa với tên Lôi Hằng đó, phải trấn áp Linh Nguyên đến chết, tại sao anh lại phí hết tâm tư tìm huyền băng kia, để cậu ta không phải chịu nỗi đau hoả độc xâm nhập vào cơ thể vậy?"

Hoả Huyền mỉm cười nói: "Mặc dù con người của Hoả Huyền tôi ngốc, nhưng tôi lại không ngu. Ai là người tốt, ai là người xấu, tôi vẫn là có thể phân biệt rõ ràng. Mặc dù tôi nợ ân tình của người khác, nhưng đức hạnh của hắn như thế nào, tôi vẫn hiểu rất rõ. Còn người anh em Linh Nguyên, lúc trước khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta, tôi đã bị ấn tượng bởi phong thái của cậu ta. Dù cho Lôi Hằng kia có nói lời ác độc về người anh em Linh Nguyên, tôi cũng không tin hắn một chữ! Mặc dù hắn kêu tôi trấn áp người anh em Linh Nguyên đến chết, thế nhưng hắn cũng không có nói thời gian hay kỳ hạn gì đó. Thế là chi bằng tôi để người anh em Linh Nguyên ở dễ chịu một điểm, dù sao hết thọ chết già cũng là chết mà!"

Nghe thấy lời Hoả Huyền nói, khoé miệng của Diệp Thiên không tự chủ được lộ ra nụ cười.

Hoả Huyền này làm người thật sự rất thú vị, thiện ác rõ ràng, hơn nữa ân oán rõ ràng.

Càng hiếm có hơn chính là, Hoả Huyền này có một tấm lòng lương thiện.

Cũng khó trách, cho dù hắn ở động Địa Hoả tối tăm không thấy mặt trời này, cũng vẫn có thể tu luyện được một thân bản lĩnh không bình thường.

Trong lòng không sợ, tất nhiên vô địch.

Hoả Huyền lại nói tiếp: "Thật không dám giấu giếm. Khi Thánh Khư Thủy Tổ, anh đi vào Hoả Vực của tôi, khi anh nói muốn cứu người anh em Linh Nguyên, lúc ấy trong lòng tôi thật sự rất vui, bởi vì cuối cùng cậu ta không cần phải bị nhốt ở chỗ này của tôi chịu khổ nữa. Hơn nữa trong quá trình chúng ta giao đấu, anh cũng luôn thủ hạ lưu tình với tôi, Thánh Khư Thủy Tổ, anh rõ ràng có khả năng giết chết tôi, nhưng cũng không giết tôi, từ giây phút đó trở đi, tôi đã biết anh và người anh em Linh Nguyên giống như nhau, đều là người tốt!"

Sau khi nghe xong, Diệp Thiên cười ha ha một tiếng, càng lúc càng cảm thấy Hoả Huyền này thú vị.

Mặc dù cái tên này nhìn qua thì thấy cẩu thả, nhưng có đôi khi tâm tư lại tỉ mỉ.

Có thể có được người như thế này giúp đỡ, đối với chuyện sau này hắn lật đổ Minh Đạo càng có thêm sự trợ giúp.

Lúc này Linh Nguyên mở miệng hỏi: "Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Diệp Thiên nói: "Tiếp theo chúng ta có bốn nơi cần phải đi, nhưng mà này không vội, bây giờ chữa khỏi vết thương trên người cậu trước, sau khi khôi phục tu vi của cậu, chúng ta mới đi đến bốn nơi đó."

Linh Nguyên tò mò hỏi: "Vậy bốn nơi đó là nơi nào? Chúng ta phải đi đến đi nơi đó làm gì?"

Hoả Huyền cũng đưa tới ánh mắt cảm thấy hết sức hứng thú.

Diệp Thiên mỉm cười nhìn bọn họ, nhưng trong ánh mắt của hắn lại bộc phát ra hàn ý lạnh lẽo.

"Đi giết người!"

Linh Nguyên đầu tiên là sững sờ, sau đó trầm giọng hỏi: "Không biết sư phụ muốn giết kẻ nào?"

"Kẻ thù! Một là tên phản đồ trước kia từng bán đứng cậu, còn có hai người lúc trước cùng với khác vây quét tôi, còn có một nơi mà Minh Đạo bồi dưỡng đại quân U Quỷ kia!"

Nghe được mấy nơi này, trong mắt của Linh Nguyên lộ ra lửa giận.

"Lại có thể có người dám vây quét sư phụ! Sư phụ, không cần chữa thương cho tôi, bây giờ chúng ta đi giết hết hai kẻ vây quét sư phụ trước!"

Diệp Thiên nhìn thoáng qua Linh Nguyên, trong lòng có ấm áp hiện lên.

Linh Nguyên để ý nhất, cũng không phải là kẻ đã bán đứng y, ngược lại là người đã từng đánh giết Diệp Thiên.

Điều này nói rõ Diệp Thiên trong lòng của Linh Nguyên, quan trọng hơn bản thân y nhiều.

Diệp Thiên lắc đầu nói: "Không cần gấp gáp như vậy, bây giờ bọn họ cũng không phải một người, mà bản thân đều có gia tộc hoặc là tông môn của riêng mình. Lần này chúng ta đến chính là muốn diệt cả nhà bọn họ. Ngoài ra số lượng đại quân mà Minh Đạo bồi dưỡng vô cùng kinh khủng, nếu như không phải thời gian thích hợp, chúng ta đến chỉ e là lành ít dữ nhiều. Cho nên vì để chuyến đi này có thể thuận lợi, cậu vẫn là nên điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, như vậy mới là hay nhất!"

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Linh Nguyên gật gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.

Lúc này, thầy trò hai người đưa ánh mắt nhìn về phía Hoả Huyền, chờ đợi anh ta bày tỏ thái độ.

Hoả Huyền thấy ánh mắt của thầy trò hai người quăng tới đầu tiên là sững sờ, sau đó gãi gãi đầu, vừa cười vừa nói.

"Hai người không cần nhìn tôi, hai người đi làm cái gì, tất nhiên tôi cũng đi cùng. Nghe hai người nói tới, mấy tên kia là kẻ thù của hai người, những kẻ ra tay với hai người chắc chắn không phải người tốt, cho nên tôi sẽ cùng đi với hai người giết bọn họ, đối với chuyện giết người xấu, tôi rất có hứng thú! Còn có cái gì mà đại quân U Quỷ kia nữa, nếu như tôi không đoán sai, hẳn là qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn trấn áp ở phía trên Hoả Vực của tôi, là những sinh vật kỳ lạ đúng không? Những thứ này tôi nhìn thấy là buồn nôn, đã muốn cho một mồi lửa đốt sạch sẽ bọn họ từ lâu, lần này hai người muốn đi giải quyết những sinh vật kỳ lạ kia, đương nhiên phải tính thêm một phần của Hoả Huyền tôi!"

Nghe Hoả Huyền nói xong, ba người cười ha ha.

Sau khi ra khỏi Hoả Vực, ba người Diệp Thiên bọn họ đi tìm một địa điểm ẩn nấp.

Sau đó Diệp Thiên tìm một ngọn núi nhỏ, mở ra một cái hang động, ba người bọn họ tạm thời ở trong đó.

Ở nơi đó, Diệp Thiên lấy đan dược ra, dốc hết sức giúp đỡ Linh Nguyên khôi phục những vết thương trên người y.

Sau ba ngày, vết thương trên người Linh Nguyên đều đã phục hồi như cũ.

Ngay sau đó, bóng dáng của ba người phóng lên tận trời.

Mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là thành phố Sa Hải kia, nhà họ Thôi.

Chính là thế gia được thành lập bởi kẻ phản đồ của Ngũ Đạo, kẻ đã bán đứng Linh Nguyên bị bắt năm trăm năm trước.

Ngay từ lúc bắt đầu, Linh Nguyên kịch liệt yêu cầu, đi tiêu diệt tông môn của hai người tham gia vây quét Diệp Thiên trước.

Thế nhưng Diệp Thiên nói, nếu như đi tiêu diệt tông môn của hai tên đó trước, như vậy hành tung của bọn họ sẽ bị lộ ra.

Mà lúc này tên phản đồ kia sợ nhất, chính là sự trả thù của Thánh Khư Thủy Tổ và Quỷ Đạo Linh Nguyên, cho nên chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, để hắn chạy trốn trước.

Cho nên cách trực tiếp nhất chính là, giết chết tên phản đồ của Ngũ Đạo là điểm mẫn cảm nhất đối với bọn họ trước.

Sau đó lại đi giải quyết thế lực còn lại.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, Linh Nguyên không có mảy may phản đối, đi theo Diệp Thiên xuất phát tiến đến thành phố Sa Hải. Thành phố Sa Hải cách vị trí hiện tại của bọn họ khoảng hàng chục tỷ dặm.

Nhưng với tốc độ của ba người họ, một chút khoảng cách này chẳng qua chỉ là thời gian mấy ngày mà thôi.

Không lâu sau, bọn họ đã tới thành phố Sa Hải này.

Sau khi vào thành phố, bọn họ lập tức nghe được vị trí của nhà họ Thôi.

Bọn họ cũng không chậm trễ, hơn nữa cũng không có tâm tư đi điều tra nghiên cứu địa hình cái gì đó.

Ba người dắt tay nhau đi thẳng đến nhà họ Thôi.

"Ầm"

Kèm theo một tiếng vang thật lớn, là cánh cửa chính của nhà họ Thôi bị một nắm đấm của Hoả Huyền đánh nát.

"Là kẻ nào, lại dám đến nhà họ Thôi tôi giương oai!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.