Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2181: Gặp lại Linh Nguyên!




Mũi thương của Diệp Thiên, khi đâm đếm chóp mũi của bóng người màu đỏ rực, thì ngừng lại.

Bóng người màu đỏ rực nằm trên mặt đất, vẻ hoảng sợ trên mặt lóe lên một cái rồi biến mất.

Cảm nhận được dòng nước chảy cuồn cuộn trong mũi thương kia, cùng với khí thế bén nhọn, toàn thân anh ta không khỏi rùng mình một cái.

Mà vừa rồi muốn nói ra miệng, là ý muốn quát lớn với Diệp Thiên, cũng đã tan thành mây khói.

Lúc này Diệp Thiên mở miệng lần nữa: "Thế nào, anh Hoả, sự kiên nhẫn của tôi rất có giới hạn, giao đệ tử của tôi cho tôi, tôi sẽ không làm khó anh."

Bóng người màu đỏ rực nuốt một ngụm nước bọt nói: "Tài nghệ của tại hạ không bằng người khác, có chơi có chịu, đệ tử của anh ngay ở trong động Địa Hoả của tôi, anh đi theo tôi đi."

Sau khi nói xong, bóng người màu đỏ rực thở dài một tiếng, từ dưới đất bò dậy.

Sau đó anh ta đứng bên cạnh mắc ma, đánh ra từng đạo pháp quyết.

Sau đó mắc ma tự động tách ra, lộ ra một lối đi dưới lòng đất.

Bóng người màu đỏ rực quay đầu nhìn Diệp Thiên một cái, sau đó bước vào trong lối đi dưới lòng đất.

Diệp Thiên không do dự chút nào, đi theo bóng người màu đỏ rực vào trong.

Vừa mới đi vào lối đi dưới lòng đất, mắc ma phía trên lập tức khép lại.

Nhưng Diệp Thiên không mảy may lo lắng gì.

Bởi vì hắn có thể nhìn ra được, lúc này bóng người màu đỏ rực này đối với hắn, không có chút ác ý nào cả.

Bởi vì từ khi mới bắt đầu, Diệp Thiên đã có thể nhìn ra, trước đó bóng người màu đỏ rực này ngăn cản hắn, hoàn toàn cũng là bởi vì anh ta nói một câu đó, nhận sự ủy thác của người khác, hết lòng làm việc vì người khác.

Đây là một tư tưởng đơn giản, không có nhiều lục đục với nhau như vậy.

Chỉ cần là chuyện từ trong miệng anh ta nói ra, vậy thì nhất định sẽ không thay đổi.

Nếu như lúc trước anh ta đã đồng ý, để Diệp Thiên mang Linh Nguyên đi, vậy anh ta nhất định sẽ không đổi ý.

Càng sẽ không sử dụng thủ đoạn âm hiểm gì trong này.

Lối đi dưới lòng đất cũng không phải là quá dài, không lâu sau Diệp Thiên đã nhìn thấy một cái hang động tràn đầy lửa nóng ở tận cùng của lối đi trong lòng đất.

Hang động này vô cùng rộng rãi, mặc dù bên trong bố trí tương đối đơn sơ, nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ gọn gàng.

Sau khi đi vào hang động này, Diệp Thiên lập tức nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Linh Nguyên.

Thế nhưng cái hang động to như thế này không có thứ gì cả, đừng nói là Linh Nguyên, ngay cả một cái bàn hắn cũng không nhìn thấy.

"Không phải anh nói đệ tử của tôi đang ở trong hang động này của anh sao? Tại sao tôi không nhìn thấy y?"

Bóng người màu đỏ rực nhìn Diệp Thiên một cái, không nói gì.

Chỉ thấy anh ta tự mình đi lên phía trước, đi đến một bức tường trong hang động rồi đứng vững trước nó.

Sau đó, anh ta vươn tay tùy ý ấn lên vách tường mấy lần.

Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Thiên, bức tường kia từ từ nứt ra một cái khe hở.

Sau đó chỉ thấy bóng người màu đỏ rực đó, đưa bàn tay để vào trong khe hở, dùng sức tách ra tách ra bai bên.

Sau đó một cái lối vào rộng rãi, đã xuất hiện ở trước mặt của Diệp Thiên.

"Đệ tử của anh ở ngay trong mật thất này, tự anh đi vào đi!"

Sau khi nói xong, bóng người màu đỏ rực cũng không quay đầu lại mà đi khỏi.

Diệp Thiên không để ý anh ta, không chút do dự đi vào trong căn mật thất đó.

Sau khi đi vào mật thất, Diệp Thiên đột nhiên cảm nhận được một luồng ý chí thanh lương thấm vào ruột gan.

Khi hắn đi vào trong mật thất, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Bối cảnh trong căn mật thất này hoàn toàn giống như hai thái cực so với hang động tràn đầy lửa nóng ở bên ngoài.

Trong căn mật thất này, không chỉ có trận pháp ngăn cách hoả khí bên ngoài.

Còn có một tảng huyền băng cực lớn, đang phát tán ra hàn khí lạnh lẽo.

Khiến cho tất cả dương khí trong căn mật thất này đều bị tiêu diệt hết, ngược lại tràn đầy khí âm hàn nồng đậm.

Diệp Thiên tiến lên đi vài bước, cuối cùng trong ánh mắt của hắn lộ ra vẻ kích động.

Hắn nhìn thấy bóng dáng của một người thanh niên, ngồi ngay ngắn phía sau huyền băng.

Toàn thân người thanh niên này toát ra khí tức âm hàn.

Lúc này hai mắt y nhắm nghiền, toàn bộ khí tức thu vào trong cơ thể, không có chút nào tràn ra ngoài.

Người thanh niên này chính là Quỷ Đạo đệ tử Linh Nguyên của Diệp Thiên.

Diệp Thiên đè xuống kích động trong lòng, đi đến đứng vững trước mặt Linh Nguyên.

Hắn cẩn thận cảm ứng tình trạng hiện tại của Linh Nguyên một phen, sau đó hắn thở dài một hơi.

Trong cảm nhận của hắn, lúc này khí tức trên người Linh Nguyên mặc dù có chút uể oải, nhưng gốc rễ của y không có nhận chút tổn thương nào.

Hơn nữa trong cơ thể của y, cũng không có hỏa độc của dương khí bên ngoài xâm nhập.

Diệp Thiên lập tức yên tâm.

Sau đó, hắn cong ngón búng ra, một luồng quỷ khí thuần khiết, bắn ra từ đầu ngón tay của hắn, bay đến ấn đường của Linh Nguyên.

Sợi quỷ khí khi đi vào cơ thể, khí thế toàn thân của Linh Nguyên bắt đầu sóng gió nổi lên.

Ngay sau đó mí mắt của Linh Nguyên rung động, sau đó y mở hai mắt ra.

Linh Nguyên vừa mở hai mắt ra, ánh mắt vô cùng mê mang.

Sau đó, ánh mắt của y dần dần trở nên rõ ràng.

Khi y nhìn thấy Diệp Thiên đứng thẳng trước mặt, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ kích động.

Lúc này Diệp Thiên đang mỉm cười nhìn y, trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ vui sướng.

Linh Nguyên nhanh chóng đứng dậy, đi đến trước mặt Diệp Thiên, hai đầu gối quỳ xuống đất, bái lạy Diệp Thiên.

"Đệ tử Linh Nguyên, khấu kiến ân sư!"

Diệp Thiên cúi người, đỡ Linh Nguyên lên.

"Qua nhiều năm như vậy, cậu chịu khổ rồi, sư phụ sẽ đưa cậu đi."

Linh Nguyên kích động gật gật đầu.

Khi Diệp Thiên và Linh Nguyên đi ra khỏi căn mật thất này, lúc đi đến động Địa Hoả kia.

Bọn họ nhìn thấy bóng người màu đỏ rực trước đó, đang khoanh chân ngồi trong một cái góc của hang động chữa thương.

Nhìn thấy đám người Diệp Thiên đi ra, bóng người màu đỏ rực mở hai mắt ra, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ.

Bóng người màu đỏ rực nhìn Linh Nguyên một cái, sau đó nói với Diệp Thiên: "Bảo trọng, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, từ nay về sau Hoả Vực này của tôi sẽ đóng lại, tôi sẽ không ra ngoài, cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào vào đây!"

Diệp Thiên nói: "Không biết anh Hoả có đồng ý đi cùng bọn tôi hay không, ra thế giới bên ngoài nhìn một chút? Mặc dù hang động này tốt, thế nhưng lại ngăn cách với bên ngoài, thế giới tràn đầy đặc sắc ở ngoài kia, anh Hoả không có một chút lưu luyến nào sao?"

Lúc này Linh Nguyên cũng nói: "Anh Hoả, qua nhiều năm như vậy, Linh Nguyên nhận được sự chăm sóc của anh, năm trăm năm nay, anh vẫn luôn vì cái hứa hẹn lúc trước, mà luôn canh giữ ở trong động Địa Hoả này. Bây giờ lời hứa của anh đã hoàn thành, cần gì phải khiến bản thân chịu uất ức tiếp tục ở lại đây chứ? Sư phụ của tôi chính là Thánh Khư Thủy tổ, người sáng lập ra Ngũ Đạo, chắc hẳn tên tuổi của người đây, có lẽ anh cũng từng nghe nói đến. Chi bằng anh Hoả đi cùng chúng tôi, khám phá bên ngoài một lần, không biết ý của anh Hoả như thế nào?"

Nghe Linh Nguyên nói xong, bóng người màu đỏ rực kinh hãi nhìn thoáng qua Diệp Thiên.

"Thì ra các hạ chính là Thánh Khư Thủy Tổ đỉnh đỉnh đại danh, hèn gì có thể lấy thực lực so cao thấp với tôi, đùa tôi xoay vòng vòng. Thật sự bội phục! Chỉ là tôi đã ngăn cách với bên ngoài mấy trăm năm, e là đã không thể thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài nữa rồi."

Diệp Thiên và Linh Nguyên nghe thấy bóng người màu đỏ rực nói câu này, lập tức vui mừng trong lòng, biết là có hy vọng.

Thế là Diệp Thiên nhanh chóng thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng nói: "Không sao, cho dù là ngăn cách với bên ngoài mấy trăm năm, chỉ cần anh Hoả có lòng, sau khi đi ra thế giới bên ngoài cũng có thể thích ứng rất nhanh. Hơn nữa có chúng tôi cùng nhau giúp đỡ, anh Hoả cũng không cần sợ bản thân bị lạc lối ở thế giới bên ngoài."

Bóng người màu đỏ rực cúi đầu im lặng, dường như đang suy tư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.