Sau khi Diệp Thiên đi ra khỏi Hồng Môn Quốc Độ, lại trở về bên trong đại điện của Lôi Hằng.
Bây giờ, toàn bộ núi Thương Long, tất cả cao thủ Minh Đế Cảnh đều đã bị hắn giết chết.
Cho nên bên trong núi Thương Long này đã không còn bất kỳ người nào có thể tạo thành uy hiếp cho hắn.
Biết Linh Nguyên bị trấn áp ở đâu, Diệp Thiên lập tức vội vã bay ra ngoài đi tìm.
Về phần núi Thương Long, phản ứng của mấy người kia khi họ phát hiện chưởng môn và Thái Thượng trưởng lão của mình đã bị giết chết, rồi sẽ hoảng loạn thành dáng vẻ gì, cái này hoàn toàn không phải thứ mà Diệp Thiên để ý.
Đối với thế lực Minh Đạo, Diệp Thiên hy vọng bọn họ càng loạn càng tốt, tốt nhất là có thể giết chết lẫn nhau.
Sau khi hắn tỉnh lại dẫn đầu người Ngũ Đạo lật đổ Minh Đạo, còn cần tự mình đến giết họ một lần nữa. Hắn chính là một người biết tiết kiệm sức lực người như vậy đấy.
Khoảng cách giữa núi Lư Dương với núi Thương Long rất xa, trong lúc này, đường đi có lẽ vài tỷ dặm.
Từ trong không gian trữ vật của Lôi Báo, Diệp Thiên có được một tấm thẻ ngọc.
Trong thẻ ngọc ghi lại bản đồ phạm vi mấy trăm nghìn dặm xung quanh địa hình của núi Thương Long. Vật này sẽ có trợ giúp rất lớn trong việc tìm kiếm núi Lư Dương.
Trên bản đồ, Diệp Thiên phát hiện từ núi Thương Long chạy tới núi Lư Dương thì cần đi qua không ít địa phương.
Lúc đầu hắn không để ý tới những thế lực này, nhưng hai thế lực có trong địa hình bản đồ khiến hắn không thể không chú ý.
Trong đoạn đường mà Diệp Thiên cần phải đi qua, có một tòa thành trì tên là thành Kim Thủy, ở bên trong thành Kim Thủy có một thế lực khiến hắn chú ý tới.
Thế lực này chính là Điểm Thương Môn, lúc trước, môn chủ của Điểm Thương Môn là một trong những cao thủ Minh Đế Cảnh tham dự vào trận vây quét hắn.
Mà cái tên này, cũng chính là một trong những kẻ đã chạy trốn khỏi tay Tòng Ma Già ở sa mạc Húc Nhật.
Một tên khác cũng khiến hắn chú ý tới chính là một môn phái nhỏ là Dạ Tông trong rừng rậm Lạc Nhật.
Chưởng môn của Dạ Tông cũng là một trong những người tham dự trận vây quét Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhớ kỹ hai vị trí tông môn này, chỉ là hắn còn chưa có thời gian tìm hai tông môn này gây rối một chút.
Trước mắt việc cứu Linh Nguyên quan trọng hơn, để hắn khỏi phải chịu nhiều đau khổ.
Trong những hình ảnh trên bản đồ, Diệp Thiên còn thấy được vị trí của nhà họ Thôi ở thành phố Sa Hải.
Vị trí của thành phố Sa Hải này hoàn toàn ngược hướng với nơi mà Diệp Thiên muốn đi bây giờ.
Trong lòng của hắn đã nhớ kỹ vị trí thành phố Sa Hải. Chỉ cần sau khi cứu được Linh Nguyên ra, hắn sẽ dẫn theo Linh Nguyên đi tới thành phố Sa Hải, xóa sạch cái tên nhà họ Thôi trên thế giới này.
Bởi vì tu vi của Diệp Thiên đã đạt tới nhất trọng Hư Không Cảnh, cho nên tốc độ đi đường của hắn đã nhanh hơn trước rất nhiều lần.
Mặc dù khoảng cách từ núi Thương Long tới núi Lư Dương rất xa nhưng chỉ cần Diệp Thiên không ngủ không nghỉ, hơn một tháng đi đường là tới núi Lư Dương ngay.
Núi Lư Dương tọa lạc trên một vùng núi lớn, xung quanh ngọn núi có hơn một nghìn tòa to nhỏ khác nhau, kéo dài liên miên, chiếm diện tích mấy chục nghìn dặm.
Mặc dù núi Lư Dương không phải là núi cao nhất nhưng lại là ngọn núi có khí thế nhất trong số đó.
Bởi vì bên trong hơn một nghìn ngọn núi thì núi Lư Dương là tòa duy nhất được dương khí xoay quanh đỉnh núi.
Mà Minh Đạo thì chủ tu là tử khí, dương khí lại là thứ tương sinh tương khắc với bọn họ. Một khi Minh Đạo thống nhất đại lục Thương Minh, những nơi có dương khí càng ít, tất cả đều bị họ cho người phá hư hết.
Mà bên trong dãy núi này, núi Lư Dương này cũng lộ ra vô cùng dễ thấy.
Lúc nhìn thấy núi Lư Dương, trong lòng Diệp Thiên vui mừng không thôi, ngay lập tức thả người bay tới dưới chân núi Lư Dương.
Hắn từng nghe hồn phách của Lôi Hằng nói qua, Linh Nguyên đang bị trấn áp trong động Tử Dương bên trong dưới núi Lư Dương.
Mà động Tử Dương này đã bị miêu tả thành dưới chân núi Lư Dương.
Vậy chắc chắn sẽ không có xuất hiện ở đỉnh núi, cho nên Diệp Thiên căn bản không cần phải bò lên đỉnh núi.
Sau khi Diệp Thiên vòng quanh chân núi Lư Dương một vòng, nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ cái đường nào thông xuống mặt đất.
"Chẳng lẽ ta tính sai rồi sao? Tới cùng động Tử Dương này ở đâu? Chẳng lẽ cần đào đất lên mở được sao?"
Không còn suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Thiên đột nhiên bấm pháp quyết, thân hình lập tức biến mất trên mặt đất.
Hắn dùng chính là thuật độn thổ, làm thân thể của mình trực tiếp chui xuống bên dưới mặt đất.
Hắn muốn nhìn thử xem suy đoán của mình có đúng hay không, có phải động Tử Dương thật sự là bị núi Tử Dương này đè bên dưới lòng đất hay không.
Chỉ là Diệp Thiên đã phải tuyệt vọng, bởi vì hắn lợi dụng thuật độn thổ nên trực tiếp lặn xuống mấy nghìn trượng bên dưới mặt đất, nhưng cũng không phát hiện ra hang động gì.
"Nếu như hồn phách của Lôi Hằng không nhớ lầm vị trí vậy cái động Tử Dương này chắc chắn bị người ta dùng cách đặc biệt nào đó để che giấu! Xem ra, mình cần tìm ra cơ quan của núi này mới mở ra động Tử Dương, nếu không chỉ dựa vào sức lực con người dù có lục cũng không thể tìm ra được vị trí của động Tử Dương."
Diệp Thiên lại đi lên mặt đất, xuất hiện ở bên dưới chân núi Lư Dương.
Đã không tìm thấy manh mối gì ở chân núi, Diệp Thiên quyết định đi lên trên núi.
Hắn không lựa chọn bay thẳng lên đỉnh núi, mà đi bộ từng bước một từ chân núi lên đỉnh núi.
Trong quá trình bò lên, thần thức của Diệp Thiên cũng được phóng ra.
Mỗi tấc đất bên dưới chân của mình bao phủ lại, theo mỗi bước hắn đi lên, thần thức của hắn sẽ cẩn thận lục soát một lần.
Ngay lúc Diệp Thiên leo tới giữa chừng núi Lư Dương, đột nhiên có một luồng báo động khó hiểu xuất hiện trong lòng hắn.
Diệp Thiên hơi giật mình một chút, xưa nay hắn chưa bao giờ nghi ngờ báo động trước nguy hiểm của mình.
Nhưng điều làm hắn giật mình là trong thần trí của hắn lại chưa từng xuất hiện bất cứ tình huống khác thường nào, cũng không phát hiện bất kỳ ai tồn tại.
Diệp Thiên lập tức đề phòng.
Nếu như chém giết chính diện, hắn không sợ bất kỳ ai. Nhưng nếu dưới tình huống không thể nào tra ra nguồn cơn của sự nguy hiểm, thì hắn vô cùng kiêng kị.
Bởi vì căn bản sẽ không biết được tên kia là ai, trình độ thực lực thế nào. Càng không biết tên đó tới từ đâu, lấy thủ đoạn gì công kích hắn.
Ngay lúc Diệp Thiên vừa mới đề phòng, đột nhiên bên trong không gian sau lưng Diệp Thiên xuất hiện sự động của một tầng sóng gợn.
Bên trong sự dao động của tầng sóng này, đột nhiên nhô ra một cánh tay khô gầy, trên tay cầm theo một thanh chủy thủ đen nhánh.
Chuôi của chủy thủ nhanh chóng cắt về phần gáy của Diệp Thiên.
Mà ngay tại lúc tên kia ra tay thì thần thức của Diệp Thiên lập tức bắt được vết tích của hắn.
Khi chùy thủ sắp chạm tới da của hắn, Diệp Thiên bất chợt vọt nhanh về trước, kéo dài khoảng cách với chùy thủ.
Sau đó cũng không hề quay đầu lại mà trở tay chém ra một kiếm.
Tru thiên kiếm sắc bén, chém vào bàn tay của tên kia, bàn tay của tên kia cũng đứt lìa theo đó, đứt gãy tạo thành một mặt bằng phẳng bóng loáng.
Cùng lúc đó, trong không gian của bàn tay kia phát ra một tiếng kêu đau thảm thiết.
Sau khi bàn tay kia bị chém đứt thì cánh tay lập tức muốn rút về.
Hai mắt Diệp Thiên sáng lên, nhanh chóng rút kiếm nghiên người tấn công lên, vì hắn căn bản cũng không muốn cái tên này trốn thoát.