Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2170: Giết Lôi Báo!




Nói xong, Diệp Thiên cầm Chu Thiên Kiếm trong tay, hung hăng chém về phía Lôi Báo.

Nhát kiếm này Diệp Thiên vẫn chưa dùng hết sức, nhưng Chu Thiên Kiếm vốn dĩ là thần binh đế phẩm, mức độ sắc bén của nó căn bản không phải người bình thường có thể ngăn chặn được.

Nhưng tu vi của Diệp Thiên suy cho cùng vẫn còn kém Lôi Báo rất nhiều. Cho dù có thần binh, Diệp Thiên cũng không chắc mình có thể giết chết Lôi Báo trong khoảng thời gian ngắn.

Cho nên vào lúc này, hắn giải phóng sức mạnh chẳng hề giữ lại. Ngoài ra, hắn cũng không dám coi thường đối phương và dốc hết sức lực ngay khi vừa ra tay.

Cảm nhận khí tức sắc bén có thể phá vỡ mọi thứ của thanh kiếm trong tay Diệp Thiên. Trên mặt Lôi Báo thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Lôi Báo đánh một chưởng hướng về kiếm quang, kiếm quang bỗng chốc tan vỡ.

Sau khi kiếm quang vỡ ra, trong lòng Lôi Báo đột nhiên bắt đầu khinh thường Diệp Thiên.

Hắn ta đang định nói, đột nhiên hai mắt ngưng tụ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thân hình đột nhiên lui về phía sau.

Mặc dù phản ứng của hắn ta đủ nhanh, nhưng hắn ta vẫn không né được.

Chỉ thấy một con thần long màu vàng đột nhiên lao ra từ trong không gian, đầu nó tông mạnh vào người Lôi Báo.

Sức chiến đấu của con Thần Long này tương đương với cảnh giới Minh Đế tam trọng, cao hơn Lôi Báo một cấp.

Khi Lôi Báo mất cảnh giác, cú va chạm của con thần long này tạo thành tổn thương cực lớn cho hắn ta.

Lôi Báo từ trong miệng phun ra một ngụm máu, cơ thể giống như diều đứt dây, vọt về phía sau.

Lúc này trong mắt Lôi Báo chỉ còn lại Thần Long, sự xuất hiện đột ngột của con Thần Long này khiến hắn ta vô cùng kinh ngạc.

"Sao có thể như thế, sao ngươi có thể triệu hồi được kim sắc thần long! Tuy chỉ là một long hồn, nhưng cũng không phải là thứ mà ngươi có thể khống chế được!"

Sau cú sốc, trong mắt Lôi Báo hiện lên vẻ tham lam.

Thân thể lui ra sau của Lôi Báo va vào bức tường của đại điện.

Khiến bức tường kiên cố lủng thành một lỗ, lúc này cơ thể hắn ta mới chịu dừng lại.

Sau khi Lôi Báo thoát khỏi bức tường, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên và Thần Long Hồn đó.

"Oắt con, ta thật sự xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi lại có báu vật như thế! Ngươi thật sự là phúc tinh của núi Thương Long ta, tặng cho ta một món báu vật như thế, ta có thể coi như đây là một đại công của ngươi! Bổn tọa ở đây thừa nhận với ngươi, lát nữa nhất định sẽ giữ xác của ngươi lại! "

Diệp Thiên lúc này mới nhìn Lôi Báo với vẻ mặt kỳ quái.

"Lôi chưởng môn, lúc này ông không cảm thấy, cơ hội sống sót của ông đang dần mất đi rồi sao?"

Lôi Báo cau mày, không biết Diệp Thiên có ý gì.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi..."

Đột nhiên, Lôi Báo cảm thấy đau nhói, từ vị trí tim mình truyền đến.

Hắn ta nhìn xuống, nhưng nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn ta kinh hoàng.

Không biết từ khi nào, mà lúc này trên ngực hắn ta đang cắm một con dao găm màu đen.

Đầu con dao găm màu đen cắm vào người hắn ta, đầu nhọn của con dao dường như nhô ra khỏi vị trí lòng ngực hắn.

Vẫn còn một vết máu dính trên đó.

"Đây... đây là... Thí Thần Tỉ! Rốt cuộc ngươi là ai..."

Nói xong, Lôi Báo trợn to hai mắt, từ từ ngã xuống đất.

Cho đến khi chết hắn ta cũng không biết, tại sao Diệp Thiên lại có Thí Thần Tỉ. Và Thí Thần Tỉ này, từ khi nào lại cắm vào trong người hắn ta.

Đối mặt với một người sắp chết, Diệp Thiên không có hứng thú trả lời câu hỏi của hắn ta.

Diệp Thiên cũng không thèm nhìn Lôi Báo, đi thẳng tới cửa không gian trữ vật do Lôi Báo mở ra.

Chỉ thấy hắn vẫy tay một cái, mọi thứ trong không gian trữ vật của Lôi Báo đều bỗng nhiên biến mất. Chúng đã bị Diệp Thiên chuyển vào trong không gian trữ vật của mình.

Không gian lưu trữ của Diệp Thiên lớn hơn nhiều lần so với không gian lưu trữ của Lôi Báo, lớn hơn không biết bao nhiêu lần, đủ để chứa mấy thứ đồ lộn xộn của Lôi Báo thật ra vẫn còn dư.

Nhìn đống bảo vật chất đống trong không gian trữ vật của mình, khóe miệng Diệp Thiên không khỏi nhếch lên một nụ cười.

"Không ngờ, giết Lôi Báo lại có được thu hoạch bất ngờ như vậy, Lôi chưởng môn đúng là người tốt mà!"

Diệp Thiên cười nhìn thi thể của Lôi Báo, sau đó duỗi tay ra, Thí Thần Tỉ bay lại vào trong tay hắn..

Sau đó Diệp Thiên bước ra khỏi cổng chính đại điện.

Hắn không có rời khỏi đây, mà đưa mắt nhìn về một đại điện uy nghiêm khác bên cạnh đại điện tông chủ

Đại điện này chính là nơi ở của cha Lôi Báo, Lôi Hằng.

Bọn họ sống gần như vậy, Lôi Hằng hẳn là cảm nhận được trận chiến giữa Diệp Thiên và Lôi Báo vừa rồi.

Nhưng từ đầu đến cuối ông ta không hề xuất hiện.

Lôi Hằng rất tin tưởng Lôi Báo, ông ta biết hôm nay Lôi Báo sẽ đối phó với một đệ tử nội môn.

Vì vậy, trong đại điện tông chủ xảy ra đấu đá, ông ta cũng không cảm nhận được sự kỳ lạ nào. Hơn nữa ông ta cũng không có ý đi điều tra.

Nếu để ý một chút, ông ta chắc chắn sẽ phát hiện.

Biến động trận đánh phát ra từ trong đại điện tông chủ đã hoàn toàn vượt qua phạm vi thực lực của Lôi Báo.

Nhưng núi Thương Long đã yên ổn từ hàng vạn năm nay. Trong ấn tượng của mọi người, không ai dám giở thói ngang ngược trên địa bàn của núi Thương Long. Càng không nói người nào đó đang âm thầm lẻn vào núi Thương Long, ra tay với tông chủ của bọn họ.

Nên biết, Lôi Báo là cao thủ cảnh giới Minh Đế nhị trọng. Dù có mượn trăm lá gan cũng không ai dám ám sát Lôi Báo.

Lúc này trong đại điện của Lôi Hằng, ông ta đang ở trong mật thất của đại điện này. Trước mặt ông ta, có một cái cây tỏa ra ánh sáng màu vàng đang lơ lửng. Lôi Hằng này đối mặt với cái cây nhỏ này, vận chuyển tử khí của ông ta. Rõ ràng, ông ta đang tế luyện cái cây nhỏ này và muốn biến nó thành mục đích sử dụng của riêng mình.

Thật lâu sau, Lôi Hằng mở mắt ra, lau mồ hôi trên trán.

"Thần thụ sinh mệnh này đã được lão phu tế luyện ba ngàn năm, vẫn không thể hoàn toàn khống chế được nó! Thật không hổ là bảo vật siêu cấp đế phẩm. Tuy độ khó rất lớn nhưng lão phu sẽ không từ bỏ, bởi vì độ khó càng lớn chứng tỏ nó sẽ càng đáng giá! Ta có linh cảm, nếu có thể hoàn toàn khống chế cây sinh mệnh này, ta nhất định sẽ tiến vào tu vi cảnh giới minh đế tứ trọng! "

Nghĩ đến đây, trong mắt Lôi Hằng tràn đầy lửa nóng.

Ông ta nuốt xuống một bình đan dược, nhắm mắt ngồi thiền, điều chỉnh hơi thở một lúc. Sau đó ông ta tiếp tục không ngừng tế luyện thần thụ sinh mệnh này.

Diệp Thiên lúc này đang đứng ở cửa đại điện của Lôi Hằng. Hắn không dám phát ra thần thức của mình, mà là đứng ở cửa cảm nhận. Hắn phát hiện cả đại điện không có khí tức của Lôi Hằng.

Nhưng theo thông tin mà hắn hỏi được, hắn biết rằng Lôi Hằng sẽ không bao giờ rời khỏi đại điện của mình.

Bình thường ông ta đều ở đó, căn bản không ai biết ông ta đang làm gì.

Cho nên Diệp Thiên có thể nhanh chóng nghĩ rằng hiện tại Lôi Hằng này nhất định phải trốn trong mật thất trong đại điện.

Bên ngoài mật thất này, chắc hẳn có một trận pháp ngăn chặn khí tức.

Một khi khởi động trận pháp phong ấn, chứng tỏ người bên trong đang làm một công việc không thể bị quấy rầy.

Diệp Thiên khẽ mỉm cười, hắn biết cho dù hiện tại bước vào đại điện, bị Lôi Hành kia cảm giác được, Lôi Hằng cũng không thể ra tay xử lý hắn.

Thế chẳng phải thuận lợi cho hắn hành động rồi sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên không còn băn khoăn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.