Nghe Diệp Thiên nói, Lôi Báo trước tiên sửng sốt.
Sau đó hắn ta cười nói: "Lý Hải, tại sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy? Ngươi là thiên tài hàng đầu của núi Thương Long ta, không chỉ có thiên phú, tính cách cũng không tệ, quan trọng hơn là ngươi lại có được giác ngộ! Đối với đệ tử thiên tài như ngươi vậy, thân là chưởng môn ta khen ngợi còn không kịp sao có thể giết ngươi? ”
Diệp Thiên nhìn Lôi Báo, mặt không cảm xúc nói: "Tuy chưởng môn hết lời khen ngợi ta, nhưng trong mắt ông, ta lại không nhìn ra một sự khen ngợi nào. Vì thế cho thấy chưởng môn ông là người khẩu thị tâm phi, cho nên, rốt cuộc là ông có mục đích gì, hay là cứ nói thẳng ra thì sẽ tốt hơn, suy cho cùng một đệ tử nhỏ bé như ta, ở trong tay chưởng môn ông cũng không gây ra được bão táp gì! "
Ánh mắt Lôi Báo nhìn Diệp Thiên chợt lóe lên.
Hiển nhiên là không ngờ được, Diệp Thiên lại có thể nói ra những lời này.
"Không thể không nói, Lý Hải ngươi đúng thật là nhân tài! Nếu ngươi chỉ là thiên phú đột xuất, có thể ẩn nhẫn, tư chất đặc biệt đó ở núi Thương Long của ta tuy không nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không phải hiếm thấy. Nhưng những lời vừa nãy của ngươi thật sự khiến cho ta phải rửa mắt mà nhìn. Ngươi không chỉ có thiên phú, có sức mạnh, mà đầu óc cũng rất linh hoạt. có thể bình tĩnh phân tích, cho dù là đối diện với chưởng môn như ta, ngươi cũng có thể giữ được trạng thái ung dung điềm tĩnh như thế. Nếu cho ngươi thời gian phát triển, tương lai ngươi nhất định sẽ là một cường giả có thể đảm đương mọi công việc! Chỉ đáng tiếc là ... "
Diệp Thiên gật đầu nói: "Xem ra hôm nay chưởng môn quả thật muốn giết ta, chỉ là ta vẫn không hiểu một đệ tử nội môn nhỏ bé như ta vậy mà lại có thể nằm trong danh sách phải giết của chưởng môn? Rốt cuộc ta đã làm chuyện gì đắc tội với chưởng môn, khiến người phải giết ta mới được? Ta tự hỏi, ta vẫn đủ khiêm tốn, chưa từng đắc tội với ai…. ồ, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, nếu nói ta đắc tội với chưởng môn, thì chính là chuyện ta giết chết người đàn ông mặc áo xanh trên võ đài trong cuộc thi nội môn rồi? "
Lúc này, ánh mắt Lôi Báo nhìn Diệp Thiên, lộ ra vẻ tán thưởng không chút che giấu.
"Chậc chậc chậc, ngươi thật là thông minh, thông minh đến nỗi khiến ta không nỡ giết ngươi! Thật đáng tiếc, ngươi nói thử xem sớm không giết muộn không giết, lại phải chờ ta cưới cô ta, ngươi mới giết, đây chẳng phải là đang làm khó ta sao? Ngươi thật là ... "
"Chàng lấy đâu ra nhiều lời như vậy chứ, bảo chàng báo thù cho em trai của ta, khó như thế sao, lằng nhằng với hắn cả nửa ngày! Có phải chàng không muốn giết hắn ta không, nếu chàng không xuống tay được, thế thì để ta tự làm! "
Đột nhiên một giọng nói sắc bén cắt ngang lời nói của Lôi Báo.
Chân mày Lôi Báo hơi nhíu lại, nhưng sau một khắc liền buông lỏng ra.
Hắn ta nhìn người phụ nữ từ ngoài hậu điện đi vào, trên mặt niềm nở.
Hắn ta không thèm đáp lời người phụ nữ đó, mà nhìn Diệp Thiên nói: "Trực giác của ngươi rất tốt, quả thật có người muốn giết ngươi, nhưng không phải ta, mà là nàng ấy. Người đàn ông áo xanh trên võ đài mà ngươi giết, chính là em trai của nàng ấy. Còn ta mới cưới nàng ấy chưa được mấy ngày, đối với yêu cầu mà nàng ấy đưa ra, ta thật sự không nhẫn tâm từ chối, cho nên đành phải thiệt thòi cho ngươi. "
Diệp Thiên gật đầu, nói với Lôi Báo: "Ta hiểu."
Diệp Thiên nói xong, yên lặng đứng ở nơi đó bất động.
Đôi mắt anh hơi nheo lại, như thể hắn đang rơi vào trạng thái tập trung.
Khi vợ bé của Lôi Báo nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ.
Cô ta lấy ra một con dao từ trong không gian trữ vật, đi tới chỗ Diệp Thiên, giơ con dao lên cao.
Cô ta nhìn Diệp Thiên, giễu cợt nói: "Để cho cái tên không biết điều như ngươi biết, giết người không nên giết, thì phải trả một cái giá như thế nào! Kiếp sau sáng mắt một chút, đừng đi chọc người không nên chọc nữa! "
Nói xong, trong mắt vợ bé của Lôi Báo lóe lên sát khí.
Hai tay dùng sức, định chém Diệp Thiên một nhát.
Nhưng đột nhiên một đạo kiếm quang xẹt qua, động tác của vợ bé Lôi Báo cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt Lôi Báo chợt lóe, thân hình lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu. Khi hắn ta xuất hiện trở lại, chính là đang bên cạnh vợ bé của hắn.
Lúc này, đầu của thê thiếp Lôi Báo từ trên cổ lăn xuống. Đôi mắt trừng to, chết không nhắm mắt. Cô ta thậm chí trước khi chết còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là bản thân đang muốn giết người khác, tại sao đến cuối cùng lại thành bản thân bị người khác giết trước.
Thế nhưng, cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội biết câu trả lời.
Nhìn vợ bé bị Diệp Thiên một kiếm chém chết, ánh mắt Lôi Báo lúc này thực sự tràn ngập sát ý.
Hắn ta nhìn Diệp Thiên nói từng chữ một: "Ngươi đúng là ăn gan hùm rồi, ai cho ngươi cái gan giết nàng ta vậy hả?"
Đối mặt với sát khí của Lôi Báo, Diệp Thiên không có một chút sợ hãi hay khó chịu.
Hắn nhún vai, lãnh đạm nói: "Chưởng môn nói gì là có ý gì, rõ ràng là cô ta muốn giết ta trước, ta chẳng qua chỉ là phòng vệ chính đáng. Lẽ nào chỉ để cho các người giết ta, nhưng lại không cho ta đánh trả lại sao?"
Lôi Báo tức giận cười nói: "Nhưng, ta không bảo ngươi đánh trả lại!"
"Thế ý của chưởng môn chính là, lúc nãy ta nên khoanh tay chịu chết sao? Xin lỗi, thứ cho ta không thể làm được. Ta chỉ có một cái mạng, nhưng ta rất trân trọng, cho nên, ta không thể đáp ứng được sở thích xấu xa này của ông. "
"Giỏi lắm giỏi lắm! Lý Hải, không thể không nói ta đánh giá thấp ngươi rồi. Chỉ dựa vào cái gan này của ngươi, cũng đủ để gọi là thiên tài! Nhưng đáng tiếc, ngươi ngàn vạn lần không nên đối địch với ta! Nên biết, núi Thương Long ta đã có thể đào tạo được ngươi thì đương nhiên cũng có thể hủy hoại ngươi dễ dàng! Ngươi đã không thích bó tay chịu chết, thế thì ta sẽ thành toàn cho ngươi, cho ngươi chết một cách tử tế. Ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, ta sẽ cho ngươi chết một cách vui vẻ! Ngươi thấy thế nào? "
Diệp Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu trong vòng ba chiêu, ta giết được chưởng môn thì sao?"
Nghe Diệp Thiên nói xong, Lôi Báo lập tức bật cười.
"Nếu ngươi có thể giết ta, thế thì mọi của cải của ta đều cho ngươi lấy đi hết!"
Lôi Báo phất tay, mở cửa không gian trữ vật của hắn ta ra.
Sau đó, Lôi Báo lại mở ra mấy đường pháp quyết trước cửa không gian trữ vật này, ổn định nó trong không gian.
Hắn ta nhìn Diệp Thiên nói: "Tất cả tài sản tích trữ của ta đều ở đây, hơn nữa ta đã phong ấn lối vào không gian này, cho dù ta chết, cánh cửa không gian này cũng sẽ không biến mất, nếu ngươi thật sự có thể giết được ta, thế thì đồ trong này ngươi có thể lấy đi!"
Diệp Thiên liếc nhìn không gian trữ vật của Lôi Báo, trong mắt chợt sáng lên.
Bảo vật bên trong chắc chắn là chất thành đống núi.
Cái nào cái nấy đều sáng chói, dường như đến mắt người mù cũng sáng luôn.
Và không gian trữ vật vô cùng rộng lớn nhưng dù vậy, đồ đạc bên trong vẫn bừa bộn, mất trật tự. Diệp Thiên thắc mắc không biết Lôi Báo có bao giờ phân loại vật phẩm của mình không. Hay là nhìn thấy đồ gì tốt, thì trực tiếp ném vào trong không gian trữ vật này.
Đối với người cao cao tại thượng, chưởng môn được sống trong sung sướng như hắn ta, rất nhiều pháp bảo hắn ta còn chưa dùng tới.
Cho nên, không gian trữ vật này của hắn ta, dường như có vào mà không có ra.
Những đồ vật cất bên trong phải nói là nhiều đến kinh người. Sau khi xem qua một lượt, Diệp Thiên cố nén ngọn lửa nóng trong lòng.
Hắn nói với Lôi Báo: "Chưởng môn quả nhiên rộng rãi, thế thì ta không khách khí nữa."